Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 309: Dì Không Sao Cháu Không Để Bụng

"Dì, không sao, cháu không để bụng", Ngô Lập Thần cười nói, đưa một người đến làm lá chắn? Haha...!Tên đó tự đến chuốc nhục mà thòi.
Đương nhiên Ngô Lập Thần thấy Tống Cẩm Phồn và Tò Minh nắm tay thì không vui vẻ gì.
Một cái lá chắn thôi mà cũng dám động tay động chân?


Đúng là không biết điều.
Hắn ta đã quyết định sau
khi buổi xem mắt hôm nay thành công thì nhất định sẽ tìm cách đánh gãy tay tên nhãi này.
Ngô Lập Thần hắn không phải người rộng lượng.


Trong lòng Ngô Lập Thần thì Tống Cẩm Phồn đã là người phụ nữ của hắn ta, đặc biệt ngay lúc này khi gặp được cô ta thì hắn ta càng kiên quyết hơn.
"Cấm Phồn, con qua đây cho mẹ!", Mục Thanh Hoa trừng con gái rồi nói.
Tống Cẩm Phồn bĩu môi nhưng vẫn bước đến.
"Con nhóc chết tiệt này, mẹ có chuyện nói với con”, Mục Thanh Hoa kéo con gái đến một bên, thì thầm dạy dỗ: "Con nhóc chết tiệt, con muốn làm mẹ tức chết phải không? Mẹ muốn con đi xem mắt con lại đưa bạn trai đến?”
"Chứ còn gì nữa ạ?"
"Con à, con thòng minh lên đi.
Với cậu Ngô mà nói, tên nhóc đó còn không bằng con kiến.


Con nhìn nó ăn mặc thì biết, đến xe còn không có, phải ngồi xe của con đến thì so thế nào được với cậu Ngô? Đến mắt mù cũng biết phải chọn ai, con mau đuổi tên nhóc đó đi đi", Mục Thanh Hoa hận không thể lay tỉnh con
gái mình.


"Mẹ, nhà chúng ta đâu phải không có tiền, mẹ còn ham tiền như thế? Tiền nhà chúng ta tiêu mấy đời còn không hết cơ mà”, Tống Cẩm Phồn cạn lời.
Tài sản nhà họ Tống lên đến vài trăm tỷ mà còn để ý tiền tài? Cò ta thực không hiểu nổi.


"Con thì biết cái gì? Mấy đồng nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải còn được, nhưng so với cả Hoa Hạ thì là cái thá gì? So với nhà họ Ngô thì càng kém xa.
Hơn nữa, tiền đương nhiên càng nhiều càng tốt, nếu con có tiền thì bên Huyền Linh Sơn".


"Mẹ, Tô Minh Vô cùng, vô cùng ưu tú", Tống Cấm Phồn thở dài: "Nói thắng ra thì cái tên họ Ngô kia còn không đáng xách dép cho Tò Minh.
Anh ấy là tu giả võ đạo, thực lực rất mạnh".
"Tu giả Võ đạo?", vẻ mặt Mục Thanh Hoa thay đổi. Bà ta lén liếc nhìn Tò Minh, vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc:


"Thật?" "Thật đấy ạ", Tống Cẩm Phồn vật đầu: "Thực lực còn VÔ CÙee mạnh, anh ấy đã cứu con heo rồi".