Điệu Waltz Dưới Ánh Trăng

Chương 14

Ryan bồng Bethany đi về phía ngôi nhà được nửa đường bỗng dừng lại. Một vài đàn ông có thể lờ đi những tiếng rền rĩ của con ngựa đáng thương, nhưng anh không thuộc kiểu đấy. Ryan nhìn xuống và trông thấy Bethany đang cố đưa mắt nhìn qua vai anh về phía chuồng ngựa. Phải vòng lại thôi.

“Anh nghĩ chắc em cũng muốn đến chào nó một tiếng.”

Trong mỗi bước đi đến chuồng ngựa Ryan không ngớt tự nhủ rằng có nhiều điều còn quan trọng hơn cả tình dục, và nói một câu chào với con vật mình từng yêu thương đã rất lâu rồi mới tìm lại được là một trong số ấy. Con Wink chính là một trong những thứ cô yêu thương vô cùng trong cuộc đời này. Nếu bố không hăm he này nọ thì chắc em đã ngủ ở chuồng ngựa rồi, cô đã nói với anh như vậy vào buổi tối đầu tiên gặp nhau. Ryan ngay từ lúc đó đã trao gần như trọn trái tim mình cho cô gái ấy – trông thấy tình yêu ánh lên trong đôi mắt cô, thấu hiểu được nỗi buồn của cô bởi vì bản chất thực trong cô đã bị bức lìa.

Đây là điều quan trọng – một cuộc hội ngộ sau tám năm xa cách. Anh có thể làm tình với Bethany trong suốt thời gian còn lại của cuộc đời mình, nhưng khoảnh khắc này có thể trôi đi, không bao giờ có thể lấy lại được, cả Bethany, cả con Wink. Ryan đã bỏ ra ba mươi sáu ngàn đô la để tạo ra khoảnh khắc mà anh muốn cả cô chủ lẫn con ngựa đều được tận hưởng. Số tiền ấy còn đáng vào việc gì khác hơn nữa chứ?

Khi hai người đến gần chuồng ngựa, con Wink bắt đầu làu bàu. Ryan chưa từng nghe con ngựa nào thốt ra âm thanh tương tự. “Nghe xem. Cứ như là nó nói chuyện với em đấy.”

Khi đến chuồng ngựa, anh nghĩ chắc con ngựa sẽ chòi qua cổng để với lấy cô chủ. Nhưng không. Bethany vươn hai cánh tay ôm choàng lấy cổ con Wink, nó ngúc ngoắc đầu, và tiếp sau đó là Ryan chơi trò giằng qua kéo lại với con vật để giữ chắc cô gái trong tay anh.

“Wink!” Bethany reo lên. “Wink ơi!”

Ôm chặt lấy hông Bethany để giữ cô ra xa cánh cổng tránh trầy xước hay bị thương ở chân, Ryan kêu lên “Bethany, em lỏng tay ra đi nào!”

Bethany ghì lấy con vật chặt đến nỗi phải cần đến một cái xà beng may ra mới tách được cô rời khỏi nó. Rồi mọi thứ nhặng xị cả lên, con Wink khụt khịt và hí vang, Bethany thì khóc sụt sùi và hôn như mưa lên mũi nó. Ryan thầm nghĩ có khi mình phải nhúng cô nàng vào máng xối kỳ cọ ra trò trước khi hai người khóa môi nhau lần nữa.

Khi màn hội ngộ đẫm nước mắt kết thúc, anh nhẹ nhàng bế vắt Bethany qua vai, khiến cô kêu lên thất thanh. Ryan đỡ sau đầu gối cô, và mở cổng chuồng. Sau khi đưa Bethany vào bên trong, anh thận trọng đặt cô lên ụ cỏ khô ở góc.

“Rồi”, Ryan cười lớn. “Giờ thì cả hai có thể thoải mái hàn huyên bao lâu cũng được, cứ coi như anh không có mặt ở đây.”

Con Wink sán tới, khịt khịt chào, ngửi Bethany từ đầu đến chân.

“Ôi, Wink. Cục cưng của chị. Em thật đẹp.” Bethany ngước đôi mắt đỏ hoe sáng ngời nhìn Ryan. “Nó đẹp quá phải không, Ryan?”. Giọng cô nghèn nghẹn vì khóc.

Ryan cũng đã nhận ra vẻ đẹp của con ngựa. Anh có nuôi một trong những giống ngựa đua đẹp nhất bang và từng thấy những con đẹp hơn. “Nó là con đẹp nhất anh từng tận mắt thấy.” Anh bước tới gần, vuốt vào mông rồi vỗ vỗ lên người nó. “Thảo nào mà nó từng vô địch trong các cuộc thi.”

“Thấy chưa Wink? Ryan là chuyên gia về ngựa mà cũng nói mày đẹp nhất đấy.” Bethany lại hôn lên mõm con ngựa. Trước lời khen của Ryan, con Wink cong môi lên rà khắp mặt Bethany. “Hôn, hôn!” Bethany reo lên, cười khúc khích, và nói ríu rít. “Em đã dạy nó làm thế đấy”, cô hãnh diện cho Ryan biết. “Nó vẫn còn nhớ.”

Ryan ngồi xuống bên cạnh cô. “Nghe anh nói đây này, em phải rửa mặt, đánh răng và súc miệng trước khi hôn anh đấy.”

Bethany trợn tròn mắt. “Con Wink không có vi trùng đâu. Đừng có khó chịu thế.” Cô kéo dây cổ con Wink và đẩy đầu nó về phía anh. “Anh nói ‘hôn,hôn’ đi. Ai nó cũng làm vậy.”

Ryan đưa tay xua mõm con vật đang cong cớn lên chực phà vào mặt anh. “Thôi, cho anh xin. Hôn ngựa không nằm trong từ điển của anh.”

“Đây là chiêu đặc biệt mà”, Bethany nài.

Đặc biệt, thôi được. Ryan thở dài, buông thõng tay xuống, để mặc con ngựa rê mõm khắp mặt mình. Không tệ như anh tưởng, nhưng cũng không phải là một trong những trải nghiệm mà anh thích thú.

Đàn ông, khi đã yêu rồi thì kiểu gì cũng chiều.

Một giờ sau, Ryan thấy mình ăn tối với sandwich bít tết trong chuồng ngựa. Phần của con Wink là táo xắt lát, Bethany bón cho nó từng miếng một khi cô ăn phần sandwich của mình. Rõ ràng đây không phải là những gì Ryan hình dung về một buổi tối lãng mạn.

“Đây là buổi tối tuyệt vời nhất trong đời em”, Bethany nói với nụ cười bừng sáng khi ăn xong. Cô với tay ve vuốt cổ con ngựa. “Em không bao giờ nghĩ sẽ lại được gặp nó thế này, Ryan. Cảm ơn anh nhiều lắm.”

“Em hãy cảm ơn anh bằng cách cưỡi nó trở lại.”

Mặt Bethany tái đi. “Em hơi sợ.”

“Tuần tới yên ngựa đặc biệt cho em sẽ đến. Cả hai sẽ có nhiều thời gian quấn quýt bên nhau. Nếu anh mà là em thì chắc anh cũng hơi run khi lại ngồi trên lưng nó.”

“Không như anh nghĩ đâu.” Bethany ngả đầu tựa vào cái mũi mượt như nhung của con vật. “Chuyện xảy ra không phải lỗi của con Wink. Em luôn biết như thế và em luôn tin tưởng nó. Nếu có lúc nào em lại ngồi lên ngựa thì dứt khoát phải là nó. Hẳn nó sẽ đau lòng lắm nếu em ngồi lên lưng con ngựa khác.”

Ryan phải cố nín cười. Cô nói về con Wink như thể đang nói về một con người. “Ngay cả khi em suýt nữa mất mạng vì nó ư?”

