Nghe Cơ Khâm nói vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy có lý.
Đặc biệt là Công Tôn Thần.
Hắn gật đầu một cái thật mạnh.
Công Tôn Thần nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Dư, xem xem
cô ta còn nói gì được!
Hắn tin rằng cho dù Tiêu Nhược Dư là chủ hội đấu giá cũng không thể hành xử vô lý như vậy.
Tất cả các danh gia vọng tộc ở Hoa Hạ đều ở đây, cô ta hẳn không thể cứng đầu cứng cổ như vậy trước mặt tất cả mọi người chứ?
"Cơ Khâm đáng ghét", Diệp Mộ Cấn lầm bầm.
Mặc dù Cơ Khâm nói có lý nhưng cô ta chỉ bênh vực người bên mình, Tô Minh là người đàn ông của cô ta, ai dám làm tổn hại đến lợi ích của anh thì chính là kẻ thù của cô ta.
Trong lúc đó, Diệp Mộ Cẩn lại nhìn Tô Minh: "Tô Minh, rốt cuộc anh đã nói gì với Tiêu Nhược Dư? Cô ta thế mà thà bỏ qua hàn thiết nặng, nửa tấm bản đồ linh mạch! cũng phải giúp anh, thật kỳ lạ.
Tô Minh, đừng nói là anh hy sinh nhan sắc của mình đấy nhé".
Tô Minh cạn lời.
Đúng lúc này.
"Cậu chủ nhà họ Cơ ở Đế Thành quả nhiên hơn người, nói rất có lý”, Tiêu Nhược Dư cười nói.
Công Tôn Thần nhất thời trở
nên hưng phấn.
Lẽ nào Tiêu Nhược Dư bởi vì áp lực mà đổi ý?
Công Tôn Thần nắm chặt tay, nín thở, vô cùng căng thẳng!
"Cô Tiêu quá khen rồi, tôi chỉ đang nói về việc đấu giá, không nhắm vào cô, mong cô đừng trách", Cơ Khâm lịch sự đáp.
Tiêu Nhược Dư đắc ý cười: "Nếu tôi nói chủ nhân của cây nhân sâm này chính là tôi thì sao?"
Cái gì?
Tiêu Nhược Dư ra át chủ bài rồi.
Đậu má.
Ngay cả Cơ Khâm cũng ngây ra! Nếu chủ nhân của cây nhâm sâm này là Tiêu Nhược Dư thì còn có thể nói gì được nữa? Cô ta cho không Tô Minh cây nhân sâm này cũng là chuyện của cô ta, người khác không có tư cách xen vào.