"Ông ta chính là Thẩm Hạc sao? Chẳng trách trước đó tôi lại cảm thấy ông lão này nguy hiểm vậy?", Cơ Khâm đứng trong đám đông lẩm bẩm: "Sức mạnh võ đạo của nhà họ Thẩm công nhận mạnh thật, nhưng đây cũng là chuyện tốt".
"Thấm Tịch! Bảo Thấm Hạc nhúng tay vào chuyện này ư? Anh đang ép nhà họ Diệp điều
động cường giả đến đúng
không?", sắc mặt Diệp Mộ Cẩn trở nên khó coi.
Trước đó cô ta
không thể ngờ ông lão đi bên canh Thẩm Tich chính là Thẩm Hạc.
Tùy thôi!", Thẩm Tịch chỉ
thốt ra hai chữ.
Nói về sức mạnh
võ đạo thì kể cả nhà họ Diệp ở
Đế Thành có điều động tất cả tu
giả võ đạo đến cũng vô ích.
Huống hồ Thẩm chó điên sắp đến rồi? Vậy thì hắn còn sợ gì nữa?
"Anh! ", Diệp Mộ Cấn định nhấc máy gọi điện thoại nhưng Tô Minh ngăn lại.
"Mời!", Tô Minh đi lên trước một bước, làm tư thế tay mời với Thẩm Hạc.
Tô Minh mặt không biến sắc nhưng ánh mắt toàn là sát ý.
Cảm giác không khí xung quanh Thấm Hạc và bụi trên đất đều không ngừng run rẩy và bay tán loạn.
"Rầm rầm rầm! ", rất nhiều người xung quanh không kìm nổi mà lùi về sau mấy bước, ai nấy đều cảm thấy khó thở.
Đứng dưới bầu không khí bao trùm bởi khí tức của Thấm Hạc, tất cả mọi người đều cảm thấy mình bị ném vào không gian nhỏ hẹp, hơn nữa không gian này còn không ngừng thu
hẹp lại, dường như muốn ép chết họ.
Rất nhiều người đều thấy rợn hết tóc gáy.
Tiêu Nhược Dư và dì Cầm đứng ở bên cạnh cửa sổ kính ở hành lang tầng 3 của phòng đấu giá.
Dì Cầm nhìn xuống, nói: "Được rồi! Đợi lát nữa chắc dì phải ra tay rồi, nếu không thì cậu nhóc đó không đỡ được mấy giây đâu”.
"Phù! ", Thấm Hạc đột nhiên ra tay.
Ông ta giơ tay lên nắm chặt lấy Tô Minh.
Không phải là ưng trảo mà là hổ trảo!
Có thể thấy rõ, khi Thẩm Hạc giơ tay lên thì khí tức huyết sắc nổi lên cuồn cuộn.
Móng vuốt đế lại dấu vết, giữa những dao động của dấu vết đó, cường độ gió vô cùng khủng khϊế͙p͙, giống như pháo hoa bắn trên bầu trời.
Rất vang! Hơn nữa, tốc độ cũng nhanh.
Dấu vết thay đổi thì chỉ cảm thấy nó nhanh như ánh sáng bóp lấy cổ Tô Minh, mắt cũng không thể chớp, vì chớp là không nhìn thấy gì.