“Đúng vậy”, giọng cô chắc chắn. “Khi em nói đấy không phải là lỗi của con Wink, thì có nghĩa là không phải thật. Không phải.” Bethany nhìn xa xăm khi nhớ lại vụ tai nạn khiến mình trở nên nông nỗi này. “Nó đã đua hết sức vì em, cho em mọi thứ đúng nhiệm vụ nó phải làm. Việc sụp chân xuống hố và ngã không phải là lỗi của nó. Sau đó, em không thể đếm được bao nhiêu người đến thăm em tại bệnh viện chỉ để nói với em rằng em không nên đổ lỗi cho con Wink về những gì xảy ra. Họ nói rằng khi nhận thấy mình không thể dừng lại được, nó đã dịch sức nặng cơ thể sang một bên, cố hết sức để không ngã vào em. Cái thùng đổ và em bị ném thẳng vào đường chạy không phải lỗi của nó.”

Ryan nhìn cô lướt mấy ngón tay dọc theo hàm con ngựa, cái cách cô ve vuốt thật âu yếm và dịu dàng như với một đứa bé. “Anh không nghĩ là em có thể đòi hỏi hơn được từ bất kỳ ai”, anh nói khẽ khàng. “Dù là ngựa hay là người. Chạy với tốc độ nhanh như thế và sụp xuống hố, nó đã có thể bị gãy chân rồi. Nhiều con ngựa không dành sự cẩn trọng đặc biệt như thế cho chủ của nó.”

“Vâng”, Bethany mỉm cười, ánh mắt mơ màng. “Và việc dừng lại là bất khả đối với bất kỳ con ngựa nào.” Cô lại vỗ về con ngựa. “Nó đã cố hết sức để không ngã vào em, và em chỉ cần biết có thế. Tại sao người ta lúc nào cũng muốn đổ lỗi vào một cái gì đó mới được? Đôi khi những điều tồi tệ cứ thế xảy ra. Đội bảo dưỡng sân bãi sáng hôm đó đã cào bằng nền và dùng một cái máy cán nện chặt đất. Lẽ ra không nên có bất kỳ cái hố nào. Họ cực kỳ cẩn thận về điều đó bởi vì có một vài con ngựa có giá trị tham gia cuộc thi, và họ không muốn bị quy trách nhiệm pháp lý.” Cô nhún vai. “Một con sóc đất đã đào một đường hầm sau khi sân bãi đã được chuẩn bị xong xuôi. Em không nói đó là hành động của Chúa, vì em không thể tin được Ngài lại muốn em phải bán thân bất toại thế này hay Ngài đã sắp đặt vụ tai nạn đó, nhưng em tin chắc rằng đó là một quy luật của tự nhiên – một điều không thể tiên đoán được, nên không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai.” Cô chun mũi. “Đương nhiên là ngoại trừ em muốn đổ lỗi cho con sóc đất đó.”

Ryan phủi phủi mấy cọng cỏ khô vương lên quần jean. “Muốn đi săn không? Quanh đây có rất nhiều sóc đất để em dùng làm bia tập.”

Bethany bật cười và lắc đầu, “Cảm ơn anh, nhưng thời gian qua em nguôi giận rồi. Em thực sự không nghĩ rằng con vật nhỏ bé tội nghiệp đó đào một cái lỗ chỉ để chơi Bethany Ann Coulter này một vố”.

Ryan cười toe toét. “Có cái nhìn rất lý trí. Không thỏa mãn lắm nhưng rất lý trí.”

“Nhìn theo hướng đó là cách duy nhất để lòng em được bình yên. Anh có biết rằng giận dữ là thứ cảm xúc con người dễ nhận thấy nhất không? Và khi chúng ta mất đi các khả năng thì chỉ còn lại sự giận dữ không? Đó là lý do tại sao người bị mất trí thường xuyên trở nên cuồng loạn vì trong những giai đoạn cuối cùng, tất cả những gì họ còn lại chỉ là từng cơn thịnh nộ vô cớ.” Nụ cười của cô nhạt dần, và cô nhìn sâu vào mắt anh. “Em đã từng như thế, không cảm thấy bất kỳ điều gì ngoài cơn cuồng nộ. Em không bao giờ muốn nếm trải cảm giác tương tự một lần nữa. Nỗi cay đắng và cơn giận dữ có ảnh hưởng rất lớn đến mọi mặt cuộc sống chúng ta. Em chỉ muốn sống vui và tận hưởng càng nhiều càng tốt. Người ta cần phải biết chấp nhận để sống tiếp. Cảm thấy tội nghiệp cho bản thân và đổ lỗi lung tung chỉ hủy hoại những điều còn lại mà thôi.”

“Anh lúc nào cũng muốn em sống vui”, anh đồng tình.

“Đối với em, thế có nghĩa là nếu em cưỡi ngựa trở lại, thì con ngựa đó phải là con Wink. Cưỡi nó có thể khiến những ký ức tồi tệ kéo về hành hạ em, nhưng đó là điều em cần phải làm. Chọn cách cưỡi một con khác là một hành động phản bội. Em không thể làm vậy với nó. Em không thể.”

“Anh hiểu”, Ryan nói giọng khàn khàn, thực sự hiểu được điều cô giãi bày, có lẽ còn hơn là cô nhận thấy. Bethany không hề hèn nhát, cô không hề chọn cách ấy để dễ dàng né tránh những khó khăn. Cô không làm được điều mà cô nghĩ có thể gây tổn thương đến con vật mà mình rất yêu quý. “Anh chỉ có một câu hỏi. Em rất tin tưởng con Wink, thế sao lại sợ cưỡi nó?”

“Vì em biết mình không còn dùng được hai chân nữa và thế có nghĩa là không thể nào như trước được. Em sợ rằng mình sẽ mang nỗi thất vọng to lớn – rằng có thể tốt hơn hết là cứ mơ được cưỡi ngựa đi và tự nói với mình rằng chắc sẽ rất tuyệt vời hơn là cố thực hiện để rồi nhận ra rằng nó không hề tuyệt vời tí nào và chẳng bao giờ có thể như trước. Anh hiểu chứ?”

“Anh hiểu. Ước mơ thì không có giới hạn, và hiện thực hiếm khi được như mơ. Nhưng Bethany, hãy nhìn vào mặt tích cực. Nếu hiện thực trở nên khác trước nhưng vẫn rất tuyệt theo cách của nó thì sao? Nếu không bao giờ dám thử, em sẽ bỏ lỡ điều ấy.”

“Em biết.” Cố hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra. Mắt cô rười rượi khi lại nhìn vào mắt anh. “Em cũng rất sợ rằng mình có thể ngã. Hãy hình dung ngồi trên yên ngựa mà hai đầu gối không thể ép chặt vào thân ngựa mà xem. Cứ nghĩ đến đó là lòng em cồn lên.”

“Em sẽ không ngã. Em sẽ được cài dây an toàn.” Ryan đưa tay gạt những sợi tóc đang lòa xòa trước mặt cô. “Ta sẽ thực hiện từ từ thôi. Ban đầu anh sẽ dắt em quanh bãi quây súc vật. Em sẽ quen dần và sớm yêu thích việc cưỡi ngựa trở lại.”

“Ồ, em hy vọng như vậy...”

“Sẽ như vậy.”

Ryan muốn chứng kiến điều đó.

Bethany.

Khi Ryan lên tiếng nhắc thời gian họ ở với con Wink thế là đủ, đã đến lúc vào nhà, hai má cô ửng hồng lên như màu hoa cỏ ba lá tháng Sáu. Trên đường ra xe tải lấy chiếc xe lăn, Ryan cười thầm về sự ngượng ngập của cô. Rồi anh chau mày, sực nhớ mình không hề có kinh nghiệm nhiều với những cô gái còn trinh trắng. Ngay cả khi còn là sinh viên, Ryan cũng chỉ tìm đến những cô gái sành đời. Nếu không bố anh sẽ lột da phơi nắng ngay.

