Hai hôm sau, Ryan đang làm việc với đống sổ sách trong văn phòng thì chợt nhận ra đã gần mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy Bethany đến để anh hướng dẫn như mọi khi. Không phải vì công việc nhiều nhặn mà cái chính là cô lúc nào cũng khao khát anh – giống như anh chưa khi nào ngừng ham muốn cô, và cứ lúc nào chỉ có hai người thì họ cũng lao vào nhau ít nhất một lần, có khi hai lần trước bữa trưa.
Nhớ lại lần gần đây nhất, trong đầu Ryan hiện lên hình ảnh cô nằm khỏa thân trên bàn làm việc, và trong lòng anh bỗng dấy lên niềm khao khát đến cháy bỏng lại được nhìn thấy cô như thế. Anh định để mặc sổ sách đấy chạy đi tìm cô thì nghe Sly gọi toáng lên ở bên ngoài. Trực giác mách bảo anh có chuyện không hay, anh đứng bật dậy, lao ra cửa.
“Dưới này!” Sly hét lên khi thấy Ryan.
Ryan quay lại vừa trông thấy Sly biến mất bên trong chuồng ngựa nơi họ đã lắp ghế nâng cho Bethany. Anh chạy phăm phăm dọc theo lối đi chính, gót giày nện trên nền bê tông còn nhanh hơn cả nhịp tim. Chắc chắn Bethany gặp chuyện không hay rồi.
Khi anh đến chuồng ngựa, cổng để mở và trông thấy Bethany nằm sóng soài trên nền đất, tim anh như ngừng đập. Chỉ một cái liếc mắt đã đủ cho anh khẳng định là cô đã cố tự leo lên ngựa bằng ghế nâng.
“Trời ơi!” Anh đẩy Sly ra, quỳ xuống bên cô, nỗi sợ hãi xâm lấn đến nỗi anh không biết mình đang chửi thề hay cầu nguyện. “Bethany? Chúa ơi.”
“Em không sao, Ryan.” Cô để yên cho anh sờ nắn kiểm tra khắp người, luôn miệng bảo mình không bị thương nặng. “Em chỉ bị trượt khỏi yên ngựa thôi. Không cách xa mặt đất mấy.”
Từ tâm trạng hoảng hốt Ryan chuyển sang giận dữ, “Lúc đó chú đang làm cái quái gì thế?” Anh ném ánh mắt sừng sộ sang Sly, “Nếu cô ấy muốn dùng ghế nâng thì chú phải gọi tôi chứ”.
Sly đưa hai tay lên, “Đừng vội kết tội ta thế, con trai. Ta không biết chút gì về chuyện này cho đến khi tìm thấy cô ấy ở đây”.
“Là lỗi của em Ryan. Em muốn tự làm lấy.”
Ryan những muốn lắc cô cho đến khi răng cô va vào nhau lách cách cho hả dạ. Tuy thế, anh chỉ kiểm tra xem cô có bị thương chỗ nào không, rồi ôm cô vào lòng lắc lắc người cô khiến cho cái tua rua trên chiếc áo sơ mi mới đung đưa qua lại. “Đừng bao giờ lặp lại chuyện này một lần nữa”, anh nói giọng dữ tợn, “Hứa với anh là em sẽ không bao giờ cố tự lên ngựa một mình như thế”.
Bethany ngửa đầu ra sau nhìn anh chống đối, “Chẳng phải đó là mục đích của việc lắp đặt chiếc ghế nâng hay sao, là để em có thể tự cưỡi ngựa mà không cần phải viện đến sự giúp đỡ của ai”.
“Đó là trước đây. Còn bây giờ, nếu em còn tiếp tục tự chuốc lấy cho mình mối rủi ro bị ngã gãy cổ, thì anh sẽ đét vào mông em cho đến khi em không thể ngồi được trong suốt một tuần mới thôi.”
Bethany gượng ngồi dậy vuốt áo thẳng lại. “Đừng ngớ ngẩn thế”, cô nói, phủi phủi mấy cọng rơm vương lên tay áo. Cô nhìn anh cười thật tươi. “Em gần làm được, Ryan. Em tự làm. Lần tới, em sẽ nhớ thắt bao chân rồi mới mở mấy cái móc. Nếu không ngốc xít như vậy thì đâu có ngã.”
Ryan bồng cô đứng lên, định rời chuồng ngựa đưa cô về văn phòng thì cô đặt bàn tay mảnh mai lên ngực anh ngăn lại. “Chưa ra khỏi đây được. Em muốn thử lại. Anh cứ để em xuống xe lăn và đi ra đi. Em cần phải làm.”
“Bước qua xác anh đã.”
Bethany nhìn thẳng vào mắt anh. “Em sẽ không ngã nữa.”
“Em đâu thể biết được.” Anh hình dung cô bị gãy một bên chân hay bị con ngựa vô tình giẫm phải. Ý nghĩ đó khiến máu anh như đông đặc. “Anh đã quyết. Nếu em mà cứ làm như thế một lần nữa anh sẽ…”
Bethany chạm một ngón tay lên môi anh. “Em biết mình đã làm anh sợ, tha lỗi cho em. Em cũng sợ bị ngã lắm, và em đã rất căng thẳng đến nỗi không suy nghĩ mọi chuyện cho thông suốt.” Cô lại mỉm cười. “Nhưng giờ thì em đã ‘nếm mùi’ ngã rồi và cú ngã cũng không tệ như em nghĩ. Em không thấy đau mấy, một nửa người em mất cảm giác mà. Chẳng thấy đau gì nhiều đâu. Chỉ một thoáng bị hẫng đi không biết gì thôi.”
Ryan chợt nghĩ có thể chân cô bị bầm ở đâu đó mà không biết. Tim anh thắt lại khi trông thấy ngọn lửa kiêu hãnh bùng cháy trong đáy mắt cô. Chúa lòng lành, hãy giúp con. Anh biết đây là điều cô muốn và cần làm mà không cần đến sự giúp đỡ của bất kỳ ai, rằng sự độc lập là một trong những điều quan trọng nhất trên đời này đối với cô. Nhưng cái giá phải trả sẽ là gì? Để sự kiêu hãnh đi quá xa không phải là điều khôn ngoan.
“Ryan, anh đồng ý đi. Hãy cố hiểu cho em. Em nhất định phải làm được việc này mà không cần đến anh. Nhất định thế.”
Anh đưa mắt nhìn chiếc xe lăn của cô, trong khoảnh khắc, nó nói lên tất cả những lý do tại sao cô không nên. Anh gần như ước ao rằng giá như mình đã không nhờ người nhà giúp lắp cái ghế nâng này. À mà không. Anh làm vậy cũng chỉ vì lý do này, để cô có thể thoát khỏi chiếc xe lăn và tất cả những giới hạn khác trong cuộc sống. Chỉ là anh không lường trước được việc cô lại ương ngạnh cứ nằng nặc phải tiếp cận chuyện này theo hướng làm-hay-chết như lúc này.
Làm hay chết. Ngay từ đầu anh vốn đã thích cái hếch cằm bướng bỉnh của cô. Đấy là con người cô. Nếu không vậy thì làm sao cô có thể trở thành một vận động viên vô địch trong môn đua ngựa vượt chướng ngại vật? Có thể trước đây cô cũng đã đi theo cách đó, làm hay chết, tự đẩy mình vượt ra khỏi những giới hạn của bản thân để trở thành người giỏi nhất. Nhớ lại chuyện cô đã khiến anh phải thua thảm hại trong cuộc bơi đua, anh ngờ rằng cô đã nhất quyết làm gì thì phải làm cho bằng được. Đấy là một trong những điều anh thấy quý ở cô, vậy cớ sao anh còn ngăn cản?
Cảm thấy như thể vừa nuốt cả một ly đất cát, Ryan nói, “Vậy em để anh làm một điều trước khi em lại thử lên ngựa, được không?”.
“Còn tùy vào chuyện gì.”
“Em sẽ thấy ngay thôi.” Anh buộc phải đặt cô ngồi lại xe lăn. Đưa mắt nhìn cái điều khiển từ xa nhét trong thắt lưng quần jean của cô, anh nói, “Hãy hứa với anh là trước khi anh quay lại em không được làm gì hết, được không?”.
Bethany thở ra, “Không được đi lâu đâu đấy. Đợi càng lâu em càng căng thẳng”.
Ryan đưa mắt sang Sly, đang đứng tần ngần ở cổng chuồng để mở. “Chú giúp tôi một việc được không, Sly?”
Người quản đốc gật đầu rồi theo Ryan ra lối đi chính dẫn tới căn phòng nơi họ ngủ lại đấy mỗi khi có ngựa sắp sinh. Một chốc sau, cả hai quay lại chuồng mang theo mấy tấm nệm, Bethany bật cười ngặt nghẽo.
“Cái này giúp hạ cánh an toàn đây.”
Ryan gượng cười đặt một tấm nệm ngay bên cạnh con ngựa. Khi lấy từ Sly tấm còn lại, anh nói, “Thì để giúp cái cổ bướng bỉnh của em không bị gãy chứ còn gì”.
“Cảm ơn”, cô nói khẽ sau khi mấy tấm nệm được sắp xếp xong xuôi. “Vậy là em bớt lo rồi.” Cô đưa mắt nhìn hai người đàn ông hối thúc, “Hai người đi được rồi đấy”. Thấy họ ngần ngừ, cô mỉm cười. “Không ngã nữa đâu, hứa đấy. Đi đi!”
Ryan ra hiệu bảo người quản đốc cùng ra. Được chừng ba bước thì Sly rảo chân đi song song với anh. Họ nhìn chăm chăm vào cửa chuồng ngựa đang để mở đầy lo lắng. Ryan dựng tóc gáy khi nghe tiếng động cơ của chiếc ghế nâng kêu rì rì. Anh tự hỏi có hại gì nếu cô chấp nhận một chút giúp đỡ cho lần đầu tiên này? Một khi cô đã quen thì anh sẽ sẵn sàng để cô tự làm lấy một mình.
Anh chực tiến về phía chuồng ngựa thì Sly nắm lấy cánh tay Ryan. “Đừng”, ông nói khẽ. “Con bé cần tự làm lấy việc này, con trai. Cháu đã cặm cụi lắp cái ghế nâng đó cốt để Bethany có thể cưỡi ngựa tùy thích. Đừng làm hỏng mục đích đó.”
Ryan biết Sly nói đúng, nhưng, khỉ thật, anh khó lòng đứng yên được ở đây. Mấy tấm nệm không được lớn lắm. Nếu ngã và trượt ra khỏi đấy, cô có thể bị thương. Tim anh cứ muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Chuyện gì đang xảy ra? Cô đã lên ngựa chưa? Anh căng tai ra lắng nghe nhưng không thể biết được gì qua chuỗi âm thanh rì rì vẳng lại.
“Em làm được rồi!” Đột nhiên tiếng cô réo gọi vang lên. “Em đã làm được, Ryan! Anh đến nhìn này. Em tự làm! Em đã sẵn sàng cưỡi ngựa trở lại rồi!”
