"Có thể", Tiêu Nhược Dư mỉm cười rạng ngời nhưđóa hoa: "Hiện tại anh cùng tôi đến Ma Thành trước, có thế! "
"Ma Thành?"
"Bảo khố của hội đấu giá Tứ Đỉnh được cất ở Ma Thành", Tiêu Nhược Dư nói khẽ, còn có chút đắc ý:
"Hừ, mấy trưởng lão và
người cung phụng ở hội đấu giá
Tứ Đỉnh Huyền Linh Sơn dù có
lật tung tống hội bên đó cũng
không tìm thấy bảo khố, há há! "
"Bọn họ nào có biết, chính là vì phòng ngừa những kẻ lòng lang dạ sói rình rập bảo khố, cho nên mới đem bảo khố cất giấu ở giới thế tục".
"Còn về lý do tại sao lại là Ma Thành? Nguyên nhân rất đơn giản, quê hương người sáng lập đầu tiên của hội đấu giá chính là Ma Thành, chuyện này chỉ có mỗi hội trưởng biết, còn những trưởng lão khác và người cung phụng tuyệt đối không biết".
"Đủ thòng minh", Tô Minh
khen ngợi nói.
"Bây giờ khởi hành thòi".
"Không cần", Tô Minh lại lắc đầu: "Đợi một lát".
Hiện giờ, anh vừa mới đột phá tới cảnh giới Thiên Vị, trong khoảng thời gian ngắn nhất định phải củng cố cảnh giới.
Cho dù có được bảo khố, có được tài nguyên võ thuật để tiếp tục đột phá thì cũng không thể dùng.
Tô Minh sẽ không bởi vì cái nhỏ mà đánh mất cái lớn, mỗi một cảnh giới đều phải củng cô
đến cực điểm thì mới có thể tiếp tục tiến bộ, không thế tham lam, bốc đồng.
Cho nên, không nên gấp gáp.
"Nhưng, cô có thể thu thập giúp tôi Hủ Diễm Hoa, Xâm Linh Căn và Chước Dương Quỳ không?", Tô Minh đột nhiên nói.
Đây là ba loại thảo dược cực kỳ quý hiếm.
Nhưng không phải là không có.
Dựa vào Tô Minh tự mình
thu thập vô cùng khó khăn, nếu
có hội đấu giá giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.