Ryan thở ra khi anh quay lại chuồng ngựa. Khi đến trước cổng chuồng con Wink, anh đặt xe lăn xuống ngay ngắn và cài khóa cố định, rồi bước vào chuồng ngựa bế Bethany ra. Tóc cô vương đầy rơm, và khi anh đặt cô vào ghế xe lăn, gấu chiếc váy xếp màu thiên thanh tốc lên để lộ một lỗ thủng trên chiếc bít tất dài, và từ chỗ rách lua tua đó một vết xước bị phơi ra.

Ryan ngồi xổm xuống xem xét chỗ trầy xước. Cô vội vàng túm lấy gấu váy kéo xuống và quây chặt lấy hai chân. Anh ngước nhìn lên. Đôi mắt to tròn cảnh giác nhìn lại anh. Ờ. Anh cố nở một nụ cười trông có vẻ vô hại. Anh chưa từng giỏi việc tỏ ra vô hại.

“Gì thế em?”, anh hỏi nhẹ nhàng.

Bethany lắc đầu. “Không có gì.”

Khỉ thật. Ryan hít một hơi thật sâu, hiểu được lý do tại sao những đêm tân hôn truyền thống lại có nhiều chuyện dở khóc dở cười. Kiểu như đi đến bác sĩ nha khoa. Nếu nghĩ trước về nó quá nhiều, anh sẽ lo sợ vô cùng khi ngồi xuống ghế.

“Em hơi căng thẳng hả?”

Bethany lắc đầu nhưng rồi lại thú nhận “Vâng. Hơi hơi.”

Thấy chỗ trầy xước đó không có gì nghiêm trọng, anh ôm lấy khuôn mặt cô trong hai tay, cảm thấy xương gò má cô mỏng mảnh bên dưới má trong ngón tay cái của mình – nhỏ tí so với xương gò má của anh. “Em có muốn đợi không?”

“Để làm gì?”

Đầu óc anh chợt trống trơn. Câu hỏi thú vị. Ngoại trừ làm đám cưới với cô, điều mà anh nhất định sẽ làm trước khi mực trên tờ hôn thú chưa kịp ráo, thì chẳng có lý do gì để đợi cả. Đương nhiên là trừ phi anh thấy rõ nét âu lo trong ánh mắt cô. Thực sự là thế.

Bethany đưa bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay anh. “Ryan, em không căng thẳng vì điều anh đang nghĩ. Không phải vì chuyện sắp làm với anh. Em đã...” Cô đột ngột ngưng bặt, và hai má đỏ bừng hơn. “Em đã nghĩ về chuyện đó rất nhiều, và mong chờ nó xảy đến. Chỉ là...”

“Chỉ là sao?” Anh gặng hỏi.

Cô miết miết một bàn tay lên mấy chiếc cúc áo blouse. “Em, ưm... em, anh biết rồi đấy, em thấy hơi tự ti. Anh quá...” Cô đưa mắt nhìn khắp người anh. “Anh quá hoàn hảo. Điển trai và cường tráng – thuộc kiểu đàn ông mà đa số phụ nữ đều mơ ước.”

Cổ họng Ryan nghẹn lại. “Cảm ơn em. Anh nghĩ là nói vậy có hơi ngoa một chút nhưng đó là một lời khen tặng đáng giá, anh thấy tự hào khi em có cảm giác như vậy về mình.” Anh nhìn cô đăm đăm. “Điều đó có gây khó khăn gì không?”

“Không! Không gì đâu, thực đấy. Chỉ là em không...” Ryan chú ý ngay đến mấy lời cuối cùng của cô, không hoàn toàn chắc chắn được ý của cô muốn nói là gì. “Em không gì?”

“Hoàn hảo.” Cô đáp, giọng rất khẽ.

“Ồ.” Ryan ngay lập tức nhận ra rằng lâu nay đã cố hết sức chơi trò bạn tốt với cô một cách vô cùng thuyết phục, đến nỗi bỏ qua việc để cô biết anh ham muốn cô tới mức nào. Anh thậm chí chưa bao giờ đưa mắt khắp người cô. Đúng ra là có nhưng không bị cô bắt gặp thôi. “Nếu mà nàng đẹp hơn thế này nữa, tiểu thư Coulter à, thì chắc giờ hẳn ta đã mắc phải bệnh viêm phổi đến mức nguy kịch rồi.”

Bethany bối rối. “Viêm phổi ư?”

Ryan bật cười. “Vì tắm dưới vòi sen lạnh ấy mà.”

Bethany phá lên cười rồi nói, “Ồ. Viêm phổi. Dĩ nhiên rồi.” Đôi mắt đẹp của cô ánh lên niềm hy vọng xen lẫn hoài nghi. “Thế anh tắm nước lạnh thật à?”

Nhìn nét mặt ngờ vực ấy tim Ryan nhói lên lòng thương cảm. Đối với anh, dường như là một tội lỗi khi một ai đó đáng yêu nhường này, lại có thể bước sang tuổi hai mươi sáu mà chưa từng được ai bảo là cô thật đáng khao khát biết bao nhiêu. Anh muốn cho cô biết điều đó. “Hàng tá lần ấy”, anh nói giọng chắc nịch. “Từ cái lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã muốn em rồi. Mỗi lần ở bên cạnh em là anh phải về nhà đứng dưới vòi sen lạnh cho đến khi người đủ tê cóng để đi ngủ.”

Ryan cười toét miệng và đưa ánh mắt vẩn vơ xuống khuôn ngực nhỏ xinh căng tràn thanh xuân của cô. Có thể đấy chỉ là một ao ước nhưng anh dám thề rằng mình nhìn thấy bên dưới lần vải hai đầu nhũ hoa căng cứng lên hưởng ứng. Chỉ chờ có thế anh tiếp tục đưa ánh nhìn xuống bên dưới nữa, hai tay ôm lấy hông cô, người anh căng nhức lên cảm thấy được thân hình mềm mại của cô áp sát vào mình.

Khi anh nhìn, mặt Bethany đỏ hồng và đôi mắt sáng long lanh đầy nữ tính. Anh nhất quyết rằng từ giờ trở đi anh sẽ năng nhìn cô đắm đuối và đảm bảo rằng cô sẽ cảm nhận được tình cảm của anh.

“Em không thể vận động một số phần nhất định trên cơ thể mình như những người khác”, cô thú nhận run rẩy. “Tại những chỗ đó, các cơ đã bị teo và em cũng không khỏe mạnh nữa.”

“Thế có nghĩa là em sẽ mềm mại và tuyệt diệu như vẻ ngoài của mình, đúng không?”

Bethany thở dài, ánh nhìn như muốn nói lúc này không phải là lúc đùa giỡn. “Chỉ là em sợ rằng mình sẽ khiến anh thất vọng. Rằng anh có thể không thích vẻ ngoài của em và rằng em sẽ mang đến sự thất vọng to lớn ở những khía cạnh khác nữa, và rằng...”

Ryan cắt ngang bằng một nụ hôn. Chúa ơi, sao mà anh yêu đôi môi này quá thể, ngọt ngào và đón đợi, nhưng cũng đầy hoài nghi và ngập ngừng. Anh muốn cứ thế nhâm nhi cô mãi, muốn sống hết phần đời còn lại tận hưởng niềm khoái lạc này cùng cô. Anh nhất định sẽ giữ lấy cô gái này, cô gái mê ngựa và đủ thứ khác nữa.

Cố dứt ra khỏi nụ hôn ngọt ngào kia dù không muốn, Ryan thì thầm, “Em đừng lo lắng nữa được không? Anh nghĩ em rất xinh đẹp, và chỉ mình anh nghĩ vậy là được rồi. Mọi chuyện giữa chúng mình sẽ ổn. Anh vốn có trực giác tốt và trực giác của anh hiếm khi sai”.

