Thấm Tịch sây sẩm mặt mày.
Vương Đạo Khánh là cảnh
giới tông sư hậu kỳ, hơn nữa nghe nói thực lực còn cao hơn cảnh giới.
Đánh bại được Vương Đạo Khánh đã cho thấy thực lực của Tô Minh, không chừng anh đã ở cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong rồi.
Lẽ nào thực lực của tên rác rưởi ti tiện này còn cao hơn cả ông Hạc?
Ông Hạc là tu giả võ đạo cảnh giới tông sư kỳ đỉnh phong, đương nhiên thực lực của ông ta cũng cao hơn cảnh giới, hơn nữa vì liên quan đến chị gái mà ông Hạc tu luyện 2 loại võ kỹ tương
đối mạnh!
Vẻ mặt ông Hạc không thay đổi mà gật đầu: "Cũng vì vậy mà tôi đã thông báo cho Thẩm chó hoang rồi, hắn đã ngồi trực thăng đến đây, bây giờ hẳn cũng sắp đến rồi.
"Ông cũng không chắc chắn có thể đánh bại được hắn?", Thẩm Tịch kinh ngạc.
"Chắc chắn thì có nhưng dù sao nơi này cũng là Đế Thành, chẳng may tôi và Tô Minh đều không làm gì được nhau thì đến lúc đó, đứa con gái dòng chính nhà họ Diệp phái người đến giúp Tô Minh thì sao? Như vậy thì cậu chủ sẽ gặp nguy hiểm".
"Cũng đúng.
Chỉ là gọi Thấm Dã đến đây có phải hơi quá rồi không? Tên nhóc đó mà cũng đáng để Thẩm chó điên phải ra tay?"
Thấm Tịch không biết phải nói gì.
Thẩm Dã rất nổi tiếng ở Ma Thành, được gọi là Thẩm chó điên, cũng là anh họ của Thẩm Tịch.
Thần kinh của tên này không được bình thường cho lắm.
Hắn là một tên cuồng võ đạo, ngoại trừ võ đạo ra thì không biết gì khác, hơn nữa vô cùng khát máu, tàn nhẫn.
Nếu không phải vì hắn quá mạnh, có giá trị nhất định thì Thẩm Tịch đã sớm tống cổ tên chó điên hay gây chuyện này ra khỏi nhà họ Thấm rồi.
ở Ma Thành, Thẩm Dã đã gây họa lớn không dưới 10 lần, giết không biết bao nhiêu người có máu mặt, thực sự là một tên biến thái chuyên lấy tính mạng người khác ra làm trò chơi, mỗi lần Thấm Tịch đều phải ra mặt dẹp chuyện cho hắn, khiến Thẩm Tịch không lúc nào không lo lắng.
Đương nhiên, Thấm Dã hay gây chuyện nhưng uy danh cũng hiến hách,