Quả nhiên, nghe thấy tiếng hét của Thẩm Tịch, hô hấp của Thấm chó hoang có chút dồn dập.
Thấm chó hoang từ dưới đất bò dậy.
"Hây, búa Giảo Kim!! ", Thẩm chó hoang ngửa mặt lên trời hét, lao thẳng về phía Tô Minh, lần này vừa giẫm xuống đất liền đứng thẳng dậy.
Hai tay hắn đang cầm chiếc búa màu đen.
Tốc độ công kích của Thẩm chó hoang cũng không nhanh, nhưng cây búa trong tay lại như xé gió.
Hình ảnh chiếc búa liên tục, như muốn nổ tung ở trong không khí, bóng của chiếc búa
chồng lên nhau một cách hung bạo, giống như một cơn lốc xoáy!
Không khí xung quanh bị bóp nghẹt thành từng mảnh, nhiệt độ dần tăng cao, khiến người ta cảm thấy mùi vị chết chóc nóng rực.
"Thú vị, Trình Giảo Kim chế tạo ra loại vũ khí này sao? Uy lực cũng tạm được", trong ánh mắt Tô Minh có chút kinh ngạc,
Thẩm chó hoang này tương đối điên cuồng và tùy tiện, nhưng cũng có thể hiểu được, đó chính là sức mạnh xuất chúng.
Đáng tiếc rằng vẫn không
thể uy hϊế͙p͙ được mình.
Chớp mắt, Thẩm chó hoang đã xuất hiện trước người Tô Minh.
Bóng của chiếc búa lộ ra những dấu vết đen bạc đan xen, nhìn từ xa, bóng của chiếc búa nối thành từng mảng nhỏ, giống như sóng biến, sóng này cao hơn sóng kia.
Bóng của chiếc búa lấn át bao trùm lên cơ thể Tô Minh.
Thoạt nhìn rất đã mắt.
Mọi thứ ở trước bóng của chiếc búa đều bị bóp nghẹt
thành từng mảnh.
Vẻ mặt của Thẩm chó hoang càng trở nên tàn nhẫn và hưng phấn hơn, dường như hắn đã nhìn thấy cảnh Tô Minh trở thành một vũng máu thịt.
Đôt nhiên.
"Đinh!"
Một tiếng kim loại va chạm vô cùng chói tai, đột nhiên vang lên.
Không ai có thể nhìn thấy Tô Minh xuất kiếm trong tay ra như thế nào.
Chỉ thấy thanh kiếm đột nhiên vụt ra.
Là Xích Ảnh kiếm!
Xích Ảnh kiếm bá đạo, bất khả chiến bại, không gì cản nổi, dưới sự điều khiển của Tô Minh, đơn giản và trực tiếp xẹt qua một đường vòng cung chết chóc.