Hai người nam nữ đều rất
trẻ.
Trong tay người đàn ông cầm một cây kiếm, mặc áo trắng, mái tóc dài, có khí chất tự nhiên phóng khoáng.
Người con gái mặc bộ đồ đỏ, trên tay cầm một cây roi, cây roi dài lộ ra huyết sắc, dường như được làm bằng da rắn, trên roi có mấy mũi mác nhọn hoắt chói mắt, sắc bén lạnh lùng.
Người con gái buộc tóc đuôi ngựa, dung mạo rất khá, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại lộ ra vẻ tàn nhẫn cùng kiêu ngạo.
"Trần Chỉ Tinh, thật đúng là cho cô thể diện mà không biết giữ, Huyết Thần Tòng chúng tôi coi trọng cò, là vinh hạnh của cô.
Cò chỉ là một con kiến hôi ở cái giới thế tục, không biết cảm ơn thì thôi đi, còn ra sức từ chối, nếu không phải là Tứ trưởng lão không cho phép, tôi đã sớm dùng roi quật cô sống dở chết dở rồi", người con gái mặc áo đỏ nở một nụ cười tàn nhẫn nói, càng nhìn Trần Chỉ Tình càng khó chịu, như thể nhìn con kiến hôi làm cho người ta chán ghét.
"Sư muội, đừng làm cò ấy sợ", người đàn ông mặc đồ trắng cầm kiếm cười nói.
Thậm chí, mấy người vệ sĩ nhà họ Trần đến giờ cũng không rõ sống chết.
"Người đàn ông của cô?", bà lão ngẩng đầu, giậm cây quải trượng trong tay, lớn tiếng nói: "Người đàn ông của cò là cái thá gì mà có thể dạy cò giỏi võ đạo? Thế chất của cô đặc thù, Huyền Linh Son mới là nơi trở về của cô, Huyền Thần Tông mới là nhà của cô!"
"Hahaha, cười chết mất, Trần Chỉ Tình, cô có tin hay không, người đàn ông trong miệng của cò, tôi đây chỉ cần quật một roi là chết, thực đúng là ếch ngồi đáy giếng", người
con gái mặc áo đỏ nhịn không được cười rộ lên: "Người đàn ông của cò cũng là con kiến hôi, còn đòi dạy cô? Dựa vào đâu vậy? Đã thế cò còn tin tưởng, buồn cười chết mất thôi".
"Được rồi, Hồng Lăng, đừng cười nữa, cô Trần là người giới thế tục, không hiểu được võ đạo cũng là chuyện bình thường, muốn trách chỉ có thể trách người đàn ông của cò Trần lừa dối cô ấy", người đàn ông mặc đồ trắng cầm kiếm mở miệng nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Chỉ Tình, mang theo vẻ dịu dàng cùng một tia mến mộ: "Cô Trần vận khí rất tốt mới gặp được chúng tôi, nếu không vẫn còn bị
người ta lừa dối".
"Người đàn ông của tôi không phải kẻ yếu", Trân Chỉ Tình siết chặt bàn tay, nhịn không được muốn phản bác lại một câu, tức muốn bể phổi.
Bà lão đột ngột đứng lên: "Không chờ được người đàn ông của cô trở về thì cô không chịu chết tâm, nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ chờ thêm một chút, trong khoảng thời gian chờ đợi, bà lão này sẽ nói với cò một chút về phân chia võ đạo.
Người tu luyện võ đạo từ tầng thấp cho đến cao, có thể chia thành tụ khí, tông sư, thiên vị và tôn giả!"
Giọng nói của bà lão mặc dù già nua nhưng rất có khí thế, lạnh lùng nhưng mang theo vẻ kiêu ngạo.
"Cô ấy là Hà Hồng Lăng, còn cậu ấy là Phùng Nam Phong", bà lão chỉ tay về phía người con gái cầm roi cùng người đàn ông cầm kiếm: "Bọn họ là thiên tài hiếm có mười năm mới xuất hiện, Hồng Lăng năm nay 23 tuổi nhưng đã là tông sư sơ kỳ, còn Nam Phong năm 24 tuổi cũng là tông sư sơ kỳ".
Được bà lão nhắc tên, Hà Hồng Lăng và Phùng Nam Phong khẽ ngẩng đầu.