Một lúc sau, mắt Tô Minh sáng lên, nghĩ đến gì đó: "Tế luyện? Tế luyện! ông già có một
quyền sách cổ về huyền khí, bên trong có nhắc đến muốn tế luyện thì phải có tâm ý tương thông, dùng máu tươi đế nuôi dưỡng”.
Máu!
Không sai! Chính là máu!
Ngay sau đó, một con dao găm xuất hiện trong tay Tô Minh, anh tự rạch một ngón tay của mình.
Máu tươi mau chóng nhỏ lên chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
Ngay sau đó, thân chuông
đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ánh kim chập chờn, có thể nhìn thấy những hình vẽ sinh động tuôn ra theo vầng sáng lờ mờ sau đó lại biến mất.
Máu tươi nhỏ lên chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng đã bị hấp thu hết.
Giữa chuông và Tô Minh sinh ra một mối liên kết.
"Quả nhiên", Tô Minh càng lúc càng hưng phấn, thầm nhủ: "Người nhà họ Lam đều bị ngu à? Hoàn toàn không dùng máu tươi luyện nó? Dùng khấu quyết, chân khí để điếu khiển nó chỉ là kỹ xảo cấp thấp, chỉ huy động
được một chút uy lực từ nó.
Đúng là phí của giời”.
Nếu để tổ tông đã chết đi nhiều năm của nhà họ Lam -Lam Chấn Thiên nghe thấy anh nói vậy thì ông ta nhất định sẽ tức ói máu.
Nhà họ Lam không bị ngu, ít nhất Lam Chấn Thiên không phải.
Năm đó, lúc Lam Chấn Thiên tình cờ có được chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đã nghĩ đến việc dùng máu để nuôi dưỡng, ông ta cũng thử rồi.
Đáng tiếc, chuông lại không
hấp thu máu của ông ta nên chỉ đành dùng cách khác, nghiên cứu cách dùng khẩu quyết, chân khí.
Tô Minh hoàn toàn không biết rằng nhờ việc hấp thụ viên bảo ngọc hình cầu ở dưới đáy linh tuyền, máu của anh không còn là máu thông thường nữa mà mạnh mẽ, đáng sợ hơn người thường rất nhiều.
"Hả? Có phong ấn?", sau khi có liên kết với chuông Thiên Địa Huyền Hoàng thì Tô Minh xác định được một chuyện, cái chuông trước mặt này không ở hình dạng thật sự của nó, hiện tại những gì anh thấy chỉ là một
lớp ngụy trang, hình dạng thật đã bị phong ấn rồi.
Tạm thời Tô Minh không đủ thực lực để phá vỡ lớp phong ấn này, phải đợi đến khi anh tế luyện nó thành công mới làm được.
"Hình như mình đã đạt được bảo bối thật rồi", Tô Minh lấm bẩm.
Thời gian cứ trôi.
Một tiếng sau.
, Tuyết Nhi sẽ chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của anh ở giáo tôn các, anh không được bắt nạt cô ấy, nếu không em không tha cho anh đâu", Diệp Mộ Cấn trừng Tô Minh một cái, nói mát.