Tô Minh tiếp tục nói: "Kiếm ý này rất mạnh, cũng khó trách năm đó cô không thế dùng chân khí phá vỡ luồng kiếm ý này!"
"Vậy! vậy anh có thể chữa được không?", Tiêu Nhược Dư hôi hộp đặt câu hói.
"Đương nhiên", Tô Minh cười đáp: "Muốn loại bỏ được kiếm ý bên trong kinh mạch, trên thực tế không hề khó, chỉ cần có một luồng kiếm ý mạnh hơn đi vào kinh mạch của cô, sau đó xé nát kiếm ý tắc bên trong là được".
Loại kiếm ý này nếu nói nó có thực thể thì không hẳn mà nói nó không có thực thể thì cũng không đúng.
Nếu muốn xé nát kiếm ý chỉ cần dùng kiếm ý khác là được.
"Tôi biết", Tiêu Nhược Dư than thở: "Tôi vẫn luôn biết, nhưng trên thế gian này, làm gì còn có kiếm ý nào mạnh hơn nữa?"
Luồng kiếm ý bên trong kinh mạch của cô ta khá là mạnh.
"May là, tôi cũng có kiếm ý", Tô Minh cười nói.
"Thật không?”, Tiêu Nhược Dư ngạc nhiên không thôi.
Mới khoảng hai mươi tuổi mà đã luyện được kiếm ý?!!!
Sao có thể?
Ngoài ra, cô ta đột nhiên nghĩ ra, nếu như Tô Minh đã tu luyện được kiếm ý thì tối hôm đó khi đối đầu với Thẩm chó hoang anh ấy hầu như chưa từng sử dụng đến, há không phải là lần đó anh ấy vẫn chưa sử dụng hết sức sao?
Một giây sau, kiếm ý của Tô Minh đã rót thẳng vào trong vai của Tiêu Nhược Dư.
Tiêu Nhược Dư đau đến nỗi toàn thân run bắn lên.
"Chịu đựng chút, bây giờ tôi cần dùng kiếm ý dội vào trong kinh mạch của cô, sau đó sẽ phải tuần hoàn trong kinh mạch cô một ngày", Tô Minh nghiêm giọng nói.
Chắc chắn là đau, giống như một con dao sắc bén đang chạy dọc một vòng trong cơ thế, vậy thì có thể không đau không?
Tiêu Nhược Dư cắn chặt răng, chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lòng thì chấn động ầm ầm, Tô Minh vậy! vậy mà lại có kiếm ý? Hơn nữa, kiếm ý mạnh quá! Mạnh đến hoảng hồn!
Trong khoảng thời gian tiếp theo Tiêu Nhược Dư đau đến sống không bằng chết, sắc mặt tái nhợt, trên mặt dính đầy mồ hôi nhưng cô ta vẫn đang kiên trì chịu đựng.