Giá trị của một dòng Linh mạch còn cao gấp cả nghìn lần so với Linh khí.
Cho nên, sau khi Công Tôn Thần quăng ra tin tức này, bên trong căn phòng gần như không còn ai có khả năng hô hấp nữa.
Đều bị doạ cho bay cả hồn vía.
Bao gồm cả Thẩm Tịch.
Bao gồm cả Tiêu Nhược Dư.
"Thật sao?", cảm xúc của Tiêu Nhược Dư thay đổi không ít,
mắt nhìn chằm chằm vào Công Tôn Thần, có chút khấn trương.
Bản đồ tìm Linh mạch? Mặc dù chỉ có một nửa tấm nhưng chỉ cần liên quan đến Linh mạch thì giá trị của nó đã đủ lớn rồi!
"Thật", Công Tôn Thần gật đầu quả quyết, tấm bản đồ là vật gia truyền của nhà họ Công Tôn, tuyệt đối không thể là giả.
"Đáng chết!", sắc mặt Thẩm Tịch vô cùng khó coi, âm u như đọng thành nước.
Hắn ta hầu như không ngờ được mình lại có lúc sấy tay thế này? Trước đó hắn đã nắm trong
tay toàn phần thắng, dù gì cũng đã mang cả Linh khí theo rồi! Ai ngờ được!
Tối nay, Công Tôn Thần đã trớ nên nối trội.
Công Tôn Thần khẽ ngẩng đầu, khoé miệng đầy ý cười, không nhịn được lại nhìn về phía bên Tô Minh và Diệp Mộ Cấn, hẳn ta muốn nhìn thấy vẻ xấu mặt, đố kỵ, không cam tâm của hai người kia.
Diệp Mộ Cẩn cúi thấp đầu, tự trách, tự mỉa mai chính mình, trước đó cô ta còn nói sẽ tạo bất ngờ vui vẻ cho Tô Minh, cho rằng chắc chắn sẽ lấy được gốc nhân sâm nghìn năm tuổi kia.
Thật là quá ngây thơ, không chỉ bản thân mình xấu mặt, mà có lẽ còn hại cả Tô Minh mừng hụt đúng không? Mặc dù nhìn cảm xúc của Tô Minh chẳng hề thay đổi chút nào nhưng trong lòng chắc chắn không vui vẻ đúng không?
"Hẳn là không có ai ra được giá cao hơn nữa chú? Cho nên, cây nhân sâm nghìn năm này thuộc về! ", Tiêu Nhược Dư hít sâu một hơi, đề cao giọng nói, nhìn về phía Công Tôn Thần.
Công Tôn Thần đã ngẩng đầu ưỡn ngực, kích động cực kỳ,
cả người đều khẽ run lên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, chắc chắn, nhất định là sẽ kết thúc ở đây rồi, dù gì thì cũng không thể có bất ngờ nào nữa chứ?!
Nhưng có đôi khi, sợ cái gì thì cái đó liền xuất hiện.
Tiêu Nhược Dư còn chưa kịp nói ra tên của Công Tôn Thần, Tô Minh nãy giờ vẫn yên lặng liền mở miệng nói: "Đợi chút".