Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 13: Thèm Sống Đến Phát Điên

“Cộp cộp cộp…”, Tô Minh không hề biết những người có mặt ở đây đang nghĩ gì, anh cũng không muốn biết, gương mặt anh vẫn mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn về phía đám người Từ Viêm và Từ Chấn Dực, anh sải bước chân đi lên phía khán đài.
Thấy Tô Minh đang muốn đi qua đây.


Từ Viêm và Từ Chấn Dực, còn có đám người dòng chính của nhà họ Từ đều sốt ruột không yên.
“Giết chết anh ta!!!
Giết anh ta!!!
Ai có thể giết được anh ta!
Năm mươi triệu, không, một trăm triệu tệ!”
, Từ Chấn Dực xé họng hét lên, âm lượng đã ở mức vô cùng chói tai.


Lời này vừa dứt, khoảng bốn năm mươi tên vệ sỹ vẫn còn khoẻ mạnh của nhà họ Từ rõ ràng đã bị dao động, lòng tham nổi lên.
Một trăm triệu tệ?
!
Con số thiên văn học à!
Ai mà không muốn có chứ?


Nhưng mà Tô Minh này quá mạnh, mạnh đến mức quỷ dị, mạnh đến mức khiến lòng người tê tái… Nhìn cả đám người nằm lăn lóc đầy đất kêu gào thảm thiết, có một số còn đang thoi thóp, một số lại bị gãy xương đến lòi cả ra ngoài, quá là tàn nhẫn.


Lấy được tiền thì cũng phải có mạng để tiêu mới được!
Trong một lúc, đám vệ sỹ của nhà họ Từ ai nấy nhìn nhau, có người do dự, có người hưng phấn, có người sợ hãi, có người xúi giục.
Nhưng lại chẳng có người nào dám dẫn đầu tấn công Tô Minh.


Nhìn thấy Tô Minh đã sắp lên đến khán đài, Từ Chấn Dực đã bị dồn đến đường cùng, gào lên: “Ai giết được anh ta, một tỷ, nhà họ Từ sẽ cho… cho một tỷ!!!”
Bị dồn đến phát điên rồi.
Từ Chấn Dực đã bị dồn đến phát điên rồi.


Nỗi sợ hãi cùng cực đến từ sự chết chóc khiến ông ta giống như uống phải thuốc tăng lực, tiền bây giờ đã trở thành một con số mà thôi.
Một tỷ?
Bị con số một tỷ này kích động, có mấy tên vệ sỹ to gan của nhà họ Từ cuối cùng đã để cho lòng tham chiến thắng lý trí.


Bọn chúng cẩn thận từng chút một nắm chặt con dao nhỏ trong tay, đồng thời từ từ tiếp cận Tô Minh từ phía sau lưng.
Muốn đánh lén.


“Xoẹt xoẹt xoẹt…”, ba con dao nhỏ mang theo sát khí cùng lúc chém về phía sau gáy của Tô Minh, tốc độ cực nhanh, gần như mắt thường đã không thể nhìn thấy rõ, hơn nữa, còn vô cùng hung hiểm và kiên định, bọn chúng nhắm chừng sẽ phải đâm chết Tô Minh bằng một dao.


“Cẩn thận”, từ phía góc của sảnh tiệc, tiếng hét của Trần Chỉ Tình bất giác vang lên.
Cùng lúc đó, Tô Minh như có mắt mọc sau gáy, đúng vào lúc nguy cấp nhất anh đột ngột lách người tránh được ba con dao chém về phía mình.
Đồng thời, Tô Minh liên tiếp tung ra ba cú đạp.


Xoạt xoạt xoạt… Ra đòn sắc bén, thế đến phá gió, vạch một đường trong không khí, mang theo hơi thở của tử thần.
Ba cú đạp liên tiếp, không cả dùng đến thời gian của một hơi thở, nhanh đến mức đáng sợ, nhanh đến mức khiến lòng người sợ hãi.


Ba tên vệ sỹ của nhà họ Từ hầu như không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một tiếng nứt gãy giòn giã truyền đến từ phía cằm, sau đó, trước mắt bọn chúng chỉ còn lại một màu đen.
Chết!


Ba người bị đá trúng vào cằm, sức mạnh khủng khϊế͙p͙ đã khiến xương mặt, xương đầu của bọn chúng gãy nát.
Trong lúc cơ thể bọn chúng bay ngược về phía sau thì đã chết rồi.


Cảnh tượng này khiến rất nhiều người có mặt tại đó bắt đầu thấy lạnh sống lưng, sợ đến mức không dám thở mạnh, quá, quá, quá dã man, thủ đoạn của Tô Minh độc ác đến tận xương tuỷ.


Hơn nữa người cố tình để ý thì ngay từ lúc đầu đến tận bây giờ đều có thể thấy được cảm xúc của Tô Minh hầu như không hề thay đổi, dường như những việc đánh giết, máu tươi, mạng người đối với anh ấy mà nói đều chỉ là việc thường tình mà thôi.


Chẳng khác nào một Sát thần tái thế vậy!
“Đừng… đừng qua đây…”, Từ Viêm đứng không vững, sắc mặt tái mét, hai chân đã nhũn ra, hắn muốn chạy trốn về phía sau nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào.


Từ Chấn Dực mặc dù vẫn còn có thể đứng vững, nhưng mặt đã không còn chút sắc máu, ông ta đứng chết trân tại chỗ nhìn chằm chằm Tô Minh, dùng hết sức bình sinh hét lên: “Tô Minh!!!
Mày muốn làm cái gì?
Mày muốn huyết tẩy nhà họ Từ à?


Cho dù mày có… mày có làm được đi nữa, thì bản thân mày cũng sẽ chẳng có lợi gì, cả Hoa Hạ này sẽ không dung thứ cho mày!”
Tô Minh vẫn giữ nụ cười mỉm trên mặt, bước đi mà cảm xúc không hề dao động, nhưng trong lòng lại cười lạnh.


Tu giả võ đạo rất đặc thù, không hề bị hạn chế bởi bất cứ quy tắc nào của người bình thường, những điều này Từ Chấn Dực làm sao mà biết được?
Mà Tô Minh anh chính là một tu giả võ đạo, hơn nữa còn là một tu giả võ đạo đạt đến cảnh giới Tông sư.


Đương nhiên, cũng không thể nói tu giả võ đạo thì sẽ được phép coi trời bằng vung, mà ngược lại, có đến chín mươi chín phần trăm giới tu giả võ đạo đều sẽ không so đo với người bình thường, cũng sẽ không gây phiền phức cho người bình thường, bởi vì đó chính là hạ thấp thân phận.


Tu giả võ đạo có sự kiêu ngạo của mình.
Tô Minh là trường hợp đặc biệt, anh có mối hận thù chồng chất, không phải sao?