Một lúc sau, Tô Minh như biến được ma thuật mà trong túi xuất hiện một chiếc hộp.
Chiếc hộp này cũng là hộp gỗ, cũng giống cái hộp của Mục Thanh Hoa.
"Vẫn còn một viên! Chỉ còn lại viên này thôi đấy".
"Sao trên hộp này lại có số 1", Tống Cấm Phồn cầm lấy chiếc hộp rồi tò mò hỏi.
Cô ta không kìm được mà nhìn về phía Mục Thanh Hoa: "Mẹ à! Trên chiếc hộp của mẹ có số hiệu
không?"
Mục Thanh Hoa nhìn xuống, gật đầu nói: "Có! Là số 17".
"Tôi biết rồi", Lâm Đình đứng ra nói: "Chị dâu à! Viên Khinh Nhan Hoàn trong tay chị là viên đầu tiên mà lúc đó cậu chủ Tò bào chế ra được.
Đó là viên có chất lượng tốt nhất, vì vậy có số hiệu 1.
Tôi nghe nói, có rất nhiều cô chủ tình nguyện bỏ ra 1 đến 2 tỷ để mua nó mà không mua nổi đó.
Hóa ra, viên số 1 này không hề truyền ra ngoài mà cậu chủ Tò vẫn luôn giữ bên mình".
"Có thật vậy không anh Tô Minh?", Tống Cấm Phồn vui mừng hỏi.
Tò Minh liền gật đầu.
"Hì hì! Vậy nó là của em rồi”, Tống Cẩm Phồn hòn Tò Minh một cái, nói: "Thưởng cho anh đấy".
Sau đó sắc mặt cò ta đỏ ửng.
Cò ta có chút kích động, nụ hôn đầu đã trao cho Tô Minh rồi?.