"Người đó tên là Tò Minh, không lẽ nào anh Tô đây chính là người đó?", Ngô Lập Thần nói, không nhịn được mà cười thành tiếng!
"Sao có thể chứ?", Mục Thanh Hoa bĩu môi, trước mắt bà ta chỉ thấy Tô Minh là một tên nghèo hèn ngay cả rượu vang cũng không biết uống, cùng lắm là tên bịp bợm tới từ
gia đình phổ thông mà thòi, con gái bà ta ngây thơ thì không nói, còn con mắt nhìn người của bà ta thì sao chứ? Có gì mà qua nổi mắt bà ta chứ?
"Không chừng là thật đó", Tống Cẩm Phồn nói, vừa hay khoảng thời gian trước Tò Minh đúng là đã xuất hiện tại Đế Thành, hơn nữa những gì mà đêm đó thực lực Tò Minh thể hiện ra thực sự khủng khϊế͙p͙ vô cùng.
"Là tôi", Tô Minh đáp.
Mục Thanh Hoa và Ngô Lập Thần ngây người, rồi ngay sau đó!
"Hahaahaa! ", hai người cười lớn tới mức chảy nước mắt.
Đúng là từng gặp qua nhiều người bốc phét, nhưng mà bốc phét tới mức không cần thể diện thế này thì trước giờ chưa gặp bao giờ.
Đúng là chẳng dám nói gì fôi!
Hai người cười một hồi cũng không ngưng lại nổi.
"Anh Tô, tôi vốn nghĩ tính cách anh ít nói, nội tâm, không ngờ hóa ra anh lại hài hước như vậy", Ngô Lập Thần gắp một miếng thức ăn rồi lại rót cho Tô
Minh một ly rượu vang, tâm trạng tốt vò cùng.