Ryan và Sly tranh nhau chạy bổ về phía cổng chuồng ngựa. Ryan quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại hình ảnh của Bethany. Cô xoay con Wink lại đối mặt với hai người, mắt sáng long lanh, hai má ửng hồng rạng rỡ. Chính trong khoảnh khắc đó, Ryan thoáng bắt gặp hình ảnh cô gái tràn đầy sức sống và đầy khí phách của Bethany trước khi gặp tai nạn tàn khốc đó. Mái tóc xoăn mượt lòa xòa ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô ngồi thẳng hiên ngang trên yên ngựa, chẳng có vẻ gì là người bị liệt cả hai chân.
Trong một lúc cô cảm thấy như chếnh choáng trong niềm tự do không còn nhớ gì đến chiếc xe lăn vẫn gắn bó với mình hằng ngày. Nét mặt cô gợi lại trong anh cái đêm họ nhảy điệu Waltz đằng sau tòa nhà hợp tác xã, và cổ họng anh như có vật gì chặn ngang. Đây chính là lý do anh mua lại con Wink, đặt mua yên ngựa, và lắp chiếc ghế nâng này. Để anh có thể trông thấy niềm vui không thể diễn tả bằng lời lấp lánh trong đôi mắt cô. Anh sẽ không làm hỏng khoảnh khắc này bằng cách cố bảo vệ nó.
Anh liếc nhìn đồng hồ. “Bác sĩ bảo hôm nay không được đi quá mười phút. Em đang lãng phí những giây phút quý giá đấy.”
Bethany giật dây cương và thúc ngựa đi. “Tránh đường nào, các quý ông! Tôi cưỡi ngựa đi dạo đây.”
Ryan nhìn cô thong thả xuất phát dọc theo lối đi chính. “Đi từ từ thôi nhé!” Anh hét với theo rồi đưa mắt nhìn Sly. “Chúa ơi! Cháu không biết rằng yêu ai đó lại khổ thế này. Liệu cháu có sống nổi với chuyện này không?”
Sly thở ra và lắc đầu. “Với con cái cũng vậy thôi. Cháy phải buông tay. Ta vẫn nhớ lần đầu tiên cháu tự cưỡi ngựa. Ta sợ đến muốn vỡ tim ấy chứ. Không dễ dàng gì khi ta buông tay nhưng cháu phải tự làm. Cuộc sống là vậy.”
Ryan gật đầu. Anh cũng đã nói với bố của Bethany điều tương tự như vậy. Người nhà cô lâu nay bảo bọc cô quá nhiều và quá lâu. Anh ngờ rằng đó là lý do chính khiến cho cô đến ở Portland, để thoát khỏi sự quan tâm quá mức của gia dình. Anh không muốn để cô có cảm giác tương tự khi ở với anh.
Mười một phút sau, Ryan muốn nhảy lên con Bucky đi tìm cô. Sly ngăn lại, “Con bé chỉ cưỡi thêm một phút nữa thôi. Chờ đi. Nó sẽ mất vui nếu cháu cứ cuống cuồng chạy bổ đi tìm”.
Hai phút dài nhất đời Ryan vừa dứt thì có tiếng vó con Wink lóc cóc trên lối đi bê tông. Anh quáng quàng vơ đại một cái xô ngũ cốc cố làm ra vẻ đang bận rộn, để cô không nhận ra anh cứ đứng ngồi không yên toát cả mồ hôi hột suốt từ lúc cô đi. Sly cũng làm tương tự. Rồi hai người nhìn nhau dò hỏi sẽ làm gì kế tiếp, chưa đến giờ cho bọn ngựa ăn.
“Xin chào!” Bethany hăm hở cất tiếng khi đi qua lối vào đằng trước. “Thật hoành tráng! Hai người không biết đâu. Tôi tự làm hết, từ đầu đến cuối. Chẳng phải là rất phi thường sao?”
Còn chưa chịu xuống ngựa nữa chứ. Ryan cố nuốt cục tức, ngăn mình không lớn tiếng quát cô.
“Em thấy tự hào về mình quá.” Cô cưỡi con Wink vào chuồng tới chiếc ghế nâng. Rồi như thể có thêm hai mắt đằng sau, cô lên tiếng khiến cho cả Ryan và Sly đứng khựng tại chỗ. “Đứng yên ở đấy. Em tự xuống một mình.”
Ryan đưa mắt nhìn ông quản đốc. Sly kéo mũ ra khỏi đầu, quệt tay áo lên trán lau lớp mồ hôi đầm đìa như đang làm lụng cực nhọc. Ryan cũng không hơn gì. Tiếng động cơ rì rì khiến lòng dạ anh nhộn nhạo. Anh cố ngậm chặt miệng để không bật ra tiếng kêu cảnh báo.
Chỉ có mấy giây mà tưởng chừng như vô tận. Rốt cuộc cô hét lên. “Được rồi! Em xuống được rồi. Hai người vào đi.”
Ryan có cảm giác như hai đầu gối muốn khuỵu xuống khi anh tiến về phía cửa chuồng ngựa. Bethany đã ngồi lại vào xe lăn và đang tháo vòng đai khỏi người. Cô ngước lên và mỉm cười khi kéo miếng đệm bên dưới mông. “Đăng ký bằng sáng chế đi, thể nào mình cũng thành triệu phú.”
“Anh là triệu phú rồi”, anh làu bàu bực bội vì cô lại có thể hớn hở như vậy sau khi đã khiến anh sợ đến rụng rời. “Khi thành vợ chồng rồi, nửa số đó sẽ là của em.”
“Vậy để đấy cho ta, ta chưa giàu này”, Sly lên tiếng. “Để ta đăng ký bằng sáng chế cho. Khi có được một tài sản kếch xù, ta sẽ tính chuyện cưới vợ.”
Ryan lia ánh mắt ngạc nhiên sang Sly. “Cưới ai? Chú đang phải lòng ai mà cháu không biết nhỉ?”
Sly nhướng một bên mày, gãi tai, rồi nói, “Nếu vậy thì sao? Đúng là ta già rồi thật nhưng đâu phải bọn trẻ các cháu mới được quyền yêu?”.
Ryan bất ngờ trước thổ lộ đấy, anh quên bẵng đi mối quan tâm chính là Bethany. “Cháu đâu nói như vậy. Cháu nghĩ chuyện đó thật tuyệt, Sly. Ai may mắn được bác để mắt đến thế?”
Người quản đốc mỉm cười. “Rồi cháu sẽ phát hiện ra thôi. Chỉ cần cháu hiểu một điều là ta yêu người đó rất nhiều.”
Nói xong người quản đốc khắc khổ bỏ đi. Ryan đưa mắt nhìn Bethany hoang mang. Cô mỉm cười và thở ra. “Chẳng phải là rất lãng mạn hay sao? Sly đang yêu.”
Ryan cau mày. “Làm việc cho nhà anh ông ấy kiếm được khối tiền rồi. Cần gì phải thành triệu phú mới cưới được vợ.”
Bethany quay về phía cổng chuồng và lăn xe ra lối đi. “Nào, Wink. Đến giờ vào chuồng rồi.”
Con ngựa ngoan ngoãn nghe lời như một chú chó trung thành. Ryan nhìn theo cặp đôi một lúc, rồi réo gọi Charlie, nhân viên coi sóc chuồng ngựa đến tháo yên con Wink, dắt đi dạo một chút chó nó bớt căng thẳng.
Trên đường về văn phòng, Bethany ngoái lại đằng sau ném sang anh nụ cười tinh nghịch. Khi đã vào bên trong căn phòng nhỏ, lần này cô là người khóa trái cửa và nhìn anh khiêu khích, tay búng búng vào cái tua trên áo. “Này, chàng cao bồi. Có nhớ em không?”
Nhịp tim của Ryan vẫn chưa bình thường trở lại. Dù đã thở phào nhẹ nhõm sau khi ‘vở diễn’ với cái ghế nâng kia kết thúc, anh vẫn chưa thể xua được hình ảnh cô nằm bẹp dưới đất ngay chân con ngựa. “Thực sự bây giờ anh không có hứng cho chuyện đó đâu.”
Bethany chỉ mỉm cười và bắt đầu cởi cúc áo. “Xin lỗi vì đã khiến anh hoảng sợ đến thế. Lần sau em sẽ không ngu ngốc tháo các móc trước khi ngồi ngay ngắn trên yên. Em hứa đấy.”
Ryan nhìn lảng đi cố không để cô ‘dụ’. “Anh nghĩ ta cần nói chuyện về những lựa chọn khôn ngoan và vài điều cần phải ghi nhớ để tránh những rủi ro đáng tiếc.”
Anh nghe tiếng vải sột soạt, và ánh mắt bị kéo về phía cô như thể bị nam châm hút. Hai thỏi nam châm. Chúa giúp anh. Áo nịt ngực bung ra để lộ hai tòa thiên nhiên. Ngay lập tức, nước bọt tứa ra ngập răng. Nếu mà cô hét lên “Chuồng ngựa cháy kìa!” thì anh cũng phớt lờ.
“Đừng bực nữa”, cô dịu dàng. Vừa nói cô vừa hờ hững rê mấy ngón tay quanh đầu ngực để trần, ánh mắt mời gọi. “Đến đây nào, rồi anh sẽ thấy dễ chịu hơn cho xem.”
Trời đất quỷ thần ơi. Cô tiến bộ nhanh thật. Ryan vô thức tiến tới, quên béng rằng mình đang bực cô. Giờ thì nghĩ được gì cho ra hồn nữa chứ?
Từ hôm đó đến thứ Năm tuần sau, khi hai người bắt đầu chuyến đi đến hồ Bear Creek để tổ chức lễ cưới, ngày nào Bethany cũng cưỡi ngựa và đã sẵn sàng đi được một mạch một tiếng rưỡi. Cô cảm thấy hạnh phúc và lạc quan về tương lai với Ryan đến nỗi gần như hoảng sợ. Con Cleo đã quen với cuộc sống ở trại như thể nó đã được sinh ra ở đây, ban ngày thượng lên lưng con Cốt Lết, ban đêm vào nhà, ngủ vùi trên giường dành riêng cho nó. Bethany đã lên ngựa xuống ngựa thành thục với cái ghế nâng mà không cần ai giúp. Ryan cũng đang tính đến việc mở trung tâm huấn luyện cưỡi ngựa trong tương lai, không chỉ dành cho các đối tượng thi cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật như Heidi, mà còn cho những người trẻ tuổi bị liệt.
Mọi thứ tuyệt đến nỗi cô cứ ngỡ chỉ có trong giấc mơ. Một người chồng tuyệt vời, đẹp trai và yêu thương cô hết mực. Có thể sinh con. Làm việc toàn thời gian với bọn ngựa. Tự do lang thang khắp trang trại. Cô cảm thấy như thể thế giới của mình được phóng to hết cỡ đến mức chóng mặt. Nhiều thứ đến cùng lúc thế này, có khi nào là một điềm xấu.
Khi cô thú nhận nỗi sợ ấy với Ryan, anh ghìm cương lại và đi song song với cô, trông anh cực kỳ đẹp trai dưới ánh nắng tháng Sáu, mái tóc đen óng ánh rối tung vì gió khiến trái tim cô cất tiếng reo vui. Âm thanh xủng xoảng của đồ đạc trong thùng hành lý như tiếng nhạc xen lẫn tiếng vó ngựa lộc cộc nện xuống nền đá.
