Thân người cô ta nghiêng ngả rồi ngã sấp xuống.
Lúc ngã xuống, cô ta theo bản năng mà buông tay ra.
Cây roi nhanh chóng rơi vào tay Tô Minh.
"Anh...", Hà Hồng Lăng mặt biến sắc, sắc mặt tái nhợt.
Cô ta vừa định nói gì thì nghe thấy tiếng ‘bụp’.
Đó là âm thanh của roi quất.
Trong mắt cô ta phản chiếu chiếc roi của mình nhưng roi đó đang đánh đến phía cô ta.
Và người quất roi chính là Tô Minh!
Toàn thân Hà Hồng Lăng run lẩy bẩy, có là kẻ ngốc thì cô ta vẫn biết mình đã nhìn nhầm.
Bởi thực lực của đối phương quá mạnh, còn mình thì không phải là đối thủ.
Trong chớp mắt, Hà Hồng Lăng định xoay người bỏ chạy nhưng suy nghĩ vừa lóe lên thì...
"Bụp...", tiếng roi quất giòn tan vang lên.
Và chiếc roi quất lên người cô ta.
Hóa ra, chiếc roi này uy lực kinh người, khủng khϊế͙p͙ ngoài sức tưởng tượng.
Chiếc roi nhanh đến nỗi Hà Hồng Lăng không có thời gian và cơ hội né tránh.
Chiếc roi quất đến vai, đến cổ và đến mặt.
Thịt trên vai bị roi quất rách, máu tươi chảy ra, vai cũng bị roi quất nhìn rõ xương thịt.
CỔ cô ta còn thê thảm hơn, thậm chí còn nhìn thấy cả xương cổ, còn mặt thì bị đánh be bét.
Bị thê thảm như này cũng tại Hà Hồng Lằng.
Vì đế tằng
thêm uy lực của roi nên cô ta đã thêm rất nhiều dao hình lá liễu sắc nhọn lên thân roi.
Đúng là gậy ông đập lưng ông.
"A...", Hà Hồng Lăng đau đớn kêu lên thảm thiết, cảm giác đau đớn thấu xương thịt khiến cô ta gào thét.
Sau đó Hà Hồng Lăng bị đánh bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngây người ra.
Bởi vì cả quá trình diễn ra quá nhanh, tổng cộng chưa đầy mấy giây, ngay cả Phùng Nam Phong định ngăn cản cũng không có cơ hội.
Phùng Nam Phong ngây người tại chỗ, hắn ta nhìn Tô Minh mà vẫn chưa phản ứng lại.
Tiêu Nguyệt được Tô Minh đỡ lấy mà cũng đờ người ra, cả Trần Chỉ Tình cũng vậy.
Sắc mặt đáng chú ý nhất lúc này là Tiết Lâm.
Bà ta bầm tím mặt mày, đó là vẻ mặt của sự hối hận và sợ hãi.
Nhiều hơn cả là không dám tin.
Bà ta đứng đó mà còn không đứng vững.
Chẳng phải Phùng Nam Phong nói Tô Minh không là cái tha gì, roi dê dàng bị trấn
áp, di chết sao? Sao lúc này lại....