Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 17: Lúc Sinh Tử Mới Nhìn Ra Bản Chất Thật

“Vì vậy, đây chính là võ đạo thật sự mà ông nói với tôi sao?
Hình như cũng chả ra làm sao cả”, trong không gian im ắng, Tô Minh lặng lẽ nhìn Nghiêm Chân ở phía xa, nói.
“Tiền… Tiền bối, do Nghiêm Chân ngu dốt… Là tại Nghiêm Chân ngu dốt!


Xin tiền bối tha mạng”, Nghiêm Chân quỳ xuống rồi dập đầu mạnh.
Nghiêm Chân sợ đến nỗi muốn tự sát.
Chỉ có ai tự mình cảm nhận được uy lực ở quyền đánh ban nãy của Tô Minh mới biết được tâm trạng của ông ta lúc này.
Ngay cả một kẻ mạnh như ông ta cũng khó hình dung nổi quyền này của Tô Minh.


Đây không phải là những tu giả võ đạo ở cảnh giới tụ khí có thể đánh ra được.
Càng kinh hãi hơn là, ông ta có thể cảm nhận được, quyền ban nãy của Tô Minh chỉ là do anh tiện tay đánh thôi, chứ không phải dốc hết sức lực.
Thật là đáng sợ!


Thậm chí hắn còn hoài nghi Tô Minh ở trước mặt mình.
Ông ta nghĩ Tô Minh mới 22 tuổi đã ở cảnh giới tông sư trong truyền thuyết rồi.
“Lão già này!
Đúng là thể diện của ông không đáng tiền chút nào, không phải thế sao?”


, tiếp đó Tô Minh quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thủ Khôn đang đứng bên dưới.
Lúc này Nghiêm Thủ Khôn không dám nói gì.
Nhưng ông ta không nói gì là có thể dễ dàng cho qua sao?
Tô Minh giơ chân lên rồi giẫm mạnh xuống sàn.
“Rắc rắc!”


, sàn nhà lập tức bị nứt thành nhiều mảng, còn chân Tô Minh đá về phía một mảnh sàn nhà đã nứt vỡ.
“Vụt!”
, mảnh vỡ đó được làm bằng gỗ, lúc này hóa thành một điểm sáng rồi nhanh như viên đạn phá tan không trung rồi bay ra ngoài.


Nhưng không ngờ mảnh đó lại đâm vào đầu gối chân trái của Nghiêm Thủ Khôn.
Bắn xuyên qua đầu gối, máu tươi chảy đầm đìa.
Nghiêm Thủ Khôn đau đớn kêu lên thảm thiết, toàn thân quỳ sụp trên mặt đất.
“Tôi nói rồi mà, thể diện của ông không đáng tiền đâu, ông nghĩ sao?


Nghe không hiểu tiếng người sao?”
, Tô Minh lại nói.
“Đúng đúng đúng… Thể diện của tôi không đáng tiền.
Cậu Tô!
Xin cậu bớt giận, là tại tôi lắm mồm”, Nghiêm Thủ Khôn quỳ trên đất rồi, nỗi đau thấu xương nhưng cũng thấy sợ hãi, giọng nói vô cùng run rẩy.


Đường đường là gia chủ nhà họ Nghiêm, là một trong hai gia chủ của gia tộc danh tiếng của thành phố Dương Giang, vậy mà lúc này chỉ còn lại vẻ khép nép, run rẩy kinh hãi.
“Bố ơi, phải làm sao bây giờ?”
, Từ Viêm đứng trên sân khấu như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.


Lúc này hắn ta sợ chết khϊế͙p͙, giọng nói đã khàn khàn.
Vốn tưởng rằng ông Nghiêm đứng ra là đủ để thay chuyển vận mệnh rồi.
Nhưng thật không ngờ cũng chỉ mang lại sự tuyệt vọng lớn hơn.
“Bốp…”, đáp lại Từ Viêm chỉ là cái tát tai.


Trong lúc kinh hãi và phẫn nộ cực độ Từ Chấn Dực đã giơ tay tát mạnh Từ Viêm một cái, đã thế còn hét lớn: “Thằng súc sinh này!”
“Ba năm trước, nếu tên phế vật như mày diệt cỏ tận gốc thì đâu đến nỗi này.
Sao tao lại sinh ra loại vô dụng như mày chứ?”


, mắt Từ Chấn Dực toàn là màu máu, nhìn con trai mình, hận nỗi chỉ muốn giết người.
Từ Viêm bị tát một cái ngã sấp xuống đất, nửa bên mặt đều sưng vù lên.
Còn Từ Chấn Dực đột nhiên quỳ sụp xuống đất, dập đầu với Tô Minh.
“Bụp, bụp, bụp!”
, những tiếng dập đầu mạnh vang lên.


“Cậu chủ Tô!
Đều tại tên súc sinh này, đều tại nó.
Cậu chủ Tô!
Tùy ý cậu xử lý nó… Nhưng mong cậu tha cho những người khác trong nhà họ Từ chúng tôi”, Từ Chấn Dực vừa khóc lóc vừa cầu xin.
Đứng trước giờ khắc sinh tử thì con trai cũng bán được.


Dù sao thì con chết rồi vẫn có thể đẻ đứa khác, chẳng phải lẽ thường là thế sao?
Năm nay Từ Chấn Dực mới chỉ hơn năm mươi thôi mà.
Nhưng nếu như nhà họ Từ bị diệt, ông ta chết rồi, tất cả người nhà họ Từ đều chết thì coi như không còn gì cả.


Khi bị ép đến bước đường cùng thì giữ vững lợi ích của mình là lựa chọn tốt nhất.
“Bố…”, Từ Viêm toàn thân run rẩy, trợn trừng mắt nhìn bố mình đang quỳ trên đất và không ngừng dập đầu.
Thậm chí lúc này hắn ta không biết nói gì nữa.