“Em à, đừng ngốc thế”, anh nói. “Em xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Không có chuyện gì đâu. Thật đấy.”
Bethany ngửa mặt lên nhìn trời. “Em biết mình là ngốc thật. Chỉ là, Ryan, em hạnh phúc quá. Anh biết em đang nói gì không? Bấy lâu nay em vẫn luôn dặn lòng mình phải sống thực tế, vẫn tự xỉ vả mình vì cứ ao ước những điều không thể. Rồi đột nhiên tất cả những điều em từng ước ao đều thành sự thực. Không ai được nhận hạnh phúc nhiều như vậy. Cứ tội lỗi thế nào ấy.”
Anh bật cười rồi nghiêng người sang hôn cô. “Bethany Ann, tôi không thể hình dung nổi cô đang phạm phải một tội lỗi nào, và tôi dám chắc là Chúa cũng đồng ý với tôi. Em trong sáng quá. Anh nghĩ Ngài đã ban cho anh một thiên thần.”
Mắt cô lấp lánh tinh quái, và bẻ một nhánh thông cù vào anh, “Thiên thần không nghĩ điều đang có trong đầu em lúc này đâu. Mình tìm cái cây nào nghỉ chân một lát đi”.
Ryan hiểu ngay ánh mắt lấp lánh kia nói lên điều gì và anh không cưỡng lại được cám dỗ đó. Nhưng nếu hai người cứ nhẩn nha thế này thì sẽ hỏng kế hoạch của anh mất.
Anh thở ra rồi nghiêng người sang xoa đầu cô. “Anh muốn lắm nhưng mình phải đi thôi.”
Bethany cau mày bĩu môi, “Mình còn chưa cưới mà anh đã chán em rồi”.
“Không phải. Chỉ là chiều nay anh cần làm một việc đặc biệt. Khi dừng lại dựng lều, ta làm lễ thành hôn nhé?”
Bethany nhìn anh bối rối, “Hôm nay ư? Làm thế nào được? Thứ Bảy mục sư mới đến cơ mà”.
“Không cần mục sư”, anh khẳng định. “Em có nhớ đã từng nói với anh rằng đối với em rừng là nhà thờ không? Hôm nay mình sẽ thực hiện lời thề hôn phối với nhau. Chỉ có em và anh, trên núi, trao lời thề cho nhau và có Chúa chứng giám. Còn cần đến ai nữa chứ?”
Nghĩ ngợi một lúc, cô gật đầu nhoẻn miệng cười. “Hay đấy. Em nghĩ điều đó ý nghĩa hơn những nghi thức trịnh trọng.”
Hai giờ sau Ryan quỳ xuống chân thiên thần tóc đen ngồi xe lăn thề yêu thương, tôn trọng, và chăm sóc cô suốt đời. Khi nói lời giao ước, anh nhìn vào đôi mắt biếc xanh màu hoa păng xê ấy và hiểu mình sinh ra là để yêu cô.
Khi anh thực hiện xong phần mình, đến lượt cô bẽn lẽn thề nguyền sẽ yêu anh trọn đời, ánh mắt cô sáng long lanh. Bethany. Không nghi ngờ gì nữa, cô là món quà Thượng đế ban tặng cho anh. Ryan tự hứa với bản thân rằng sẽ mãi là người đàn ông xứng đáng với cô, suốt đời này sẽ che chở và mang lại hạnh phúc cho cô. Nếu có bấy kỳ ai trên thế gian này xứng đáng được hạnh phúc thì đó phải là người con gái này.
Anh lấy ra hai chiếc nhẫn từ túi áo sơ mi. Trước khi đeo cho cô anh giơ nó lên dưới ánh mặt trời, “Người ta nói nhẫn tượng trưng cho sự vĩnh cửu – tình yêu bền vững và thuần khiết. Anh nghĩ có rất nhiều người quên mất điều đó. Còn anh thì không bao giờ. Anh hứa với em”. Anh đeo nhẫn vào ngón tay cô rồi cúi đầu hôn trên đấy. “Với chiếc nhẫn này anh xin cưới em làm vợ.”
Cô nhìn xuống chiếc nhẫn và mỉm cười. Sau khi hít một hơi thật sâu run run, cô giơ chiếc nhẫn của anh lên dưới ánh mặt trời. “Bất kỳ khi nào anh nhìn thấy chiếc nhẫn này”, cô khẽ khàng, “hãy nhớ rằng trọn đời này em sẽ yêu anh hơn bản thân mình, bởi vì anh tốt với em đến nỗi em không còn mong điều gì hơn”. Cô rướn người hôn anh. Khi cô ngồi thẳng trở lại, nước mắt tuôn trào lấp lánh trên hai má cô như kim cương. Với sự giúp đỡ của Ryan, cô đeo chiếc nhẫn vào ngón tay anh, “Với chiếc nhẫn này, em xin lấy anh làm chồng”.
Ryan ôm lấy khuôn mặt cô rồi cúi xuống áp môi mình lên môi cô. Niềm khao khát mãnh liệt trào dâng trong anh, máu trong người rần rật. “Giờ đến phần riêng tư nhé, làm lễ trước trời đất”, anh thì thầm khi người thẳng lên. “Thay vì chỉ hôn cô dâu thôi anh sẽ chứng nhận lời thề bằng chuyện ấy.”
Cô tròn xoe mắt, “Ngay ở đây?”.
Ryan đưa mắt nhìn xung quanh bật cười. “Điều thú vị nhất ở đây là đất trời đồi núi cây cối ai lo việc của người nấy, không nhiều chuyện.” Anh đứng lên bồng cô đến một thảm cỏ bên dưới một cây thông, lốm đốm những vệt nắng xuyên qua tán cây. Sau khi dùng chân vẹt đi đám lá thông rụng, anh cẩn trọng ngả cô nằm xuống rồi cùng cô đắm chìm trong vũ điệu hoan lạc dưới ánh trời vàng ruộm lúc chiều tà, có chuyện cho bọn sóc chí chách bàn tán với nhau.
Hoàng hôn… Ryan đã nghe thuật ngữ này đến hàng trăm lần, nhưng lần này cảm giác về nó thật choáng ngợp. Anh ôm vợ sát vào lòng, mệt nhoài đến mức không cử động nổi. Ánh nắng cuối ngày nhảy nhót khắp cơ thể trần trụi của hai người như những bàn tay mơn trớn vỗ về. Anh muốn cứ thế này mãi. Chỉ sợ làm bỏng rát làn da nhạy cảm của Bethany nên rốt cuộc anh đành phải ngồi dậy.
Buổi chiều muộn rồi đến buổi tối diễn ra thật hoàn hảo. Họ bắt cá hồi ở suối cạnh đấy cho bữa tối và dùng bữa như ông hoàng bà chúa bên ánh lửa bập bùng. Ryan tìm thấy một rẻo nước đủ sâu cách đấy không xa và trước lúc chạng vạng hai người xuống đấy tắm. Lớn chuyện rồi. Ngay lúc anh trông thấy bầu ngực trần của Bethany lấp ló mời gọi dưới làn nước là anh xốc cô lên, rẽ nước lội vào bờ và cả hai lại quấn lấy nhau lần nữa. Khi rốt cuộc cũng tắm táp xong xuôi thì cả anh và cô đều thấy hơi lạnh. Ryan lau người cho cô dâu của mình, quấn mền xung quanh rồi đặt cô ngồi trước đống lửa trong vòng ôm của anh cho đến khi cô đủ ấm để có thể chạm tay vào. Chạm tay vào. Không hiểu sao chẳng khi nào anh và cô chỉ dừng lại ở việc ‘chạm tay vào’ và anh lại thấy hai người ập vào nhau lần nữa như một điều không thể tránh khỏi. Lần này có tấm mền bên dưới, và cạnh đống lửa. Anh không ngớt ham muốn cô, và dường như cô cũng thế, lúc nào cũng cứ chực anh ghé môi hôn là quăng mình vào anh.
“Anh nghe xem”, cô thì thào hối thúc khi cả hai đã yên ổn vào lều chuẩn bị đi ngủ.
Ryan vểnh tai lắng nghe. Một lát sau anh nghe có tiếng sói tru.
“Chẳng phải đó là âm thanh đẹp nhất hay sao?” Cô nói. “Ryan, anh nghe xem. Gió rì rào trên những tán cây và lướt qua những đỉnh đồi. Tiếng tru của bầy sói dưới ánh trăng. Em không bao giờ nghĩ lại có lúc mình được nghe lại những âm thanh ấy. Không bao giờ. Anh biết điều đó đối với em có ý nghĩa nhường nào không, hay món quà anh tặng em đẹp đến thế nào hay không?”
Bản thân Ryan lại nghĩ cô chính là món quà, còn anh là người nhận. “Anh chỉ biết mỗi một điều là mình thật may mắn khi tìm được người vợ yêu điều đó nhiều như anh”, anh nói với cô. “Em biết rồi đấy, không phải ai cũng yêu điều đó.”
Cô nghiêng người, mặt đối mặt với anh. Lại có tiếng sói tru. Khi âm thanh đó xa dần rồi tan trong màn đêm tĩnh mịch, cô áp môi mình lên môi anh. Rồi đột nhiên cô ngồi bật dậy, chui trở vào túi ngủ miết một bàn tay lên mạn sườn để trần của anh. “Nằm ngửa ra đi nào”, cô thì thào. “Em muốn làm tình với anh trong tiếng tru gọi trăng của bầy sói.”
Đấy là một yêu cầu anh không thể khước từ. Anh ngửa người ra. Cô chống một tay nâng người lên rồi cúi xuống áp môi rê từ ngực anh xuống vùng lông hình tam giác bên dưới rốn. Nhờ vào ánh lửa bên ngoài chiếu rọi xuyên qua lớp nylon căn lều, anh có thể nhìn thấy cô và đoán được điều cô sắp làm. Đúng là anh không thuộc tuýp người truyền thống nhưng anh cũng chưa từng để một người phụ nữ nào làm thế với mình, anh có cảm giác như đây là một hành động quá thân mật để có thể làm được với bất kỳ ai anh không hề yêu. Trước nay anh vẫn dùng tay, cho đến khi gặp Bethany.
Phần nam tính của anh đứng sững như một cột cờ. Chỉ thiếu mỗi lá cờ tung bay trong gió. Anh vén những sợi tóc lòa xòa bên má cô. “Em à, em không cần phải…”
“Suỵt”, cô khẽ quát rồi bắt đầu liếm láp anh như thể đó là một que kem.
Anh chưa từng nếm trải cảm giác gì tương tự như thế. Anh không thể nói hết cảm xúc đó tuyệt vời đến thế nào vì ‘cột cờ’ của anh không nhạy cảm như cô tưởng. Cô đang bắt chước cách anh làm với cô, nhưng với đàn ông thì như thế vẫn chưa đủ. Nhưng có vậy thì cũng không sao. Chỉ được trông thấy cô yêu anh như thế cũng đủ suýt làm anh mất tự chủ rồi.
