Mặc cho Thấm Dã uốn éo như thế nào, dư ảnh di chuyển xung quanh ra làm sao.
Địch không động, ta cũng không động.
"Dì Cầm, rốt cuộc Tô Minh có nắm chắc không? Hay là không biết phải làm sao rồi?", Tiêu Nhược Dư hỏi.
"Khó mà nói được", dì Cầm lắc đầu.
Đúng lúc này.
Đột nhiên.
Thẩm Dã lượn lờ ước chừng hơn mười nhịp thở, rốt cuộc cũng xuất chiêu.
Màn xuất chiêu của hắn một lần nữa nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, hắn không hề tấn công bằng quyền cước.
càng không tới gần Tô Minh, mà là cầm một cái búa nặng!!!
Một cái búa nặng, đột ngột tấn công về phía của Tô Minh.
Phá vỡ không khí.
Tốc độ chiếc búa quá nhanh.
Và hết sức bất ngờ.
Ngay cả dì Cầm, một cường giả danh tiếng của Thiên Vị cũng không thể ngờ tới.
Cộng thêm Thẩm Dã đã lượn lờ bên người Tô Minh rất gần, búa nặng bổ tới gần như đã chạm vào Tô Minh.
Sao có thể ngăn cản?
Mặt khác, đúng lúc này chiếc búa từ phía sau nhắm ngay vào cổ Tô Minh, một góc đủ hiểm độc.
"Không hay rồi!", khuôn mặt của Tiêu Nhược Dư biến đổi, dì Cầm cũng không kém phần, lúc này dì Cầm muốn cứu người, nhưng không kịp nữa rồi!
Sắc mặt Diệp Mộ Cẩn lập tức trắng bệch, quên cả việc kêu lên.
"Hắc hắc hắc! ", Thẩm Dã bật ra một tiếng cười đắc ý và cực kỳ tàn nhẫn, thanh âm giống như tiếng chó hoang, chói tai vô cùng, mang đến cho người ta cảm giác rất khó chịu.
Nhưng.
Trong điện quang hỏa thạch.
Ai có thể ngờ rằng Tô Minh dường như đã sớm dự liệu từ trước, bước chân khẽ nhúc nhích, sắc mặt không có thay đổi!
Giơ tay lên, cứ như vậy bắt lấy không trung.
Hình ảnh lập tức đóng băng.
Chiếc búa nặng màu đen đã bị Tô Minh tóm chặt.