“Ryan, cầu mong cho anh đúng. Nếu chúng mình ít ra cũng mang đến cho nhau cuộc sống chăn gối tốt đẹp, em sẽ không ngại ngần nhận lời cầu hôn của anh. Nếu mà không có cảm giác gì chắc là em chết mất.”

Con Wink dụi dụi đầu vào vai Ryan. Anh đưa một tay lên xoa xoa cổ con ngựa. “Em có chắc đấy là em chỉ lo có thế không? Chứ em không sợ anh làm đau em à?” Nhỡ đâu cô ngượng khi phải thừa nhận việc mình cảm thấy thiếu thoải mái với thực tế đó, anh vội vàng nói thêm, “Đây là lần đầu tiên của em. Phụ nữ quan tâm đến điều đó cũng là lẽ thường”.

Bethany bật cười. “Em cầu đấy.”

“Điều gì?”

“Em cầu mong mình được đau. Nếu thế thì sẽ rất tốt, Ryan à. Sẽ rất tốt.”

Hiểu ra khiến lòng anh quặn thắt. Anh thà mất một cánh tay còn hơn để cô phải chịu đau đớn. Nhưng quả thực là cô nói đúng. Anh cũng nên cầu mong để cô đau. Trong trường hợp này, cô càng đau thì hai người càng mừng.

Anh đưa con Wink vào lại chuồng và cài cổng lại, rồi đẩy Bethany đi.

“Em muốn đi dạo xuống hồ không?”, anh hỏi, nhủ thầm mình cũng nên tranh thủ cảm tình từ cô một chút. “Buổi tối ở đó đẹp lắm. Ánh sao lung linh trên mặt hồ hệt như hàng ngàn viên kim cương.”

“Để sau đã”, cô nói giọng chắc nịch. “Ta sẽ xuống đấy sau.”

Chiến thuật chiếm cảm tình thế là đi tong. Khi vào đến nhà, anh chỉ bật hai bóng đèn và vớ lấy cái điều khiển từ xa để mở dàn máy, đoạn vào bếp rót cho mỗi người một ly vang. Bethany ngỡ ngàng trước những thay đổi trong nhà bếp. Cô ngồi đối diện quầy, đôi mắt xanh biếc tròn xoe dõi theo anh bối rối.

“Ryan?”

Anh ngừng rót đưa mắt sang cô. “Gì em?”

“Ta có thể...” Bethany xoắn mấy ngón tay, hơi thở đứt quãng rồi nuốt khan. “Ta có thể...” Cô thở ra thật mạnh. “Không cần kéo dài vậy. Anh à, em chỉ muốn... ưn... ta thực hiện phần quan trọng đi. Chỉ lần này thôi, em hứa. Em xin lỗi vì hối thúc anh thế này, nhưng em cần biết.”

Tim anh thắt lại khi đọc được nỗi đau ẩn chứa trong đôi mắt cô. Cô như sắp chết vì âu lo khoắc khoải, còn anh thì cứ nhẩn nha rề rà. Anh để chai vang sang một bên, rồi đi vòng ra bế bổng cô lên khỏi xe lăn.

“Em không phải nói lại lần nữa đâu.”

Khi anh ôm Bethany áp sát vào ngực mình, cô vòng hai tay quanh cổ anh, nép mặt mình vào hõm cổ bên dưới cằm anh, thì thào, “Nói lại đi, Ryan. Em cần nghe anh nói lần nữa”.

Bethany không cần phải nói rõ đòi hỏi của mình. Anh áp môi vào thái dương của cô. “Anh yêu em, Bethany, và anh sẽ yêu em suốt đời.”

Ryan bồng cô vào phòng ngủ. Khi anh đặt cô lên giường, cô cúi đầu khiến tóc đổ về phía trước che hết khuôn mặt và rồi bắt đầu mở cúc áo bằng những ngón tay run rẩy. Trông cô thật đau khổ, ngồi yên ra đấy, với đôi chân nhỏ xíu trong một tư thế buồn cười, một chân thì quặp vào trong, còn chân kia cong lại nơi mắt cá.

Ryan vuốt ve khắp hai chân cô, biết rằng cô không cảm thấy gì hết dưới đôi tay của anh nhưng bản thân anh vẫn thấy thích thú. Bên dưới lớp tất mắt lưới, làn da cô mát rượi và mềm mại lạ lùng, khiến anh liên tưởng đến sa tanh. Anh hôn vào vết xước nơi đầu gối khiến cô ngỡ ngàng, rồi nhẹ nhàng đặt hai chân cô lại cho ngay ngắn.

Khi nhìn lên, thấy cô đang chật vật với một chiếc cúc áo, anh đẩy tay cô ra và giúp cô làm nốt công việc đó.

“Em không phiền chứ?”, anh hỏi. “Anh vẫn thích tự mình mở quà.”

Ánh mắt cô bối rối khiến anh mỉm cười.

“Em là món quà dành cho anh, Bethany Coulter. Món quà ngọt ngào nhất, đẹp nhất mà Chúa từng ban tặng cho anh.”

Miệng cô gần như mếu xệch đi, run rẩy. “Ryan, em quên nói với anh một điều rất kinh khủng.”

“Điều gì?”, anh hỏi, thót tim vì trông cô rất lo âu, “Gì mà tệ đến thế. Chuyện gì nào?”.

“Em có sẹo. Sẹo rất ghê.”

Tim anh lạc nhịp một thoáng rồi trở lại bình thường. “Thế thôi hả?” Anh quay lại với những cúc áo còn lại, rồi mở áo ra và kéo dây nịt váy. “Anh dám cược là sẹo của em không là gì so với sẹo của anh hết. Em muốn xem một cái sẹo không? Anh sẽ cho em thấy sẹo ra sẹo luôn.”

Anh cởi áo, rồi mở một bên ra để lộ một vết sẹo đỏ hỏn lởm chởm trên ngực. “Cái sẹo này là do liềm cắt cỏ. Rafe và anh đánh nahu khi còn bé. Anh ném vào anh ấy cái gì đấy – giờ cũng không nhớ là gì nữa – trúng ngay vào sau đầu anh ấy. Khi anh ấy quay phắt lại rượt đuổi anh thì vô tình móc lưỡi liềm vào anh.”

“Ôi, không.” Bethany đưa tay sờ lên vết sẹo. “Chắc là đau lắm hả Ryan?”

Anh bật cười. “Rafe còn đau hơn ấy chứ. Anh ấy cảm thấy có lỗi ghê gớm, khóc toáng lên. Bố anh thấy tội nghiệp nên ông thậm chí còn không đánh đòn anh ấy nữa.”

Bethany mở mắt tròn xoe. “Bố anh đánh đòn các anh dữ không?”

“Ngày nào cũng đánh một lần, Chủ nhật thì hai lần. Đấy là cách ông dạy dỗ bọn anh.” Ryan phì cười trước vẻ mặt hốt hoảng của cô. “Không hẳn vậy. Theo như anh còn nhớ thì ông có lần quất Rafe bằng roi da khi anh ấy học năm nhất vì tội đánh một cô gái. Nguyên tắc nhà Kendrick: Không người đàn ông nào được đánh phụ nữ, kể cả khi mới lên sáu.”

“Thế anh bị bố đánh roi da lần nào không?”

“Chưa. Lần duy nhất bị bố tóm lấy là năm anh mười tám tuổi, và rồi ông cho anh lãnh một cú đấm bất ngờ vào mồm.” Ryan xoa xoa hàm. “Khiến anh nhào đầu vào ấm trà. Ông già lúc nào cũng thủ sẵn những cú đấm ra trò.”