Hắn ta ở bên cạnh bố mình hơn 20 năm nhưng không hề hiểu bố mình.
Độc ác thật!
Độc ác quá đi!
“Cậu chủ Tô!
Đúng vậy, không liên quan gì đến chúng tôi cả.


Chuyện ba năm trước đều là chủ ý của tên súc sinh này, chúng tôi không biết gì cả”, nhìn thấy Từ Chấn Dực quỳ xuống dập đầu rồi đổ hết trách nhiệm cho Từ Viêm nên những người khác của nhà họ Từ như Từ Chấn Hành- anh ruột của Từ Chấn Dực cũng quỳ xuống đất, khóc lóc cầu xin.


Trong phòng lớn, mọi người như sáng mắt ra, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Đời người đúng là chỉ đến lúc sinh tử mới nhìn rõ bản chất thật của nhau.
“Vậy sao?”
, Tô Minh cười, vẻ lạnh lùng không những không thuyên giảm mà còn lớn hơn.


“Vâng vâng…”, là anh trai ruột của Từ Chấn Dực, lúc này Từ Chấn Hành dường như nhìn thấy cơ hội sống sót nên ông ta bò về phía trước mặt của Tô Minh, dường như muốn ôm chặt chân anh rồi gào khóc van xin.


Đường đường là nhân vật lớn chỉ đứng sau gia chủ nhà họ Từ nhưng lúc này Từ Chấn Hành với địa vị cao quý cũng không còn khí chất gì, khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi giàn dụa.
“Cỗ quan tài tôi đặt riêng to lắm đấy!


Đủ cho cả họ nhà họ Từ chui vào”, Tô Minh nghiêm túc, nói.
Sau đó như không báo trước, anh nhấc chân phải lên đá với tốc độ nhanh, chuẩn, mạnh.
Cả quá trình còn chưa đến nửa hơi thở… Nhanh đến mức không nhìn thấy bóng người đến tận khi chân của Tô Minh đá lên cổ Từ Chấn Hành.


“Rắc rắc!”
, tiếng xương gãy vụn vô cùng rõ.
Trong phòng lớn yên tĩnh, tiếng xương gãy cho người ta cảm giác lạnh buốt sống lưng.
Không ngờ chân phải của Tô Minh đá gãy cổ Từ Chấn Hành, sức mạnh đó quá kinh người.
Chết… Từ Chấn Hành chết rồi.


“A…”, đám Từ Chấn Dực và cả Từ Viêm bị dọa đến nỗi hồn bay phách lạc, dường như nín thở, sau đó kêu gào thảm thiết, ôm đầu kêu hét.
Họ vừa kêu gào vừa run rẩy.
Sau khi giết chết Từ Chấn Hành, Tô Minh cảm giác vẫn chưa đủ.


Anh liền nhìn về phía đám người Từ Chấn Dực và Từ Viêm.
“Đừng mà!”
, Từ Viêm sợ suýt nữa ngất đi, điên cuồng dập đầu thật mạnh.
Giờ đây trán hắn ta chảy đầy máu, dường như hắn ta cũng quên mất cảm giác đau đớn.


Từ Viêm vừa dập đầu vừa nhìn về phía Tiêu Nguyệt đang sợ hãi đứng trên sân khấu, nói: “Tiêu Nguyệt!
Cứu anh với!
Cứu anh với!
Hu hu hu… Cứu anh đi mà!”
Giờ đây hắn ta chỉ biết cầu cứu Tiêu Nguyệt, coi cô như phao cứu mạng của mình.


Cuối cùng Tiêu Nguyệt cũng phản ứng lại từ nỗi sợ vô hạn kìa.
Nhưng giờ đây cảm xúc trong cô chỉ còn là sự sợ hãi và đau khổ.
Cứu kiểu gì đây?
Sau khi Tô Minh đi lên sân khấu thì anh không thèm nhìn cô một cái.
Cô có thể cảm nhận được, Tô Minh không hề giả vờ.


Anh thật sự không quan tâm đến cô nữa, thậm chí còn không thèm hận, lúc này anh chỉ coi cô như người dưng.
Tiêu Nguyệt cắn chặt môi, thân người chao đảo, tim cô đau như ai xát muối vào.
Nếu như không có Tiết Lâm ở bên cạnh đỡ cô thì chỉ e cô đã ngã quỵ rồi.
“Nguyệt Nhi!


Con đừng quá đau lòng!
Con vẫn còn cơ hội.
Ngay từ đầu con không hề đồng ý trước sự theo đuổi của Từ Viêm.
Ba năm nay con vẫn luôn giữ mình vì Tô Minh mà.
Chỉ dựa vào điểm này thì con vẫn còn cơ hội.
Đợi sau khi Tô Minh nguôi giận thì con giải thích cho cậu ấy.


Dù sao thì trước đây tình cảm của hai con rất tốt mà”, Tiết Lâm nhỏ giọng an ủi con gái.
Bà ta biết, lúc này con gái mình vô cùng đau khổ và hối hận.


Trên thực tế, nhìn thấy Tô Minh với vẻ uy nghiêm như một vị thần, trấn áp cả khán phòng, dọa chết nhà họ Từ, khiến nhà họ Nghiêm kinh hãi, vậy thì làm sao bà ta và nhà họ Tiêu không hối hận được chứ?
Nhưng hối hận cũng vô ích.
Cũng may, như lời bà ta nói, con gái bà ta vẫn còn cơ hội.


Lúc này trong ánh mắt ảm đạm của Tiêu Nguyệt lóe lên tia hi vọng.