Ryan nâng cằm cô lên, nét mặt anh mãn nguyện như thế anh chưa từng mơ sẽ có ngày mình lại đạt được mãn nguyện đến thế với bất kỳ ai. Vì cô yêu anh vô cùng. Vì có thể thấy rõ một điều rằng cô không nề hà bất kỳ điều gì miễn là làm cho anh hạnh phúc. Điều cô không hiểu rằng cô là tất cả những gì anh từng mơ ước trộn lại, không thiếu thứ gì.
“Em xin lỗi”, cô nói khẽ. “Em không biết phải làm thế nào. Sao anh không nói cho em biết làm thế nào để anh thích đi? Có công mài sắt có ngày nên kim mà.”
Ryan rên lên. Mài sắt ư. Cái lưỡi be bé lém lỉnh kia mà phết vào anh một lần nữa là có chuyện ngay. “Anh không biết”, anh lấp liếm cho qua chuyện chứ đương nhiên là anh biết, vài điều cơ bản. “Chưa phụ nữ nào làm thế với anh.”
Dù dưới ánh sáng nhập nhoạng anh vẫn nhìn thấy ánh mắt cô đong đầy bối rối. “Chưa?”
“Và em cũng là người đầu tiên anh hôn vào đó”, anh nói, ôm hông cô kéo cô lên trên ngực anh. “Đó là điều đặc biệt anh để dành cho em.”
“Ryan.” Cô xúc động và thấy thật lãng mạn. “Lần đầu mà anh cũng thạo ghê.”
Anh cười. “Cảm ơn. Làm vừa lòng em là điều quan trọng đối với anh mà.”
“Vậy anh cũng hiểu em muốn làm anh hài lòng như thế nào chứ nhỉ.”
“Em làm được rồi đấy Em mà làm tốt hơn nữa là giờ anh đã nghỉ khỏe, ngáy khò khò rồi. Thế thì còn gì vui nữa?”
Cô cười toe và nằm xuống người anh. Thân người cô mới ngọt ngào làm sao, vô cùng mượt mà và êm ái. “Anh thích, đúng không?”
Anh bật cười trước giọng nói đầy nữ tính của cô. “Trên cả tuyệt vời.” Anh nhìn vào môi cô và kê hai tay dưới đầu. “Giờ thì hôn môi anh đi.” Biết lần này cô muốn mình là người chủ động, và muốn làm anh hài lòng nên anh dặn khẽ, “Trong lúc hôn anh, em hãy cọ nhẹ vào ngực anh nhé”.
Cô làm như anh bảo, và khi anh cảm thấy đầu nhũ hoa của cô cứng lên, anh quên béng đi việc để cô chủ động, Bethany. Anh ôm lấy cô, xoay người nằm lên trên và hòa nhịp cùng với cô tới miền cực lạc trong tiếng tru của bầy sói văng vẳng…
Bethany đánh thức anh dậy lúc bình minh. Từ lúc ở lại trang trại cùng anh đến nay cô thôi cáu kỉnh mỗi khi thức dậy, nhưng sáng nay anh thấy kinh ngạc trước sự thay đổi mạnh mẽ ấy. Sau khi được anh giúp ngồi vào xe lăn, cô dang tay ôm lấy buổi sáng, ngửa đầu ra sau nhìn lên ngọn cây bật cười trong niềm phấn khích tột cùng.
“Thế này mới là sống chứ!” Cô reo lên. “Không phải chỉ là tồn tại, không phải chỉ là thở. Mà là sống!”
Cô vui như thế suốt cả buổi sáng. Khi họ lại lên đường, cô hát những bài hát với những ca từ ngớ ngẩn, và Ryan biết rằng dù thế nào thì cô cũng không tuyệt đối hoàn hảo. Cô hát sai bét nhè. Anh buộc lòng phải hát theo cốt để nghe xuôi tai hơn.
“Sáu mươi bảy chai bia trên tường! Sáu mươi bảy chai bia! Lấy một chai xuống rồi chuyển vòng quanh, sáu mươi…”
“Bốn chai bia trên tường.” Anh chen vào.
“Ừ hứ. Sáu mươi sáu!”
Ryan cười xòa rồi bất thần nghe thấy tiếng một con thú lớn phóng xuyên quan lùm cây bên trái, thấp thoáng bóng một con bò giống Hereford rồi mất hút. Gặp bọn gia súc lảng vảng ở đây không phải là chuyện hiếm. Gia súc của Rocking K nhà anh cũng thích lai vãng vào rừng tìm kiếm thức ăn. Nhưng Ryan ít khi trông thấy con nào chạy hệt ma đuổi như thế.
Khi họ đến gần hơn anh ghìm cương ngựa đứng lại nghe ngóng. “Cái quái quỷ gì thế?”
Bethany cũng dừng ngựa ngay sau con ngựa thồ. “Em cũng đang tự hỏi không biết cái gì khiến nó chạy như bị lửa táp vào mông.”
Ryan chau mày suy nghĩ, “Anh không biết. Nhưng có lẽ anh nên tìm hiểu xem thế nào. Cách đây vài tuần, một chủ trại đã mất hai con thú nuôi về tay bọn thợ săn”. Anh quay con Bucky lại, trao dây cương con ngựa thồ cho Bethany. “Em cứ ở yên đây một chút nhé. Anh quay lại ngay đấy.”
Ryan chỉ mất độ hai phút đi xuyên qua rừng và tìm thấy dấu chân con bò, anh men theo và trông thấy vệt gì ươn ướt lấp loáng vươn trên một nhánh cây linh sam la đà. Anh thúc ngựa tới kiểm tra. Khi anh chạm vào thì phát hiện đó là máu tươi. Đi tiếp một lúc nữa, và không có gì bất ngờ, anh trông thấy máu đầy ra dưới đất. Con bò bị thương rất nặng.
Khi quay lại chỗ Bethany, anh kể lại những gì mình trông thấy. “Chắc có gã ngốc nào đó đã bắn nó”, anh nói. “Chết tiệt. Bắn tồi thế này thì chắc tụi nó thuộc loại cầm súng chưa vững.”
Bethany xoay người lại nhìn về phía sau. Trông cô lo lắng, “Ryan, tội quá. Con vật tội nghiệp đó bị thương như thế dù không chảy máu đến chết thì cũng có thể chết dần chết mòn vì bị nhiễm trùng hay gì đó tương tự. Mình không thể để mặc nó.”
Ryan đồng ý. “Để anh tìm nó”, anh nói. “Đường đi khá gồ ghề, anh không nghĩ là em nên đi cùng.”
“Không sao. Em sẽ đợi ở đây.”
Ryan mỉm cười. “Anh nghĩ mình có thể làm tốt hơn thế. Ở đằng kia có một đồng cỏ không lớn lắm. Em sẽ đợi anh ở đấy nhé?”
“Với cả đồ ăn nữa chứ?” Cô hỏi.
Anh mỉm cười gật đầu. “Để anh lục tìm cho em một ít đồ ăn nhẹ.”
“Nghe được đấy. Vậy là em được nghỉ một chốc. Để không phải mệt lử khi đến hồ.”
Vài phút sau Ryan đặt cô ngồi yên ổn vào xe lăn dưới một cây thông cao lớn nằm bên rìa đồng cỏ, cô ngước lên nhìn anh cười toe, “Em thấy mình như công chúa! Chỉ còn thiếu mỗi nước ngọt và đồ ăn nhẹ anh hứa lấy cho em thôi”.
Anh bật cười rồi đi lấy một lon Coca ra khỏi thùng lạnh trên con ngựa thồ, rồi vơ chiếc giỏ dã ngoại đầy ắp đồ ăn nhanh. Khi anh quay lại dọn đồ ăn ngay bên gốc cây, Bethany chép miệng, “Yum”. Cô mở giỏ ra nhón lấy xúc xích Ý và phô mai. “Tội nghiệp anh. Không được ăn với em.”
Anh mở bao súng ngắn đeo bên hông đưa cho cô, “Đề phòng thôi”, anh nói. “Hy vọng là em biết dùng súng lục.”
Bethany đón lấy khẩu súng, ánh mắt tinh quái. “Đây mà súng lục gì. Đồ chơi trẻ con. Vâng, em biết dùng. Em có thể bắn một quả đầu lìa khỏi cành từ khoảng cách bốn mươi mét đấy nhé. Ghê chưa?”
“Có giá đỡ không?”
Bethany nghếch chiếc cằm xinh xắn lên, “Đương nhiên là không rồi. Anh nghĩ em là ai chứ, con gái thành phố hay gì?”. Cô đưa mắt nhìn xung quanh khoảng rừng thưa yên tĩnh. “Chứ em cần súng để làm gì vậy? Bọn sóc ở đây khát máu lắm sao?”
Anh bật cười rồi đi đến chỗ con ngựa. “Anh thì nghĩ đến rắn. Anh mang súng theo phòng khi có rắn.”
Bethany rùng mình xoa xoa cánh tay, “Em ghét rắn”.
Ryan nhảy phốc lên ngựa, nhìn cô lục tìm trong giỏ lấy dao xắt phô mai, rồi bảo. “Để dành cho anh ít xúc xích và phô mai nhé. Thấy thèm quá.”
“Vâng.” Nét mặt cô bỗng trở nên nghiêm túc. “Mong anh tìm thấy nó. May mắn nhé.”
“Này, em đang nói chuyện với một trong những thợ săn tài ba bên bờ này Pecos đó, quý cô. Em nghĩ anh là ai, trai thành phố chắc?”
Bethany bĩu môi. “Nói chính xác thì Pecos ở đâu?”
“Ai biết. Nhưng bên này anh là nhất.” Anh nháy mắt và cười toe khi kiểm tra để chắc chắn súng đã lên đạn. “Con bò đó chảy rất nhiều máu. Nên tìm nó dễ như bỡn. Nếu thấy không cứu được anh sẽ giải thoát cho nó luôn. Nếu vẫn còn có cơ may thì anh sẽ gọi cho anh Rafe rồi chỉ chỗ cho anh ấy đến đưa nó về.” Anh vỗ vào chiếc điện thoại cầm tay giắt bên hông. “Đương nhiên là bằng ám hiệu khói rồi.”
Bethany cười khanh khách khi anh lên ngựa phóng đi. “Cẩn thận đấy, thợ săn!”
“Em yên tâm.”
Thay vì theo lối mòn ngoằn ngoèo, anh quyết định đi theo đường chim bay để tiết kiệm thời gian. Khi đi xuyên qua lùm cây mọc hoang lấn sang cả con đường mòn, anh không rời mắt các vệt máu rải dọc theo đó lần tìm địa điểm con bò bị bắn. Anh tin chắc là nó đã vùng chạy từ đâu đó gần đây.
Đi được chưa bao xa thì tóc gáy anh bất thần dựng ngược. Ghìm cương cho ngựa đứng lại anh cố căng tai lắng nghe và ngửi ngửi trong không khí. Khu rừng bỗng trở nên yên ắng đến lạ lùng. Ngay cả cơn gió cũng dường như không dám thổi. Ryan vẫn thường cưỡi ngựa đến đây suốt nên anh tường tận từng đỉnh núi, từng khe suối như lòng bàn tay mình. Khi có điều gì không ổn anh nhận ra ngay.
Và đúng là có điều gì đó không ổn thật.
