"Anh Tô! Chị dâu! Tòi xin kính hai người một ly", Lâm Đình bắt đầu mời rượu.
Tò Minh và Tống Cấm Phồn cũng rất nế mặt Lâm Đình, Tống Cẩm Phồn còn dùng trà thay rượu mời lại.
"Anh Tô! Chị dâu! Trước đây tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn.
Tôi...!Tòi xin kính hai người một ly", Lâm Đình uống xong thì Ngô Lập Thần cũng vội mời rượu.
Hắn ta cảm thấy vô cùng căng thẳng, trên mặt toát hết mồ hòi, hơn nữa còn tát mạnh
vào mặt mình một cái.
Nghĩ lại trước đó mình giả bộ trước mặt Tô Minh, thậm chí còn chế giễu Tô Minh thì lúc này đã cảm thấy lạnh hết sống lưng.
Cũng may Tô Minh không thèm chấp, nếu không thì mình đã chết từ lâu rồi.
Tô Minh là người đã giết chết Thấm Tịch, Ngô Lập Thần cũng coi như cậu chủ có tiếng ở Ma Thành nhưng còn kém xa Thẩm Tịch.
"Anh gọi tòi là chị dâu á?", Tống Cẩm Phồn hỏi với giọng bỡn cợt.
Tên Ngô Lập Thần này thú vị thật, lại cung kính gọi
mình là chị dâu cơ đấy.
Ha ha! Chẳng phải hôm nay hắn ta đến xem mặt rồi muốn đính hòn với mình sao?
"Vâng, chị...!Chị dâu...", lúc này mồ hôi của Ngô Lập Thần chảy càng nhanh, sắc mặt càng tái đi.
Nghĩ lại sao trước đó mình lại dám có ý với Tống Cấm Phồn, trời đất ơi! Tống Cẩm Phồn là người phụ nữ của Tô Minh mà!
Ngô Lập Thần một tay vịn vào bàn, một tay cầm chén rượu, cảm thấy may mắn như chết đi sống lại.
Được sống quả là tốt quá đi!
Lâm Đình nhìn Ngô Lập Thần với ánh mắt kỳ dị, không hiểu sao Ngô Lập Thần lại tự tát vào mặt mình một cái? Lại còn nói có mắt không thấy Thái Sơn nữa? Chẳng phải Ngô Lập Thần và Tô Minh là bạn sao? Chắc Ngô Lập Thần uống say rồi, kích động quá chăng?
"Rượu ngon lắm!", Tô Minh nói.
Nể mặt hôm nay Ngô Lập Thần mang rượu ngon đến, hơn nữa hắn ta cũng không quá đáng và biết nhận sai nên Tô Minh cũng không thèm chấp với hắn ta.
Nghe thấy Tò Minh nói rượu ngon nên Ngô Lập Thần lập tức
thấy yên tâm, cảm thấy mình như được hồi sinh.
"Cậu chủ Tô! Đây là quà mà anh tặng cho cô Mục chăng? Quà này lớn quá đó! Mẹ tòi muốn có một món quà mà cũng không được”, sau khi Ngô Lập Thần ngồi xuống thì Lâm Đình lên tiếng nói.
Hẳn nhìn về phía hộp đựng Khinh Nhan Hoàn ở bên cạnh ghế Mục Thanh Hoa với ánh mắt ngưỡng mộ.
Mục Thanh Hoa ngây người ra.
Rõ ràng đây là quà mà Ngô Lập Thần tặng chứ không phải là Tô Minh tặng!
Ngô Lập Thần nghe thấy vậy
cũng thấy ngượng ngùng..