Anh đi về phía thi thể của Thấm Hạc và Thấm Tịch lục được mấy tấm thẻ ngân hàng, cùng một bộ võ kỹ kiếm pháp cao cấp, một thanh kiếm linh khí.
Tô Minh không có hứng thú với thẻ ngân hàng, mặc dù trong thẻ ít nhất phải có 50 tỷ nhưng không có mật mã thì cũng như không, hơn nữa tiền với anh chỉ là một con số mà thôi.
Anh cũng không quá hứng thú với bộ kiếm pháp, cấp bậc của "Thiên vẫn kiếm" quá cao nên anh không coi trọng các loại kiếm pháp khác.
Nhưng thanh kiếm linh khí lại khá được.
Tô Minh không dùng thì sau này cũng có thể đem tặng người khác, dù sao kiếm cấp bậc linh khí rất hiếm có.
Lục soát xong, Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn rời đi.
Tâng ba.
"Haha, Tô Minh thật xấu xa!", Tiêu Nhược Dư bật cười,
tâm trạng trở nên tốt hơn.
"Cô chủ, nếu Tô Minh thật sự có thể xóa được vết sẹo cùng • • • ^
kiếm ý trong kinh mạch của cô thì cô nhất định phải giữ tình hữu nghị lâu dài với hắn, thậm chí phải phát triển lên mức cao hơn", dì Cầm hít sâu một hơi, sâu xa nói.
"Dì Cầm, dì nói gì thế?”, mặt Tiêu Nhược Dư hơi đỏ lên.
"Cô chủ, mặc dù hội đấu giá Tứ Đỉnh là của cô nhưng từ khi ông bà chủ qua đời, đám trưởng lão đã bắt đầu rục rịch rồi.
Nếu không phải có mấy vị cung phụng ủng hộ cô thì vị trí hội
trưởng hội đấu giá của cô khó mà giữ được", dì Cẩm âm trầm nói: "Hơn nữa cái chết của ông bà chủ vẫn còn nhiều điếm đáng ngờ".
Tiêu Nhược Dư im lặng, đôi mắt đẹp ánh lên sự đau khổ cùng thù hận.