Vào lúc đó, anh muốn quay lại chỗ Bethany ghê gớm. Anh không giải thích được lý do. Một phần trong anh nghĩ mình thật ngớ ngẩn. Nhưng phần khác, lớn hơn, thấy sợ hãi.
Rồi anh ngửi thấy nó. Máu. Anh đã từng giết mổ gia súc nhiều lần nên không khó nhận ra mùi máu. Anh hăng tiết lên thúc con Bucky về phía trước. Cái quái gì thế? Mấy thằng nhãi ranh nào mang súng lục tới đây dùng bò nhà này làm bia tập bắn hay sao?
Cách không xa ở đằng trước có một vũng nước – nước từ hồ Bear Creek tràn vào một chỗ trũng trên nền đá phiến sét làm thành một cái hẻm nhỏ gần như thụt hẳn vào trong. Mùa hè bọn gia súc thích tụ tập lại đây bởi cây cối mọc dọc theo những khe núi làm nên những bóng râm ở hai bên bờ.
Nếu có vài con bò dồn xuống cả vào đấy tắm táp thì bọn chúng hệt như những con vịt trong buổi tập bắn, muốn khử từng con một bằng súng trường dễ như trở bàn tay. Với cái hẻm cụt kiểu như thế, chúng không dễ dàng chạy thoát nhanh chóng được.
Ryan đi thẳng đến vũng nước. Mùi máu càng tanh nồng hơn. Rất nhiều máu. Anh thấy lợm giọng. Khi tiến đến sát bên trên vũng nước, anh chuẩn bị tinh thần trông thấy cảnh một số bò bị giết hại. Anh không mong đợi điều đó, nhưng đã nhiều lần tận mắt chứng kiến gia súc bị giết mổ, anh cũng không muốn để mình bị sốc.
Rồi cảnh tượng khủng khiếp cũng bày ra trước mắt anh. Cổ họng anh đắng nghét như nuốt phải mật.
Ôi Chúa ơi. Cả đám bò nằm xếp lớp trong hẻm núi, đúng như anh dự đoán. Nhưng không phải do bị bắn. Cả đời mình anh chưa từng trông thấy máu nhiều đến thế. Ít nhất là mười con bò nằm chết, một ít ở dưới nước, số khác trên bờ. Nước đỏ lòm những máu.
Chúng đã bị thú dữ tấn công.
Nhìn từ xa Ryan không thể nào xác định được loài thú nào đã tấn công đàn bò. Vùng núi này có rất nhiều báo cuga, vì luật bảo vệ đã được thông qua cách đây vài năm, cấm sử dụng chó săn. Nhưng báo cuga không tàn sát kiểu ấy. Nó cắn cổ con mồi rồi kéo đi đâu đó đánh chén.
Ryan xuống ngựa, cột nó vào một gốc cây, cầm lấy khẩu súng trường. Lối xuống khá dốc. Anh suýt nữa bị trượt vì chân gần như không bám được vào lớp đá phiến sét tơi mềm bên dưới. Xuống được tới nơi anh vội kiểm tra mấy con bò bị thương. Dấu vết con thú tấn công để lại trên nền đất gần đám bò chắc chắn là của một con gấu, không thể nào nhầm lẫn được.
sweet-books:p
Ryan không tin nổi vào mắt mình. Loài gấu đen không có kiểu tấn công như thế này. Chúng là loài ăn thịt và thỉnh thoảng kiếm ăn bằng cách săn mồi nhưng về nguyên tắc chung chúng có khuynh hướng là động vật cơ hội chủ nghĩa, thích ăn những con vật đã chết, sâu bọ, hay rau củ, quả mọng. Mấy năm qua Ryan có nghe nói gấu thỉnh thoảng cũng tấn công bò, nhưng không bao giờ quá một con cùng một lúc, và luôn là để làm thức ăn.
Nhưng chứng cứ rành rành thế này. Theo nhận định của anh, đây là một con gấu lớn. Gấu đen tấn công các con vật khác thường là con đực trưởng thành. Con đực già hơn hiếm khi tấn công nếu không bị khiêu khích, và con cái nổi cơn chỉ khi đàn con nó gặp nguy hiểm.
Một cơn lạnh chạy dọc theo sống lưng Ryan. Con bò bị thương trông thấy lúc nãy chạy thục mạng chắc chắn là từ đây. Cũng đã hơn hai mươi phút. Đàn bò chỉ mới bị tấn công và không phải hành độngc ủa một con thú ăn thịt đang đói tìm kiếm thức ăn. Con gấu nọ không đụng lấy một miếng thịt từ đám xác. Không hề. Nó chỉ điên cuồng tấn công và giết cho vui vậy thôi.
Ý nghĩ đó khiến Ryan hối hả leo trở lại bờ. Bethany. Anh đã để cô ngồi lại một mình nơi đồng cỏ mà không có bất kỳ phương tiện phòng thủ nào. Khẩu súng lục đó chỉ đủ gãi ngứa con vật đang lên cơn khát máu. Không thể nào tiêu diệt được nó.
Anh thở hổn hển vì cố hết sức leo lên bờ và toát mồ hôi lạnh khi đến được chỗ con ngựa. Bởi vì biết mình phải phi nước đại về lại chỗ Bethany, anh cất khẩu súng trường đi để cả hai tay đều rảnh.
Bethany. Lúc anh đi, cô đang xắt xúc xích và phô mai. Loài gấu có thể đánh hơi được thức ăn từ khoảng cách một dặm.
Ryan thúc mạnh vào hai bên sườn con Bucky bắt nó phải phi nước đại ngay lập tức. Mặt đất gồ ghề, và Ryan biết đi với tốc độ liều lĩnh như thế dễ dàng khiến con ngựa bị thương nhưng anh không còn cách nào khác. Giờ là lúc anh phải chọn lựa giữa con ngựa và người vợ yêu quý của mình, đương nhiên anh đành phải hy sinh con ngựa.
Chúa ơi, làm ơn. Đầu anh xoắn xuýt những lời cầu nguyện. Anh thúc con Bucky nhanh hơn nữa, hoảng sợ khi nghĩ đến chuyện con gấu có thể đang lảng vảng ở đồng cỏ rồi. Bethany không thể làm gì cả, thậm chí bỏ chạy cũng không được.
Khi Ryan đến được rìa đồng cỏ, anh chưa từng biết có khi nào trong đời mình cảm thấy nhẹ nhõm đến nhường ấy. Bethany vẫn còn ngồi nguyên bên dưới gốc thông ngay chỗ anh rời đi. Cô trông thấy anh và đưa tay vẫy. Ryan ghìm ngựa đi chậm lại. Cô không sao, tạ ơn Chúa. Giờ thì anh đã ở bên cô đủ gần để có thể bắn tan xác một con gấu trước khi nó đến gần cô.
Khi anh đến gần hơn, Bethany nhận thấy con ngựa thở phì phò như muốn đứt hơi, cô lớn tiếng hỏi, “Anh tìm thấy nó không? Mọi thứ ổn cả chứ?”.
“Không, anh không đi theo nó.” Ryan đưa mắt nhìn những sườn đồi bao quanh đồng cỏ. Không muốn làm cô sợ, nhưng anh cũng không muốn nói dối cô. “Có một con gấu, em à. Em cần cho hết đồ ăn vào hộp. Đậy kỹ lại. Anh không muốn bất kỳ vị khách không mời mà đến nào.”
“Anh trông thấy một con gấu ư?”, mắt cô sáng lên. “Hay quá. Ta có thể thấy nó lần nữa. Em chưa từng thấy gấu đen bao giờ.”
“Số lượng gấu tăng đáng kể vài thập kỷ gần đây nhờ vào đạo luật bảo vệ báo cuga nên không bị bẫy nữa.” Anh ghìm con Bucky đứng lại hẳn bên cạnh con Wink và con ngựa thồ. Ngay khi xuống ngựa, anh rút khẩu súng trường ra để đề phòng. Anh muốn luôn trong tư thế chuẩn bị. “Thực ra anh không thấy gấu. Chỉ là dấu hiệu của nó thôi.”
Nhìn thấy anh đi về phía cô, dưới nách cặp khẩu súng trường, nụ cười của cô nhạt dần. Cô nhìn vào mắt anh. Sau một lúc, cô cất tiếng, “Ryan… chuyện gì thế?”.
Anh lại đưa mắt nhìn quanh. “Anh không muốn làm em hoảng nhưng đây không phải là một con gấu bình thường. Nó đang lên cơn điên.”
“Cái gì?” Giọng cô lạc đi và run rẩy kèm với tiếng cười hoài nghi. “Ý anh là gì? Nổi cơn điên là thế nào?”
Ryan chuyển ánh nhìn vào mắt cô. “Em nhớ con bò mình trông thấy lúc nãy không? Nó đã bị tấn công.” Anh hất đầu. “Chừng một dặm về phía đông, có một khe núi bọn bò thích uống nước ở đấy. Hai bên là những bức tường diệp thạch dốc. Không hẳn là một hẻm núi cụt, nhưng gần như là vậy, khiến chúng không thể chạy thoát nhanh ra khỏi đấy được. Chắc chắn con gấu đã tấn công đột ngọt. Anh không đếm nhưng có thể đoán được có ít nhất là mười con bị giết.”
“Cái gì? Anh nghĩ một con gấu đen giết cả mười con bò sao? Điển rồi, Ryan. Gấu đen không làm vậy. Gấu xám thì có thể nhưng gấu đen thì không bao giờ.”
Ryan lại dựng tóc gáy. “Nó là một con gấu to và già. Người ta vẫn lên cơn điên đấy thôi. Sao gấu đen lại không?” Anh dựng khẩu súng trường vào gốc cây bên cạnh cô. “Em dùng súng trường tốt như súng lục không?”
Bethany ngoái đầu nhìn về phía sườn đồi. “Cũng đã lâu rồi. Em từng dùng súng trường cũng khá nhưng giờ cũng không chắc có bắn trúng đích không nữa.”
Ryan hất đầu về phía khẩu súng. “Em trông chừng trong lúc anh mắc yên cương cho con Wink nhé. Ta sẽ rời khỏi đây.” Anh đưa mắt về phía cái giỏ. Cô đã đặt khẩu súng lục và bao da vào đáy rổ. “Em cho chỗ xúc xích vào hộp đậy nắp kỹ lại. Gấu có thể đánh hơi được thức ăn từ khoảng cách khá xa đấy. Anh không muốn nó lần được tới đây.”
Ryan mau chóng mắc yên cương cho con Wink. Khi quay trở lại chỗ Bethany, anh cố nở một nụ cười. Cô đang làm đúng như anh bảo, mắt dán chặt về phía sườn đồi, một tay ngoắc hờ vào cò súng trong tư thế sẵn sàng bắn. Ryan nghĩ có thể cô không đi được nhưng không một ai trên đời này khiến anh tin hơn về chuyện canh chừng trong lúc anh quay lưng đi.
Anh cúi xuống bồng cô lên. “Để anh đưa em lên ngựa trước rồi quay lại lấy khẩu súng trường và các thứ sau.”
Bethany ôm lấy cổ anh khi anh bồng cô về phía con ngựa. “Trông anh lo lắng quá.”
“Anh chưa từng thấy gì tương tự thế”, Ryan thú nhận. “Máu anh như đông cứng lại và anh sợ đến chết khiếp. Suốt đoạn đường về đây anh cứ cầu sao em được an toàn.”
