"Không chơi”, Tò Minh chỉ nói đúng hai chữ.
Tô Minh cảm thấy rất vô vị.
Trước đó, những kẻ bị anh dạy dỗ toàn thuộc đẳng cấp như Cơ Khâm, Thẩm Tịch, Phong
Minh, tự nhiên bây giờ phải đối mặt với thể loại cấp thấp như Ngô Lập Thần này khiến anh có chút không quen.
Ngô Lập Thần suýt chút nữa là văng tục.
Mỗi lần chỉ nói hai chữ cho có!
Đáng chết.
"Cậu Tô, tôi rất thích cò Tống, hay là thế này, tòi đưa cho anh một tấm séc, số anh có thế tự điền, chỉ cần anh cách xa cô Tống một chút", Ngô Lập Thần dứt khoát nói thẳng.
Phương thức thô bạo.
Nhưng nhiều lúc cách thô bạo này lại rất hữu hiệu.
Tò Minh chỉ cười nhạt.
Đúng vào lúc này, Tống Cẩm Phồn đã nói chuyện xong với mẹ mình, đang đi về phía bên này.
Tống Cẩm Phồn lơ đẹp sự tồn tại của Ngô lập Thần, vui vẻ khoác tay Tô Minh: "Anh Tô Minh, chúng ta vào đi, đồ ăn của Tiên Vị Cư đã làm xong rồi đó”.
Đã khoác tay, lại còn anh Tò Minh, Ngô Lập Thần suýt chút nữa nổi điên.