“Sao ông đánh anh?”

Ryan bật cười, nhớ lại. “Em muốn nghe hết không? Anh lái xe về nhà từ thành phố trong tình trạng say khướt. Mẹ thấy anh đi vào bếp liền tất tả chạy tới quạt cho anh một trận về tội coi thường tính mạng. Anh nói dối và bảo anh không say, và đấy là lỗi thứ hai. Rồi anh bóng gió gọi mẹ bằng một cái tên gì đấy. Anh chưa kịp nói hết câu thì bố đã hạ đo ván anh rồi.”

Bethany rõ ràng là đã quên mất mình đang trong tình trạng “nuy” một nửa, mà điều này thì rất đúng ý anh. “Thế anh gọi bà là gì?”

Ryan cười toe toét. “Thực ra anh không gọi bà là gì hết. Anh chỉ nói rằng những đứa con trai khác uống rượu thì mẹ chúng nó đâu có hành xử như bà chằn khi chúng nó về nhà đâu. Anh chỉ vừa kịp nói đến từ ‘bà chằn’. Bố vung tay, và anh ngã ra đất, khi anh đang cố gượng đứng lên, thì ông nện gót giày vào ngực anh mà lớn tiếng rằng không một người nào được gọi vợ ông là bà chằn mà xin lỗi bà khi đứng cả. Nếu anh sáng dạ thì sẽ nói trước rồi mới đứng lên.”

Bethany cười khúc khích. “Ôi trời, thế anh làm gì?”

“Anh nằm nguyên hệt một thằng thông minh và nói xin lỗi mẹ trong tư thế úp sấp chứ làm gì nữa. Sau đó, bố đỡ anh dậy, kiểm tra răng anh, bảo mẹ chườm đá lên môi anh, rồi bỏ ra khỏi nhà bếp. Ông không bao giờ nhắc lại chuyện đó, và anh chắc chắn một trăm phần trăm rằng ông sẽ không bao giờ nhắc lại.” Ryan nhớ lại tủm tỉm cười. “Kể từ đó anh không bao giờ nói năng gì thiếu lễ độ với mẹ. Một lần là tởn tới già. Bố anh không phải là người khắt khe, nhưng nếu qua mặt ông là chết với ông, và cách nhanh nhất trên đời này để qua mặt ông là làm gì đó quá giới hạn với mẹ.”

Ryan kéo ống tay áo của cô xuống, vờ như không chú ý gì đến hình ảnh phơi bày trước mắt. Cô thật nhỏ nhắn và xinh xắn, nõn nà và mềm mại, những dẻ xương nổi lên đây đó mời gọi một làn môi áp vào.

“Sẹo ghê gớm đâu nào?” Anh hỏi, vờ tìm kiếm khi đưa tay quờ lên lớp ren áo nịt ngực. Cô có khuôn ngực đẹp như anh hình dung và đủ lớn để nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Qua lớp ren anh có thể nhìn thấy đầu nhũ hoa vểnh lên. “Ở em, anh không thấy bất kỳ điều gì không hoàn hảo cả.”

Mặt cô đỏ bừng xấu hổ. “Trên lưng em đấy. Em trải qua ba cuộc phẫu thuật, nhớ không?”

Anh khom người nhìn quanh cô. “Thôi, anh đừng nhìn”, cô nói. “Em tự ti về chúng lắm. Chúng rất xấu xí.”

Ryan nheo mắt, “Ồ, đừng là đừng thế nào. Chắc anh phải cởi quần cho em thấy cái sẹo đích thực luôn”. Anh đưa tay lên khóa quần. “Bị mắc kẹt trong bụi thép gai. Một câu chuyện khác nữa. Cũng liên quan tới Rafe.”

Bethany để ý thấy anh sắp sửa mở nịt quần vội lắc đầu quầy quậy, “Đừng, đừng. Em... tin anh. Anh không cần làm thế đâu”.

Chươg 14.3

Ryan nhướng mày, “Em cần cho anh thấy sẹo của em. Giữa chúng mình không nên có điều gì giấu nhau, và anh không muốn em lo lắng sau này anh sẽ trông thấy. Tốt hơn hết là việc này nên làm cho xong bây giờ luôn. Nhất trí nhé?”.

Bethany gật đầu, nhưng nhìn nét mặt ấy anh biết cô đang rất hồi hộp. Quyết định làm cho nhanh thủ tục này, anh khom người đưa mắt vòng ra sau lưng cô để nhìn vết sẹo chạy dọc theo xương sống. Lòng anh quặn lên khi trông thấy chúng, không phải vì chúng quá xấu mà là vì chúng hiện thân cho tất cả những đớn đau cô đã chịu đựng. Anh ước sao cô đã không phải trải qua những lần phẫu thuật vô ích đó nhưng đồng thời anh cũng thừa nhận rằng chắc mình cũng sẽ động viên cô tiến hành phẫu thuật để có thể đi được trở lại.

Biết cô đang đợi phản ứng của anh Ryan cố nghĩ để nói ra điều gì đó thật tích cực, để làm yên lòng cô – rằng những vết sẹo đó không xấu chút nào, rằng anh không thấy phiền hà, rằng anh sẽ không màng đến chúng trong lúc gần gũi với cô. Tất cả đều rất thật lòng, nhưng không hiểu sao, anh không nói ra được. Vậy là anh hành động một cách ngẫu hứng – chống một khuỷu tay xuống giường để khom người vòng ra phía sau lưng cô, rồi chầm chậm ghé môi hôn dọc theo từng vết sẹo. Bethany co cứng người cong lưng lại.

“Ryan, đừng.”

Hôn xong anh ngồi ngay ngắn trở lại nhìn cô đăm đăm. “Anh yêu mọi điều ở em”, anh nói khẽ. “Ngay cả những thứ không hoàn hảo, vì chúng nhắc cho anh nhớ những gì còn lại của em tuyệt vời đến thế nào.”

Mắt cô mờ lệ. “Anh không nghĩ chúng thật xấu xí sao?”

“Không chút nào. Không có điều gì ở em là xấu xí cả.”

Ryan túm lấy mép tấm trải giường hai bên cô kéo về phía mình cho đến khi mũi hai người chạm nhau. Khi anh tiếp tục dấn tới, cô giật mình thốt lên một tiếng rồi ngã người ra đúng tư thế anh cần. Anh chống tay xuống hai bên vai cô từ từ hạ người. Cô rướn mắt nhìn anh dọc theo sống mũi mình. Không thể ngăn mình hôn cô, anh ghé môi lượn từ trán xuống chân mày rồi nấn ná lại đôi mắt.

“Chúa ơi, em đẹp quá”, anh thầm thì. “Chắc anh sẽ dành trọn đêm nay để nhấm nháp em mất thôi.”

Bethany nắm lấy hai cánh tay anh, và anh có thể cảm thấy cô đang run rẩy. Tim anh lạc nhịp, “Em không sợ anh đấy chứ?”.

“Ồ không.”

Ryan cố nén cười. Hầu như lúc nào cô cũng thật khôn khéo và tinh ranh khiến anh dễ dàng quên mất một điều rằng cô hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì với đàn ông. Làm đi, anh bạn. Dù cô có muốn anh hay không, anh cũng cần phải thật từ tốn chậm rãi.

Dịch người nằm xuống bên cạnh cô, anh nằm nghiêng người chống khuỷu tay xuống giường, ngón tay lướt dọc theo một bên dây áo nịt ngực, rồi lượn lờ qua khuôn ngực nhấp nhô đến đầu dây bên kia.

“Em có biết anh muốn em đến thế nào không?”