“Ryan, em có súng mà.”
Anh nheo mắt. “Khẩu súng lục đó làm sao ngăn được con gấu già khổng lồ ấy. Hãy tin anh về…”
“Mrrrhaw!”
Bất thình lình từ sau hai người có tiếng gầm dữ tợn. Chỉ một quãng ngắn nữa thôi là tới được chỗ mấy con ngựa, Ryan ngoái đầu lại xem thử cái quái quỷ gì. Khi trông thấy con gấu đang hồng hộc tiến về phía hai người, tim Ryan như ngừng đập và có cảm giác như thể nó bám vào ngực anh hệt một tảng băng lạnh toát. Con vật khổng lồ đó đang chạy với tốc độ kinh người – từng thớ thịt và lông xóc bần bật theo mỗi bước chạy.
“Mrrrhaw!”
“Ôi, lạy Chúa”, Bethany kêu lên. “Lạy Chúa!”
Ryan đưa ánh mắt kinh hoàng về phía khẩu súng trường dựng vào gốc cây thông cách đó không đầy một mét. Nếu đặt cô xuống lúc này, anh có thể lấy được khẩu súng trước khi con gấu tóm được mình. Rất nguy. Rất có thể con vật sẽ tiếp tục tiến về phía trước, và điên cuồng xông vào cô. Nếu như vậy Bethany sẽ bị tấn công trước khi anh nổ súng. Cũng có thể con gấu sẽ không gục ngay sau khi anh bắn. Loài gấu vốn lì lợm và không bao giờ ngừng tấn công ngay.
Bethany có thể bị giết.
Ryan phải quyết định nhanh, và trước tình thế này anh không có lựa chọn nào. Anh đặt Bethany xuống và tay không đối mặt với con gấu.
Trong vài giây trước khi con gấu khổng lồ tới được chỗ họ, tâm trí anh quay cuồng với những mảnh thông tin rời rạc từng nghe được về loài gấu đen, thông tin đáng giấ nhất lúc nào là bọn chúng có lúc thoái lui nếu ta có thể làm gì đó khiến mình càng to lớn càng tốt và tỏ ra thật hung hãn. Anh đứng trấn giữa Bethany và con gấu vung hai tay hét lớn hết cỡ. Thế nhưng con gấu vẫn lừng lững xông tới.
“Biến đi!” Anh hét lên lần nữa. Lần này anh bước về phía trước hai bước, và trong tình thế dầu sôi lửa bỏng như thế anh thậm chí còn tự hỏi không biết mình có mất trí không mà làm vậy. “Rrrhaw!” Anh gầm lên, cố làm cho giống tiếng rống dữ tợn của con vật.
“Ryan!” Bethany hét lên. “Chạy đi!”
Con gấu đã lao thẳng vào anh. Ryan có cảm giác như thể bị một cái đầu máy xe lửa đâm vào người. Hai chân anh bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất và cả anh và con gấu vọt lên không. Anh lờ mờ nghe thấy tiếng kêu thét của Bethany. Đau nhói. Tâm trí anh bỗng bừng tỉnh.
“Súng!” Anh cố gào lên. “Mẹ kiếp, súng!”
Cả đời mình, Ryan đã được nghe nói đến việc giả chết khi bị gấu tấn công. Anh cảm thấy con vật khốn kiếp đó đang ngoạm lấy hông anh, những dẻ xương nát vụn như phấn viết dưới sức mạnh đôi hàm của nó. Làm thế nào giả chết được trong khi cơ thể anh đang chịu một cơn đau đến nhường ấy? Ryan thét lên. Không cách nào kiềm lại được. Anh thét lên như thể đang bị trói chặt trên giá căng hành hình và thân thể bị xé toạc ra từ bốn hướng.
Cũng có khi anh bị xé toạc như thế thật… Trong đầu anh loáng thoáng hình ảnh xác những con bò máu me không lành lặn. Bethany. Cô sẽ là con mồi kế tiếp. Mụ đi vì đau đớn, Ryan cố nằm sấp lại, lập cập rút con dao giắt trong thắt lưng ra. Hệt nha đâm con hà mã bằng một cái tăm xỉa răng nhưng đây là vũ khí duy nhất anh có lúc này.
Súng. Súng. Súng.
Bethany lết về phía gốc cây, mắt dán chặt vào khẩu súng trường. Cô nghe tiếng thét của Ryan. Lạy Chúa. Lẽ ra anh đã có thể tự cứu lấy mình bằng cách chạy đi lấy khẩu súng. Nhưng không. Anh đã đứng trấn giữa cô và con gấu, và giờ thì, Chúa ơi, giờ thì anh đang chết vì cô.
Không, không, không, không, khôôôông! Cô điên cuồng túm lấy cỏ, cố lê thân người đi trong một tốc độ chậm chạp đến khổ sở. Vô dụng. Cô hoàn toàn vô dụng. Đang chết. Ryan đang chết. Và cô thì đang lết từng chút như một con ốc sên, không thể làm được gì để giúp anh.
Khi rốt cuộc cũng đến được gốc cây, Bethany cảm thấy như thể đã ngàn kiếp trôi qua. Cô chộp lấy khẩu súng, cố ngồi thẳng dậy, và dựa lưng vào gốc cây. Hít vào… thở ra. Âm thanh từ phổi vọng đến màng nhĩ. Mỗi chuyển động của máu gây nên một vụ bùng nổ trong đầu. Ryan, cô bật chốt an toàn, lắp một viên đạn vào ổ, gác báng súng lên vai.
Con gấu đang tấn công Ryan. Nó quăng quật anh từ bên này sang bên kia như thế anh là một con búp bê giẻ rách. Mỗi lần Bethany chuẩn bị bóp cò là cô lại mất bình tĩnh, sợ rằng sẽ trúng vào Ryan. Lạy Chúa. Cô cần một phát bắn chuẩn xác.
Không bao giờ được. Con gấu đang lên cơn điên. Bethany nhận thấy cô không còn cách nào khác ngoài việc nhả đạn. Cô nhắm đầu ruồi vào con gấu, cố không nghĩ đến việc Ryan có thể rơi vào tầm ngắm của mình. Cô hít một hơi thật sâu và bóp cò. Ka-boom. Lực từ viên đạn nổ phóng đi dội ngược lại khiến lưng cô đập vào thân cây.
Con gấu gầm lên hung tợn quay về phía cô, đứng thẳng lên bằng hai chân sau. Mrrrhaw! âm thanh thật khủng khiếp và nghe gần giống như tiếng người. Bethany tra thêm viên đạn nữa, nhắm bắn. Trước khi cô bóp cò, con gấu vụt chạy biến đi.
Nước mắt giàn giụa, cô vừa gọi tên Ryan vừa trườn về phía anh. Máu. Lạy Chúa. Cô chưa khi nào thấy máu nhiều đến vậy. Anh chắc đã chết rồi. Cô vẫn để súng ở tư thế sẵn sàng bắn vì biết mình sẽ cần đến nó nếu con gấu quay lại. Ryan. Cô yêu anh biết bao. Lạy Chúa. Anh không thể chết được.
Rốt cuộc cô cũng đến được bên anh, anh thều thào gì đó rồi mở mắt. Xanh xẫm, bao quanh là những sọc máu li ti. Anh mỉm cười, “Em bắn con vật khốn khiếp đấy rồi phải không?”.
“Em không biết”, cô thút thít. “Lạy Chúa, Ryan. Anh bị thương rồi. Rất nặng đấy.”
“Không có đâu. Nó chỉ ngoạm được vào hông anh thôi.” Anh chớp mắt và nhìn cô đăm đăm một lúc. “Bethany, anh…” Anh lấy giọng. “Em nhớ giữ chắc súng nhé. Đừng để con vật khốn kiếp đó làm em bị thương, biết không.”
Vừa dứt lời anh đã bất tỉnh.
Cuống cuồng cầu khẩn, Bethany cố ngồi dậy. Cô bắt đầu kiểm tra Ryan, nhận thức được rằng cô cần phải tìm ra chỗ bị thương nặng nhất và nghĩ cách cầm máu. Cô kiểm tra hông anh trước. Máu phun xối xả. Cô khóc nấc lên rồi cố ghìm mình lại. Không được khóc. Cô phải giữ cái đầu tỉnh táo. Làm những gì cần phải làm.
Bethany cởi giày, vớ, áo, rồi cả nịt ngực. Cô phải băng bó vết thương lại để cầm máu.
Trong khi làm, cô không ngừng khẩn cầu, mặc cả với Chúa. Chỉ cần để anh ấy sống, con thề sẽ không bao giờ đi vào rừng như thế này nữa. Lỗi của con. Con không việc gì phải vào rừng với anh ấy thế này. Nếu không vì con, anh ấy đã lao đến chỗ khẩu súng trường rồi. Lạy Chúa, làm ơn để anh ấy sống. Làm ơn, làm ơn, làm ơn.
Khi đã làm hết khả năng để cầm máu cho anh, Bethany rút điện thoại cầm tay giắt ở đai lưng ra. Cô suýt nữa đánh rơi nó khi trông thấy vỏ ngoài méo mó. Con gấu đã làm hỏng nó khi ngoạm vào hông Ryan. Dù vậy cô cũng cố bấm số. Không được. Nó cũng vô dụng hệt như cô.
Không có thời gian để khóc nữa. Cô phải tìm sự trợ giúp. Dùng cái đầu. Cô đưa mắt nhìn mấy con ngựa. Không có cách nào để tự mình leo lên ngựa được, chứ đừng nói gì đến việc đưa một người đàn ông đang bị trọng thương lên ngựa. Nhưng mấy con ngựa vẫn là cứu cánh duy nhất của họ lúc này.
Vẫn cầm chắc khẩu súng trường trong tay, như Ryan dặn, Bethany trườn về phía mấy con ngựa. Cả ba con đang thất kinh và nhảy dựng lên hoảng loạn. Khi đến gần hơn, cô nhìn chằm chằm vào mấy bộ vó, cầu sao chúng không giẫm vào cô. Không quan trọng. Cô cần phải tìm cách gọi người đến cứu Ryan. Nếu không anh sẽ chết.
Bethany quyết định con Bucky sẽ lãnh nhiệm vụ đó. Con ngựa thồ đang chở nặng thế kia sẽ không chạy nhanh được, còn con Wink thì ở Rocking K chưa được bao lâu. Con Bucky hẳn đã cùng Ryan đến nơi này nhiều lần và nếu thả ra nó sẽ biết đường về nhà.
Lạ lùng thay khi cô vừa đến gần thì con Bucky thôi nhảy dựng. Nước mắt giàn giụa cô run run vỗ về nó, “Ngoan nào”. Trước khi tháo dây cương, Bethany ngồi thẳng dậy quệt cánh tay dính đầy máu lên ngực nó, cầu cho có ai đó nhìn thấy. “Bucky, mày về nhà nhé. Chạy nhanh hết sức nhé. Về nhà đi.”
Cô tháo dây cương khỏi gốc cây, hét lên. “Đi đi! Hốp! Hốp! Đi đi!” Cô vỗ vỗ vào ngực con vật. “Hốp, đi đi.”
