Trên núi Huyền Linh, ông già chưa từng làm cơm, mọi thứ đều do anh tự mình giải quyết, một người đàn ông thì có thể có nấu ăn ngon đến đâu đây?
Về cơ bản anh chỉ săn bắt một vài con thú trong núi rồi nướng lên, có thể lấp đầy bụng là được, hương vị cũng không cần đề cập tới nữa.
"Ăn nhiều một chút", Lam Tuyết rất vui vẻ, không ngừng gắp thức ăn cho Tô Minh.
Một bữa ăn linh đình kết thúc sau nửa giờ.
Sau khi kết thúc.
Bầu không khí bỗng trở nên ám muội.
Lam Tuyết dường như đã dự liệu được điều gì nên không dám
ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt son càng đỏ.
"Em đi tắm đây", cô ngượng ngùng nói.
Lại không ngờ tới.
Tô Minh sải bước đi tới, trong nháy mắt ôm ngang eo không nói hai lời bế cô lên lầu hai.
Mặt Lam Tuyết càng đỏ hơn như sắp nhỏ ra máu, đầu nhỏ vùi vào trong ngực anh.
Hai giờ sau.
Mọi việc kết thúc.
Tô Minh dịu dàng dỗ Lam Tuyết ngủ.
"Cô gái nhỏ này! ", Tô Minh thương yêu đắp chăn cho cô, sau đó nhẹ nhàng bước xuống giường.
Phòng ngủ rất rộng.
Tô Minh bước tới một bên khác rồi lấy ra tinh thạch hung thú cùng nhân sâm ngàn năm.
"Nền tảng của mình vô cùng vững chắc, ngược lại có thể trực tiếp hấp thụ tinh thạch cùng nhân sâm này", Tô Minh nhìn chằm chằm vào hai thứ đồ trên tay, tự lẩm bẩm: "Đêm nay chính
thức tiến nhập vào cảnh giới Thiên Vị".
Tô Minh quyết định ăn sống.
Nếu dùng để nấu canh hoặc luyện chế đan dược thì quá tốn công, hơn nữa ít nhiều cũng sẽ có chút hao hụt, nhưng ăn sống nuốt xuống bụng thì không lãng phí.
Anh lấy ra con dao găm sắc bén, nhanh chóng cắt nhân sâm thành từng mảnh.
Cuối cùng.
Tô Minh ngồi bắt chéo chân trên đất, nuốt xuống từng miếng nhân sâm.
Khi ăn hết một củ nhân sâm, anh còn chưa kết thúc mà nuốt luôn viên tinh thạch hung thú.
Năng lượng của nhân sâm và tinh thạch đã bắt đầu gào thét trong cơ thể!
Tô Minh nhắm mắt lại, vận chuyển Thái Huyền thôn linh chân kinh, thúc đẩy nguồn linh khí dồi dào đang cuồng bạo xáo trộn ngang dọc, hung hãn kia tiến vào đan điền.
Lúc này nếu có người có thể nhìn xuyên thấu liền cỏ thể thấy được kinh mạch trong cơ thể anh đang trương phồng cùng run rẩy không ngừng.
Quá nhiều chân khí, mênh mông cuồn cuộn, nghiêng trời lệch đất.
Khuôn mặt của Tô Minh một hồi đỏ bừng lại một hồi tái nhợt.
Tuy nhiên, tất cả đều nằm trong dự đoán nên anh cũng không hề hoảng loạn.