“Mong là cũng hệt như em muốn anh vậy”, cô khum một bàn tay mảnh mai đỡ lấy cằm anh, ngón cái nhỏ xinh miết nhẹ ngược lên gò má. Chỉ một va chạm nhỏ như thế từ cô cũng khiến người anh nóng lên bừng bừng. “Em đã cố rất nhiều để không muốn anh, nhưng hình như trái tim em không nghe lời.” Cô mỉm cười mơ màng. “Rồi tình trạng ấy tệ đến nỗi khiến em không ngủ được. Em cứ nằm trơ ra đó mắt mở trân trân, nghĩ ngợi, ước ao và khắc khoải. Em không thể nào tin được rằng giờ đây được nằm bên anh thế này và em sẽ không bao giờ phải mường tượng và băn khoăn nữa.”

Anh nhìn cô đắm đuối và tìm thấy trong ánh mắt xanh sâu thẳm ấy nỗi khát khao cháy bỏng.

Bethany cắn môi, cau mày. “Em thực sự cảm kích vì anh đã nghĩ cho em như thế. Tiếp cận em từ từ và lựa lúc thích hợp để bày tỏ tình cảm với em. Nhưng quả thật là em không cần anh phải làm thế, nếu đó là lý do của anh. Em đã sẵn sàng... để anh bắt đầu.”

Ryan cố ngăn tiếng cười chực bật ra. “Anh xin lỗi. Anh không có ý rề rà đâu.”

“Ồ, không phải em kêu ca! Em chỉ...”

“Anh hiểu mà!” Anh khẽ khàng, ngắt lời cô bằng một cái hôn âu yếm. Vẫn môi áp môi anh nói thêm, “Nhưng mà này, anh cần phải giúp em sẵn sàng đã chứ”.

“Em đã sẵn sàng”, cô cả quyết.

Anh áp một bàn tay lên hông cô và hôn cô sâu hơn. Chúa ơi. Cô đã sẵn sàng. Đôi môi mềm mại mở ra khao khát, mời gọi anh thưởng thức. Chỉ có người chết mới có thể kháng cự lời mời đó, mà anh thì còn lâu mới xuống mồ.

Xen giữa những cái hôn cuồng nhiệt, cô thì thầm, “Không bí mật hay đùa cợt gì nữa. Đúng không? Thân thể em đã sẵn sàng như thế suốt một tháng qua”.

Anh bật người ra nhìn mặt cô đăm đăm, “Một tháng?”.

Bethany gật đầu. “Suốt những buổi tối trên sofa, lúc mình đang xem phim ấy. Em đã nghĩ đến... chuyện này.”

Anh cố hết sức giữ nét mặt nghiêm túc, “Em đùa đấy à?”.

“Không, thật đấy.”

Ryan cởi nịt váy của cô ra. Rồi anh không thể nào nhịn cười được nữa, và vừa rinh rích cười vừa cúi đầu xuống áp môi vào cổ cô. “Khi anh chạm vào đây phải không? Và chỗ đây nữa?” Lưỡi anh chạm vào hõm dưới tai cô. “Rồi đây nữa này?” Anh nhoài người ra sau cố áp môi vào gáy cô. “Em thấy anh được không, hay như thế nào?”

Bethany vặn người nhìn vào mặt anh, “Anh cố tình chứ gì”.

Đấy không thực sự là một câu hỏi. Vẫn ánh nhìn đắm đuối, anh mở dây kéo bên hông chiếc váy. “Gấu sống trong rừng phải không? Dĩ nhiên là anh cố tình rồi. Anh làm tất cả cũng chỉ để ‘cưa đổ’ em thôi mà.”

Bethany khúc khích cười và khép hai mắt. “Khi xong việc này, hãy nhắc em lột da anh bằng một con dao cùn nhé. Dù vậy, hiện tại anh có thể yên tâm một điều rằng mình đã thành công mỹ mãn rồi. Em nghĩ rằng đã đến lúc anh thực hiện mọi lời hứa không nói ra với em.”

“Hứa gì?”

“Rằng một ngày anh sẽ hôn vào những nơi ấy – và có thể nhiều nơi khác nữa. Suốt một tháng trời em đã tự hỏi không biết cảm giác đó sẽ như thế nào. Giờ em đã sẵn sàng để anh thực hiện lời hứa của mình.” Cô lại bật cười. “Nói lời đừng nuốt lấy lời.”

Ryan còn hơn cả sẵn sàng để thực hiện những lời hứa không nói ra đấy. Chỉ là anh không hoàn toàn tin rằng chính miệng cô thốt ra lời yêu cầu đó, hoặc anh đúng là người đàn ông may mắn mà cô đã chọn. Anh đã hình dung mình phải làm sao để từ từ đưa cô vào chuyện này, tưởng rằng cô sẽ ngượng ngùng và hơi chần chừ. Không ngờ cô lại háo hức một cách dễ thương và nóng bỏng hệt một viên pháo nhỏ, nếu coi những nụ hôn của cô là dấu hiệu đáng tin cậy.

Chúa ơi, làm ơn. Anh muốn đêm nay thật hoàn hảo dành cho cô – một đêm tuyệt vời sẽ mãi lưu lại trong tâm trí cô. Anh yêu cô biết bao. Anh không biết trong đầu cô đã mường tượng đến điều gì trong khi nằm yên nhìn trân trân lên trần nhà trên chiếc giường lẻ loi của mình, nhưng anh muốn biết mọi khát khao của cô thành hiện thực.

Khi anh tuột váy, tất dài, quần của Bethany xuống, cô nhắm nghiền hai mắt ngượng nghịu, rõ ràng là lo sợ anh sẽ thất vọng về mình. Anh lướt mắt từ chiếc nịt ngực ren xuống đến đầu ngón chân thanh mảnh của cô, uống trọn làn da trắng mịn như sữa ấy. Thân thể cô hoàn hảo đến từng phân, từ khuôn ngực chạy xuống tạo thành một đường cong lõm lại nơi eo rồi từ đó nở rộng ra ở phần hông. Không thể chịu được nữa, anh cúi xuống áp môi vào dẻ xương hông nhỏ xinh nhô lên khiến cô giật nảy người, thở dốc và mở tròn mắt.

Ryan cười toe toét và móc một ngón tay lèn vào bên dưới nịt ngực. Vừa kéo kéo nghịch ngợm, anh nói, “Hết nhé. Anh muốn chiêm ngưỡng toàn bộ cơ thể em”.

Bethany run run đưa tay mở móc áo nịt ngực ở phía trước. Khi mảnh vải ren ấy rơi ra, hai má cô nóng bừng, và cô cố tránh nhìn mặt anh. “Ngực em không lớn lắm. Anh có thích lớn không?”

Ryan mải mê ngắm những gì phơi bày trước mắt gần như không để ý đến câu hỏi của cô. Khuôn ngực trắng mịn nhỏ nhắn, nhưng căng mẩy với đầu nhũ hoa đỏ hồng xinh xắn săn vểnh chĩa thẳng vào anh háo hức như thể bị đốt nóng bởi ánh nhìn say đắm của anh. Anh muốn vô cùng được chạm môi vào đấy, được uống trọn nồng nàn nơi cô. Nhưng câu hỏi vẫn còn treo lơ lửng giữa hai người cần một lời hồi đáp.

Anh đăm đăm nhìn sâu vào mắt cô, nhận ra một điều rằng lời anh sắp nói ra là vô cùng quan trọng đối với cô vì đây là lần đầu tiên trong đời cô khỏa thân trước một người đàn ông không phải là bác sĩ. Cô không tự tin về bản thân mình cũng là điều bình thường. Anh cũng vậy, lần đầu tiên anh không tự tin về mình.

“Anh thích nhỏ hơn”, rốt cuộc anh cũng lấy lại tâm trí để trả lời câu hỏi của cô.

“Anh không chỉ nói, đúng không?”

Anh không nhịn được cười. “Ừ. Anh không chỉ nói. Và ngay khi thực sự bắt được em rồi, anh sẽ thực hiện đúng như những gì đã hứa.”