Vẫn còn kinh hãi với cảnh tấn công vừa rồi của con gấu, con ngựa lồng lên, và quay đầu phóng vụt đi. Mắt đăm đăm dõi theo co ngựa, Bethany lầm rầm cầu khẩn sao cho con Bucky phóng thẳng về trại và có ai ở đó sẵn đấy để có thể trông thấy nó.
Ngay khi trông thấy con ngựa của Ryan đủng đỉnh vào chuồng không có người cưỡi bên trên, Sly biết có gì không ổn rồi. Ông tất tả đi gọi điện báo cho Rafe biết.
“Có chuyện rồi, con trai. Đến đây nhanh lên.”
Năm phút sau Rafe có mặt. Anh kiểm tra con Bucky và trông thấy cái gì tựa như máu trên ngực nó, anh lầm bầm, “Có chuyện rồi. Chắc một trong hai đứa nó bị thương nặng.”
Sly cũng đã đoán được sự việc và đã kịp thắng yên cương cho mấy con ngựa. “Cháu nghĩ ta nên gọi mấy anh trai của Bethany không? Chúng ta cần nhiều người càng tốt.”
Rafe gật đầu. “Để cháu gọi cho họ. Nếu chú thắng ngựa xong rồi thì hay.”
“Cần bao nhiêu?” Sly hỏi khi Rafe quay người đi về phía văn phòng.
“Cô ấy có ba người anh sống ở thành phố. Cháu đoán là họ sẽ đi hết. Vậy là năm con, thêm một con cho Ryan vì ngựa nó ở lại.” Rafe khựng lại nhìn Sly bằng ánh mắt lo âu, “Cầu cho Ryan vẫn còn sống. Trên người con Bucky có rất nhiều máu”.
“Lạc quan đi, con trai. Ryan là đứa sáng dạ. Biết rõ khu rừng đó như lòng bàn tay ấy mà. Nó không sao đâu.”
Rafe gật đầu và mở cửa văn phòng.
Tiếng tru của bầy sói không còn hay ho nữa khi ta chỉ có một mình trong đêm tối, không ngừng nguyện cầu cho người đàn ông ta yêu có thể cầm cự được thêm chút nữa. Bethany ngồi gác đầu Ryan vào lòng. Anh có tỉnh lại vài lần. Nhưng chỉ trong chốc lát thôi. Những khoảnh khắc ấm áp xen giữa triền miên đơn độc.
Mỗi lần tỉnh, anh hình như chỉ quan tâm đến mỗi Bethany.
“Bethany”, anh thều thào, “Giữ chắc súng và đừng ngủ quên nhé. Một viên đạn có thể chưa giết được con vật hung hãn đó đâu, nó có thể quay lại”.
“Em không ngủ đâu, Ryan. Đừng lo. Em hứa là em sẽ không ngủ.”
Anh lại ngất đi. Lần thứ hai tỉnh lại, có vẻ như anh bình tĩnh hơn. Hay yếu hơn? Tim Bethany thắt lại, và cô muốn khóc khi nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của anh.
“Có một bài hát”, anh thì thào. “Garth Brooks, anh nghĩ vậy. Một người đàn ông tự hỏi liệu cô ấy có biết – tự hỏi liệu anh ta làm vậy đã đủ.”
Bethany áp ngón tay lên môi anh, khóc sụt sùi, không thể nào tưởng tượng một bài hát thì có thể nói lên được điều gì. “Anh đừng phí sức. Đừng cố nói nữa.”
“Nói chứ. Quan trọng mà.” Anh nuốt khan rồi ngước nhìn chăm chăm lên bầu trời. “Nếu anh không thức dậy nữa, anh cần biết rằng em biết.”
“Biết điều gì?”
“Anh yêu em…” Anh nhắm nghiền mắt lại. “Anh yêu em nhiều biết bao.”
Anh lại bất tỉnh. Bethany khóc nấc lên và ôm anh vào lòng, lắc điên cuồng. “Em biết mà, Ryan. Làm sao mà em không biết được chứ? Em biết…”
Lần kế tiếp tỉnh lại, anh nói. “Bọn chúng sẽ quay lại đấy. Có lúc bọn chúng sẽ quay lại. Nắm chắc tay súng nhé.”
“Vâng. Nó ở sát cạnh em đây này. Em sẽ bắn con vật khốn kiếp đấy. Tin em đi.”
Anh nở một nụ cười yếu ớt, dưới ánh trăng mặt anh trắng bệch vẫn còn vương nét hãi hùng điểm xuyết vài vệt máu đã khô. “Anh chưa từng nghe em chửi thề. Anh thật đáng trách.”
“Ngay bây giờ, em có thể dạy anh vài câu nói tục luôn này.”
Anh lại mỉm cười, “Em dạy anh nhiều rồi”. Anh ngước lên nhìn cô. Rồi ánh mắt anh dường như mất tập trung. “Thật tốt quá”, anh thì thào. “Thật là… không lời nào tả được đâu. Hiểu không?”
Bethany gật đầu. “Em biết mà, Ryan. Em biết anh yêu em nhiều đến thế nào. Em nghĩ gần bằng em yêu anh.”
Mặt anh co rúm lại vì đau. Mắt anh lờ đờ khép lại. “Bethany?” Anh thều thào.
“Sao anh?” Cô nén khóc.
“Anh không nghĩ…” Anh nuốt khan và thở dốc đau đớn. “Anh không nghĩ anh có thể cầm cự được hơn nữa.”
“Em sẽ cầm cự thay anh. Anh nghỉ ngơi đi, Ryan. Em yêu anh nhiều lắm. Anh không thể bỏ em được.”
Lần tỉnh lại sau đó anh càng yếu hơn. Anh không lãng phí thời gian cho những lời không cần thiết, “Rafe. Bố mẹ anh. Hãy nói với họ. Bọn mình đã đọc lời thề hôn ước. Anh muốn em có một chỗ”.
Làm như cô cần lắm vậy. Nước mắt tuôn giàn giụa. “Em không có màng đến tiền bạc nhà anh đâu, Ryan. Đừng nghĩ đến chuyện đó.”
“Không phải tiền”, anh cố nói. “Nơi đó. Thiên đường sau nhà ấy. Em sẽ ở đấy, Bethany. Em bà con Wink. Cùng với gia đình anh. Hứa nghe em?”
“Anh mới là người hứa, Ryan. Anh phải hứa với em. Anh hiểu không? Em đã cho con Bucky chạy về. Mọi người sắp đến rồi. Anh cố cầm cự thêm chút nữa thôi.”
“Không được rồi”, anh thều thào. “Hứa với anh đi. Em sẽ ở lại. Anh cần biết.”
“Em hứa. Em sẽ ở đấy, Ryan. Thiên đường sau nhà. Em hứa.”
Rồi anh ngất đi thật lâu.
Bethany liên tục kiểm tra mạch của anh. Rất yếu. Yếu đến nỗi cô gần như không bắt được, và khoảng cách giữa các nhịp đập gần như vô tận. Anh đang mất sức và sự sống đang trôi tuột khỏi anh.
Sự tĩnh mịch đáng sợ bao vây lấy cô khi cô ủ đầu anh vào khuôn ngực trần của mình. Ryan, phải chăng tất cả đều là giấc mơ? Một giấc mơ đẹp đang đến hồi kết, cũng giống như một giấc mơ khác?
Ánh trăng lên cao đến cực điểm tì Bethany lờ mờ nghe thấy tiếng Jake gọi cô. Cô ngẩng phắt đầu lên và nhìn chằm chằm vô hồn về phía trước trong ánh trăng bàng bạc, tự hỏi có phải nãy giờ mình ngủ gật và mơ không.
“Bethaneeeeeee! Bethaneeeeeee!”
Tim cô rộn lên niềm hy vọng. “Jake? Bọn em ở đây! Ở đây này Jake!”
Rồi cô thấy ánh đèn. Đèn pin! Hình như có tới hàng chục cái, lấp loáng trong màn đêm. Cô ôm lấy đôi vai tê cứng của Ryan và hôn như mưa lên mặt anh.
“Không sao rồi. Họ đến rồi. Vừa kịp lúc, nhưng họ đã đến. Anh giỏi lắm.”
Ngay cả khi thốt lên những lời ấy, Bethany cũng tự hỏi liệu có phải mình đang tự lừa dối bản thân không. Giờ anh đã yếu quá rồi. Dù cho cô có yêu anh đến thế nào đi nữa thì đôi khi chỉ tình yêu không thôi vẫn chưa đủ.
Những cơn ác mộng. Bethany mơ thấy máy bay trực thăng. Thật lạ lùng. Mơ thấy Ryan và máy bay trực thăng ư? Có lần anh nói với cô Rocking K có bãi đáp trực thăng nhưng anh chưa từng nói về việc sở hữu một chiếc. Tuy vậy, cô mơ thấy họ đang bay. Cô mỉm cười khi lờ mờ nhớ lại. Cô và Ryan, bay. Chỉ có hai người, cất cánh cùng nhau. Bóng đêm. Những ánh đèn lấp loáng xung quanh. Tiếng cánh quạt vù vù điếc cả tai.
Trong những giấc mơ của cô, Jake cũng có mặt, cả anh trai và bố Ryan nữa. Cô cố nhắc cho họ vụ phạt mười đô la cho một lần nói tục nhưng không thể khiến trí óc và miệng hoạt động.
“Ổn rồi, Bethie”, cô nghe Jake thì thầm. “Em làm tốt lắm. Mọi chuyện rồi sẽ ổn.”
Bethany đang lạnh cóng, nhưng cô lại thấy da mình như bốc cháy. Cô cứ mê mê tỉnh tỉnh, mụ mị trong giấc ngủ mệt nhoài một lúc rồi lại mở mắt trông thấy những gương mặt trôi bồng bềnh. Bố, mẹ, Jake, và bốn người anh khác. Những người cô yêu quý đều có mặt.
Ngoại trừ Ryan.
Khi Bethany rốt cuộc cũng tỉnh hẳn vào nửa đêm thì chỉ còn lại mình Jake ngồi bên giường bệnh. Cô nghiêm trang nhìn chăm chăm vào mặt anh thật lâu, nhớ lại tất cả những lần khác anh cũng ngồi bên cô thế này tám năm về trước. Nhớ lại thời gian đó, anh lúc nào cũng là người cho cô biết những tin xấu mới nhất – rằng cô vẫn bị liệt sau cuộc phẫu thuật cuối cùng và có thể cô sẽ không bao giờ đi được trở lại. Tội nghiệp anh Jake, luôn phải là người đưa tin xấu. Bethany cầu cho lúc này không phải thế.
“Ryan? Anh làm ơn nói cho em biết là anh ấy ổn đi”, cô thì thầm.
Ánh mắt Jake đượm buồn. “Cậu ấy vẫn còn sống”, anh nói.
Vẫn còn sống? Có nghĩa là anh ấy không ổn. Thậm chí là không ổn chút nào. “Anh nói vậy là sao?” Cô chật vật chống hai khuỷu tay gượng ngồi dậy rồi bất thần hét lên đau đớn. Người cô như bốc cháy dù với một cử động nhỏ nhất. “Chúa ơi!”
