Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 120: Cảm Giác Kỳ Lạ Tràn Ngập Trong Lòng

Lúc này.
Chiếc Maybach SÔ 80, chậm rãi đi về phía đông của Đế Thành.
Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa tới.
"Đây là đi đâu vậy?", Tô Minh vô cùng buồn chán hỏi, anh đang di chuyển chân khí bên trong cơ thể để tu luyện Thái Huyền thôn linh chân kinh.


"Đất tổ tiên của nhà họ Diệp", Diệp Mộ Cẩn nhẹ giọng nói.
Thì ra, linh tuyền của nhà họ Diệp ở chỗ đất tổ.
Tô Minh không hỏi gì nữa, dẫu sao, vẫn còn có tài xế đang ngồi phía trước.
Nửa giờ nữa trôi qua.
Cuối cùng cũng đến nơi.
"Anh về trước đi.


Sáng mai tới đón tôi và Tô Minh", Diệp Mộ Cấn nói với tài xế.
"Nhưng! ", người lái xe có chút ngập ngừng, thật ra anh ta không chỉ là tài xế, mà còn là vệ sĩ.


"Không sao, tôi là người tu luyện tông sư, sao có thể gặp nguy hiểm, cho dù gặp nguy hiểm, anh cảm thấy anh có thể bảo vệ tôi được sao?", Diệp Mộ Cẩn lại nói: "Huống hồ, còn có Tô Minh ô đây, có thể gặp nguy
hiểm gì chú?"
"Vâng", người tài xế lái xe rời đi.


Bầu trời đêm đen kịt, chỉ có lác đác vài ngôi sao.
Khung cảnh trước mắt, hoàn toàn là rừng núi hoang vắng.
Phía xa nghe thấy tiếng nước chảy, có lẽ là một cái thác nhỏ.
Còn có rất nhiều tiếng côn trùng.
Diệp Mộ Cẩn đưa một tay ôm lấy cánh tay của Tô Minh.
Ôm chặt.


"Đất tổ tiên của nhà họ Diệp có diện tích rất lớn, ngọn núi này tên là Cửu Hoàn Sơn, tổ tiên nhà họ Diệp của chúng tôi đều được chôn ở phía trước cửu Hoàn Sơn, phía trước là nước, phía sau là núi".
"Chúng ta bây giờ đang ở phía sau".


"Phía sau phong cảnh hữu tình, từ rất nhiều năm về trước còn có cơ hội bầu chọn là khu danh lam thắng cảnh cấp 5a, đương nhiên, bới vì sợ quấy rầy
không gian yên tĩnh của tổ tiên, cho nên vẫn chưa tham gia bầu chon".


"Bởi vì phong cảnh phía sau Cửu Hoàn Sơn rất đẹp, có núi, có nước, có động vật hoang dã, hoa thơm và cả trái cây rừng, tôi thường đến đây đe thư giãn".
"Cực kỳ may mắn tìm ra được một cái linh tuyền".


Diệp Mộ Cẩn vừa nói vừa dẫn đường cho Tô Minh, có thể thấy cô ta rất quen thuộc với phía sau cửu Hoàn Sơn, cho dù trời tối, cô ta cũng không bị lạc đường.
Đang đi trên đường!
Đột nhiên.
"Á", Diệp Mộ Cấn đột nhiên lảo đảo, nếu không có cánh tay Tô Minh đỡ lấy, chắc chắn sẽ bị ngã.


"Làm sao vậy? Tô Minh hỏi.
Trong màn đêm đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mộ Cấn đỏ bừng.
Đôi mắt xinh đẹp có chút do dự, có chút mong đợi, long lanh nước, khẽ cắn môi, cuối cùng đưa tay lên ôm lấy cổ Tô Minh.


Tô Minh dễ dàng cõng Diệp Mộ Cẩn trên lưng, cơ thể của cô rất nhẹ, đối với Tô Minh không khác gì lông vũ.