Khi anh khom người vuốt thẳng ga trải giường, Bethany giật thót mình. Cô không hiểu tại sao lại căng thẳng đến như vậy, và dù cho cô có nghiêm khắc dặn lòng thế nào đi nữa thì cũng chẳng ăn thua.

Anh quàng một tay quanh hông cô, nhẹ nhàng xoay người cô nằm tựa đầu vào gối. Ngước nhìn anh đăm đăm, cô nghĩ mình chưa từng trông thấy người đàn ông nào đẹp đến nhường này. Trong ánh sáng lờ mờ làn da của anh sẫm lại như màu gỗ tếch, và đôi mắt xanh nhạt lấp lánh như bạc được tắm mình trong ánh trăng khi chúng chầm chậm lướt khắp thân thể cô.

Bethany nhận thấy hai đầu gối mình bị tách ra và chộp vội tấm chăn định che đi đôi chân thõng thượt. Ryan nắm lấy cổ tay cô ngăn lại khi lựa thế nằm xuống bên cô.

“Đừng em”, anh thì thầm.

“Nhưng chân em...”

“Tối nay chúng là chân của anh.” Vẫn còn chiếc sơ mi hở cúc trên người, anh trở mình để nhìn mặt cô được rõ hơn, buông cổ tay cô ra để đưa tay mình chạm vào má đùi trái của cô. “Anh không biết em nhìn đôi chân mình ở góc độ nào, chứ riêng anh thì anh thấy chúng thật đẹp. Chưa ai nói với em như thế sao?”

“Chưa.” Bethany lại thở gấp lần nữa khi cảm thấy lòng bàn tay ấm áp rắn rỏi của anh chạm vào chỗ da nhạy cảm nơi má trong đùi mình. “Không phải là em... ôi, ôi.”

“Đầu gối em có lúm đồng tiền đây này”, anh thì thào ve vuốt, “Anh chưa từng thấy đầu gối ai nhỏ nhắn và đẹp đến thế”.

Ryan ghé mặt vào sát mặt cô hơn – đủ sát để hơi ấm từ miệng anh phả lên má cô khi anh cất tiếng. Anh cúi xuống hôn cô khi hơi thở anh bắt đầu khiến da cô nóng ran lên. Môi anh mềm mượt và chạm vào cô như một lời thì thầm, anh đưa lưỡi lướt một đường nóng rẫy lên vành tai cô, rồi xuống đến dái tai nhấn nhá ở đó khiến cho hết thảy các đầu dây thần kinh trong cô nhảy múa.

Bethany lim dim mắt. Cô níu chặt lấy hai vai anh, có cảm giác như thân hình cường tráng của anh là thứ duy nhất cô có thể bám vào trong khi mọi thứ xung quanh đang quay mòng mòng. Chúa ơi. Cô yêu biết bao đôi môi anh lướt khẽ lên làn da mình hệt như cánh bướm chờn vờn đùa nghịch. Thật tuyệt vời làm sao khi vồng ngực anh sượt qua đôi gò bồng đảo của cô, và với mỗi lần sượt qua như thế, tim cô lại loạn nhịp và hơi thở bị đứt quãng. Chiếc sơ mi mỏng không che được thân thể vạm vỡ của anh với những múi cơ nhấp nhô theo từng cử động. Ryan. Cô còn yêu cả mùi cơ thể anh – mùi đàn ông khiêu khích mời mọc làm tất thảy các giác quan của cô nhất loạt hưởng ứng.

Khi anh đưa môi xuống cổ cô, cô khẽ ngửa đầu ra sau và cong oằn người, thích thú với những cảm giác khi được anh mơn trớn. Một cảm giác căng nhức bỏng rát xộc tới như có lửa đốt sâu bên trong người, và nỗi khát khao mãnh liệt đến lạ lùng vẫn hành hạ cô bao nhiêu đêm thức trắng trở nên cuồng nhiệt, tới nỗi cứ muốn cong oằn người áp sát vào anh như một miêu nữ. Cả hai cùng trở nên phát cuồng lên khi anh đưa đầu lưỡi lả lướt dọc theo xương đòn của cô. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn, những tiếng rên khe khẽ chỉ chực bật ra khỏi cổ họng. Một tiếng rên bật ra khi cô cảm thấy môi anh lần xuống thấp hơn.

Đã một ngàn lần cô tự hỏi được một người đàn ông yêu thương thì cảm giác như thế nào, và phân nửa số lần như thế gặm nhấm cô trong suốt hai tháng qua. Trong bóng tối căn phòng mình, khi niềm khao khát cồn lên khiến tâm trí lấp đầy những hình ảnh tưởng tượng và ham muốn đến điên cuồng. Cô nằm một mình trên giường nhìn chong chong vào bóng đêm và tự hỏi.

Cảm giác thế nào nếu Ryan vuốt ve người cô?

Cảm giác thế nào nếu anh hôn lên làn da cô?

Cảm giác thế nào nếu anh ngậm lấy hai đầu nhũ hoa của cô?

Giờ thì rốt cuộc anh cũng đã sắp làm chuyện ấy, và cô gần như không thể đợi thêm được nữa. Cô hít một hơi thật sâu, mong mỏi được đôi môi nóng bỏng kia áp vào bầu ngực mình.

Khi lần xuống bên dưới, anh lướt môi dọc theo xương ức rồi tẻ ra hai bên. Tim Bethany bắt đầu đập thình thịch nghe rõ mồn một. Hai đầu nhũ hoa săn lại và nhạy cảm đến nỗi chỉ một cái sượt nhẹ từ lớp áo sơ mi mỏng của anh cũng đủ khiến đầu óc cô quay cuồng. Anh hôn vào bờ ngực bên này rồi đến bên kia. Cô ước sao anh mau chóng thực hiện điều cô đang vô cùng mong mỏi, nhưng có vẻ như anh cứ muốn chờn vờn đùa giỡn để cho cô phải hồi hộp.

Anh đưa những nhát lưỡi nhảy múa về phía hai đầu nhũ hoa, rồi đột ngột dừng lại, cố tình khiêu khích cô cho đến khi cô chắc chắn là mình sẽ phát điên lên mất nếu anh cứ mãi bỡn cợt. Mỗi lần anh chạm tới quầng nhũ hoa là cô giật nảy người, trong đầu vang lên ý nghĩ muốn túm lấy tóc anh buộc anh chấm dứt cái trò đáng ghét ấy mà ‘tăng tốc’.

Khi không thể chịu đựng đòn tra tấn ngọt ngào ấy thêm chút nào nữa, cô nhanh chóng quàng tay ôm chặt lấy anh khi anh cố dứt ra. Anh ngẩng đầu lên và nhìn đắm đuối vào khuôn ngực trần của cô, đôi mắt ánh lên niềm khao khát rạo rực. Anh biết chắc điều cô muốn. Và chắc là cô bối rối lắm khi mãi mà anh chưa đáp ứng điều cô đang mong mỏi.

“Chúa ơi, Bethany, em đẹp quá”, anh thì thào trong hơi thở đứt quãng, nóng hỏi phả lên bầu ngực phập phồng khiến ham muốn trong cô càng trở nên dữ dội. “Em khiến anh nghĩ tới dâu và kem, hai thứ anh thích nhất trên đời này.”

Cô chỉ muốn anh nếm ngay thôi, “Ryan...?”.

Thay vì nói gì đấy anh cúi xuống trùm lên môi cô nụ hôn dài và sâu. Đấy không phải là hành động cô đang muốn, nhưng dù thế nào nụ hôn ấy cũng đủ lâu để khiến cô quên mất mình đang mong cầu điều gì.

Cho đến khi vồng ngực anh sượt qua nhũ hoa. Ngay lập tức trí nhớ quay về. “Ryan này!”