“Em bị bỏng nặng vì ngồi ngoài trời lâu mà trên người không mặc quần áo gì. Khi bọn anh tìm thấy em, người em đỏ như luộc và thân nhiệt giảm nghiêm trọng.”
Bethany để dành chuyện ấy nói sau và gạt cơn đau sang một bên. Có một cái mẹo cô học được từ lâu về cách phớt lờ nỗi đau. Khi nó đã là một phần trong cuộc sống của ta rồi thì ta không còn cách nào khác ngoài việc sống chung với nó. “Ryan. Jake, nói cho em biết anh ấy ra sao rồi đi. Đừng tô vẽ. Em cần phải biết anh ấy thế nào.”
Jake thở ra và đưa tay vào cào mái tóc đen bù xù. “Không tốt. Một bên hông bị cắn nát, ba xương sườn gãy, và một vài vết thương nặng. Cậu ấy mất nhiều máu. Họ phải chuyền trực tiếp, dùng máu của Rafe.”
Nỗi kinh hoàng bao trùm lấy cô. “Nhưng anh ấy… anh ấy đang ở bệnh viện. Họ sẽ chữa trị cho anh ấy, anh ấy sẽ ổn phải không.”
Jake nhắm nghiền mắt một lúc. Khi anh mở mắt ra, Bethany đã kịp nhìn thấy sự thật tàn nhẫn trong đó trước khi anh cất thành lời, “Cậu ấy đang trong tình trạng nguy hiểm, em à. Cả đêm hôm qua cứ thoắt tỉnh thoắt mê. Các bác sĩ…”. Anh so vai nuốt khan.
Nhìn anh trai cố giằng cảm xúc đủ cho Bethany biết rằng tình trạng của Ryan tệ đến mức nào và khiến cô càng sợ hơn. “Anh ấy đứng trấn giữa em và con gấu. Lẽ ra anh ấy có thể bỏ chạy. Để tự cứu lấy mình. Nhưng anh ấy chọn bảo vệ cho em.”
Jake gật đầu, “Anh cũng đoán vậy”.
“Anh ấy không thể… chết được. Anh ấy không thể. Anh ấy đang ở bệnh viện mà”, giọng cô vống lên. “Anh ấy không chết được. Anh đừng nói thế với em. Đừng!”
“Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi. Họ đã làm hết sức có thể rồi. Giờ này cậu ấy quá yếu để qua nổi ca phẫu thuật. Họ cho cậu ấy nằm phòng chăm sóc đặc biệt. Các bác sĩ bảo nếu cậu ấy gắng gượng được đêm nay thì có cơ may sống sót.”
“Nếu?” Bethany tung chẳn a. “Đưa em tới chỗ anh ấy đi.”
“Bethany… sức khỏe em vẫn chưa ổn. Em không nên…”
“Đưa em tới chỗ anh ấy!”
Jake biết không thể làm khác. Anh bồng cô đặt vào xe lăn bệnh viện, phủ chăn lên hai chân cô rồi đẩy cô đến khu vực chăm sóc đặc biệt.
Ba ngày sau, Bethany ngồi bên giường Ryan trong bệnh viện, nhìn đăm đăm vào thân hình yếu ớt của anh. Vẫn còn ngấm thuốc giảm đau, anh ngủ mê mệt, không biết chuyện gì xảy ra xung quanh. Một vết rạch lởm chởm đỏ thẫm vắt chéo một bên má hóp lại. Cô biết rồi đây nó sẽ để lại một vết sẹo vĩnh viễn trên khuôn mặt điển trai ấy, khuôn mặt mà mỗi đường nét đều khắc sâu trong tim cô. Ôi, cô ước được hôn anh biết chừng nào. Cô muốn chạm vào anh nhưng lại mắc kẹt trong chiếc xe lăn nên không với tay tới được.
Bác sĩ cho biết anh sẽ sống, hiểm nguy đã qua. Anh đã qua được cuộc phẫu thuật hông. Những vết thương còn lại sẽ lành dần. Anh có thể sẽ đi khập khiễng vĩnh viễn. Nhưng anh sẽ sống.
Bethany quá đỗi vui mừng. Rất, rất vui mừng. Suốt hai mươi bốn giờ qua cô đã khóc nhiều đến nỗi nước mắt có thể làm thành một trận lụt.
Ann Kendrick bước vào phòng. Bà đi vòng đứng đầu bên kia giường. Sau khi sờ trán anh theo thói quen của đa số các bà mẹ, bà nhìn thẳng vào Bethany bằng đôi mắt xám buồn bã.
“Nó sẽ không bao giờ hiểu. Chuyện đó sẽ khiến tim nó tan vỡ mất thôi, Bethany, và có thể nó không bao giờ tha thứ cho con. Bác biết con trai mình.”
Bethany cúi đầu nhìn chằm chằm vào lòng. Cô chưa nói cho Ann hay bất kỳ ai biết về quyết định của mình, nhưng cô cũng không ngạc nhiên gì khi mẹ Ryan đoán được chuyện đó. Dường như bà có giác quan thứ sau.
Bethany cố lấy hết sức ngước mặt lên nhìn bà. “Bác hiểu con đúng không, Ann?”
Ánh mắt Ann lóe lên tia ngờ vực. Bà nhìn Ryan hồi lâu. “Ừ, bác hiểu”, bà nói khẽ. “Có thể nó sẽ không bao giờ tha thứ cho bác vì đã nói với con như thế. Lẽ ra bác nên ra sức phủ nhận nhưng đúng vậy, bác hiểu.” Bà đưa bàn tay run run vuốt tóc. “Nếu bác là con, bác cũng sẽ làm điều tương tự. Đàn ông nhà Kendrick là những ông chồng tuyệt vời. Họ yêu say đắm với tất cả trái tim và tâm hồn, và đối xử với người đàn bà của mình hệt như một nữ hoàng. Nhưng dù có tuyệt vời đến thế, được yêu thương mãnh liệt đến thế lại đặt lên vai người đàn bà một gánh nặng trách nhiệm, nhất là đối với người như con.”
“Một gánh nặng khủng khiếp”, Bethany đồng tình.
“Bác ước gì có thể nói với con rằng nó sẽ không bao giờ liều mình cứu con bất chấp hiểm nguy như thế nữa. Bác biết điều này khiến con đau lòng, và nó cũng vậy. Nhưng đáng buồn là bác không thể. Không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra lần tới. Một con ngựa hoảng loạn hay một con bò thiến lên cơn điên.” Bà nhún vai và mỉm cười trong nước mắt. “Ở trang trại đầy những rủi ro mình không lường trước được, điều chắc chắn duy nhất là thể nào nó cũng lao tới cứu con rồi bị thương lần nữa.”
Bethany thấy nhẹ nhõm vì cô không cần nói ra lý do. “Cảm ơn bác. Ý con là vì bác đã hiểu. Ra đi thế này con thấy cũng khó khăn lắm.”
“Để con ra đi bác cũng thấy khó nghĩ, vì rằng hiện giờ nó chưa nói được.” Ann rê rê một ngón tay lên cái khay bên cạnh giường Ryan. “Nếu tỉnh, nó sẽ nói nó yêu con đến chừng nào, và rằng nó thà chết còn hơn sống thiếu con.”
Bethany nhắm mắt lại. Cô biết Ryan sẽ nói như vậy, nhưng nghe Ann nói ra cô thấy đau đớn hơn là chỉ nghĩ trong đầu.
“Con cứ yêu nó theo cách của con, Bethany. Bác hy vọng con đã nhìn sự việc dưới mọi góc độ và biết chắc chắn rằng không có cách giải quyết nào khả dĩ hơn. Khi bác nói có thể nó sẽ không bao giờ tha thứ cho con là ý bác đúng như vậy đấy. Chuyện này sẽ khiến nó rất đau lòng. Bác tin chắc là con biết điều đó.” Bà thở dài và lắc đầu. “Bỏ qua cho bác vì đã can thiệp. Đúng là quyền quyết định là ở con và bác nên để cho con quyết định. Chỉ có điều bác không chắc nó sẽ đưa con về nếu sau này con có đổi ý. Sẽ không công bằng nếu bác để con đi mà không nói cho con biết điều đó.”
“Con sẽ không đổi ý đâu ạ.” Bethany cố không nhìn Ryan. “Ngày trước khi chuyện xảy ra, bọn con, ưm… bọn con đã cùng nhau đọc lời thề hôn ước trên núi Bear Creek. Chỉ có anh ấy và con, có Chúa chứng giám. Một trong những lời thề đó là con sẽ yêu anh ấy hơn cả bản thân mình. Bây giờ con vẫn đang cố giữ lời thề đó.”
“Ồ…”
“Nếu con ở lại, cách duy nhất để anh ấy không gặp nguy hiểm là con phải tuyệt đối tránh xa bọn gia súc. Thế thì còn gì là vợ chồng nữa hả bác. Anh ấy cần một người chia sẻ cuộc sống với anh ấy, một người có thể làm việc bên cạnh anh ấy và ước mơ cùng anh ấy.”
“Bác biết”, Ann đồng tình.
“Mọi người đã cố rất nhiều để con có thể sống thoải mái ở trang trại”, Bethany nói khẽ giọng run run. “Mọi người không biết con biết ơn đến thế nào đâu. Nhưng con không thể. Con… không thể. Dù có cố thế nào con cũng không bao giờ là một người bình thường được, và chính sự ích kỷ của con suýt nữa đã giết chết anh ấy.”
“Bethany à…” Ann hít một hơi thật sâu. “Con vẫn còn chưa khỏe hẳn và có thể chưa nghĩ được thông suốt. Đợi thêm ít ngày nữa được không? Con cần có thời gian để chuyện đó lắng xuống. Có thể rồi con sẽ bình tĩnh hơn và xem xét mọi việc khác đi.”
Bethany lắc đầu và lăn xe ra khỏi phòng. Ann theo sau, gót giày cưỡi ngựa nện cộp cộp lên lớp gạch men bóng loáng. “Nếu đợi, con sẽ không đi được mất”, Bethany nói. “Con yêu anh ấy rất nhiều. Tự dối mình và nghĩ ra lý do ở lại rất dễ. Và thế thì con sẽ không đi được.”
“Chính xác”, Ann bật cười nhưng không có vẻ gì là đùa. “Đó là điều bác mong.”
Bethany bóp phanh dừng lại. “Thật sao? Bác đâu có ở trên núi. Bác đâu có thấy con gấu tấn công. Giờ chắc bác có thể nghĩ rất thông suốt. Hãy nhìn vào mắt con và nói với con rằng bác sẽ không đổ lỗi cho con, nếu Ryan mất mạng vì cố bảo vệ con khỏi mối nguy hiểm mà lẽ ra con đã tránh được. Bác nói thế được không?” Bethany đợi một chút. “Hãy nói thật, đừng lảng tránh. Hãy tưởng tượng bác đang đứng bên mộ anh ấy. Bác sẽ cảm thấy như thế nào khi nhìn con?”
Mặt Ann tái đi. Bà không nói gì, nhưng đó là câu trả lời Bethany cần.
Bethany để Ann Kendrick đứng đó ngoài hành lang không ngoái đầu lại. Một vài phút sau khi rời khỏi bệnh viện, cô chưa bao giờ thấy đơn độc đến thế từ trước đến nay.