“Sao em?”

“Liệu anh...” Bethany nuốt khan, ước sao anh có thể hiểu điều cô muốn mà không cần phải nói ra. “Liệu anh hôn em có được không?”

Anh lại ngấu nghiến môi cô. Một cái hôn sâu cuồng nhiệt khiến cô không còn biết gì đến xung quanh. Vui sướng không thể tả. Nụ hôn say đắm khiến đầu óc cô điên đảo và trái tim đập loạn nhưng vẫn chưa phải là điều cô muốn.

Khi rốt cuộc anh cũng dứt môi ra để thở lấy thở để thì cô lại nuốt khan và lên tiếng, “Không phải miệng. Ngực cơ.”

Anh đăm đăm nhìn cô một lúc lâu khiến cô hồi hộp. Rồi anh mỉm cười thật tươi và bảo, “Đợi vậy mới thích”.

“Thích thế đủ rồi. Hai mươi sáu năm đấy.”

Anh bật cười, âm thanh tinh quái hài lòng. “Em không biết đâu. Anh cũng chờ được hôn vào bầu ngực này ngót nghét ba mươi năm rồi đấy, và anh không dại gì mà bỏ qua cơ hội này.” Anh cúi đầu áp môi xuống chính giữa hai xương đòn của cô. “Anh sẽ không bỏ sót một nơi nào trên cơ thể em và để dành chỗ này cuối cùng.”

Bethany suýt nữa thì rên lên. Cô muốn anh hôn vào đấy điên cuồng đến nỗi người cứ run bắn. Cô cứ túm chặt lấy tóc anh – hoặc cố gắng như vậy – đầu óc cô quay cuồng khi môi anh trờ tới má trong cánh tay cô và lướt ngược lên khuỷu. Cô không biết anh làm thế nào mà những bộ phận bình thường nhất nơi thân thể cô cũng rung lên xúc cảm mãnh liệt đến thế.

“Chúa ơi.” Cô gần như phát khóc khi anh từ từ gỡ tay cô ra khỏi tóc mình và áp môi vào lòng bàn tay cô, tỉ mẩn nhấm nháp từng đường chỉ tay như thể muốn khắc sâu vào trong tâm trí. Khi anh ngậm lấy đầu ngón tay cô và cô cảm thấy khuôn miệng ẩm ướt mềm mại và nóng hổi trùm lên da thịt mình, cô thút thít, “Ryan, đủ rồi. Em không chịu được nữa đâu”.

“Được chứ sao không.” Anh lướt môi dọc theo ngón tay cô. “Khi anh hôn thế này xong ấy, em sẽ không còn nhớ nổi tên mình, và em sẽ cầu xin anh hôn vào bầu ngực. Và khi rốt cuộc anh cũng làm thế rồi ấy, thì những cảm xúc dâng trào sẽ đưa em bay cao đến chín tầng mây luôn.”

“Ah-ah-ahhhh”, cô chỉ đáp lại được có thế. Anh đang nhâm nhi cổ tay cô. Cô có cảm giác như anh đang thưởng thức một bữa ăn với đủ thứ món.

Anh di môi ngược lên cùi chỏ và ngoạm lấy nó, lưỡi đong đưa nhảy múa bên trên làn da cô. “Anh sẽ hôn ngực em”, anh thì thầm trong hơi thở đứt quãng, “như thế này”. Anh cho cô thấy trước việc đó sẽ như thế nào. Vừa di môi theo dọc cánh tay cô anh vừa nói, “Và cứ mỗi chuyển động như thế này anh sẽ khiến em phải nghĩ chắc mình chết vì khoái lạc mất”.

Cô đang hấp hối rồi đây. Anh rúc đầu xuống dưới cánh tay cô hôn vào mạn sườn, ngược lên trên nách cô. Nếu đầu óc cô vẫn còn đang tỉnh táo thể nào cô cũng thấy xấu hổ.

“Ryan...”, cô mấp máy môi, kéo dài từng âm tiết tên anh.

Anh nắm gọn lấy hai cổ tay cô trong bàn tay to khỏe, kéo ngược chúng lên bên trên đầu cô rồi neo lại ở đấy, đoạn ngửa người ra sau nhìn chăm chăm vào ngực cô. “Này cô em, em tuyệt thật.” Mắt anh cháy bỏng đam mê khi nhìn vào mắt cô. Anh cười tủm tỉm – kiểu cười của một người đàn ông biết chính xác điều mình sắp làm và sẽ nếm từng giây từng phút quý giá ấy.

“Anh hôn đây. Em sẵn sàng chưa?”

Đã sẵn sàng mười phút rồi. Cô gật đầu. Anh cười toe toét và rồi, với cung cách chậm rãi đến đáng ghét khiến người cô nóng ran khao khát, anh cúi đầu xuống. “Xem này”, anh thì thào.

Anh hoàn toàn không cần phải nhắc. Cô đã kịp chuyển ánh nhìn vào môi anh và dõi theo chuyển động trễ nải của nó. Khi môi anh tiến gần đến cách ngực cô chừng một phân, hai đầu nhũ hoa như cứng vểnh lên thêm, chĩa thẳng về phía môi anh đón đợi. Anh mỉm cười và khẽ thổi lên đấy. Luồng khí nóng bỏng đột ngột phủ lên, tiếp theo đó là không khí mát mẻ bình thường khiến cô cong oằn người lên và không thở nổi. Cô cố giằng tay ra khỏi nắm tay anh nhưng anh càng nắm chặt hơn.

“Đừng thế chứ. Đừng làm phiền anh trong lúc anh đang hành sự, cô em. Từ bây giờ, em là của anh.”

Anh rê lưỡi một vòng quanh đầu nhũ hoa. Trong cơn lơ mơ, cô nghe có tiếng hơi thở hổn hển xen lẫn rên rỉ và nhận ra đó là giọng của mình. Anh xoắn lưỡi quanh đầu nhũ hoa, tạo nên một luồng điện chạy dọc khắp người khiến cô giật nảy mình rung cả đệm. Cô thổn thức trước những đợt sóng xúc cảm mãnh liệt dâng tràn, và cong oằn người nài xin thêm nữa, thêm nữa, hai lá phổi trống rỗng đến nỗi cô không thể thốt nổi lời nào.

Ryan dường như hiểu hết mà không cần cô phải nói ra lời. Anh ngậm sâu hơn vào vòm miệng, quá bất ngờ và bạo liệt đến nỗi cô hét lên thành tiếng. Rồi miệng anh cứ thế hút chặt lấy chỗ da thịt đang phập phồng ấy. Đầu óc cô váng vất không còn nhìn thấy gì nữa.

Bethany thổn thức rên rỉ, “Ôi, đúng rồi. Thế”. Cô cảm thấy anh buông cổ tay cô ra, được thể cô cuống quýt với tìm vai anh, khao khát được ép chặt vào anh. Cơ thể cô như đang bị tan chảy theo mỗi cử động của miệng anh. “Ôi, Ryan, em yêu anh, yêu anh, yêu anh.” Cô cuống cuồng quờ tay kéo áo anh, cuối cùng cũng tìm được khoảng da trần, và đê mê trong cảm giác được chạm vào người anh. “Thế. Ôi, đúng rồi. Đừng dừng lại. Đừng dừng lại.”

Anh bật cười và dịch môi ngược lên cổ cô. Khi rê môi trở xuống khuôn ngực cô, anh thì thào, “Anh sẽ không bao giờ dừng lại. Nhưng thỉnh thoảng anh sẽ đổi chỗ, vậy sẽ thích hơn”.

Không gì có thể sánh được khuôn miệng nóng bỏng của anh khi quay trở lại bầu ngực cô, và tất cả những gì khác cô định nghĩ đến đều tan biến khỏi tâm trí. Ryan. Dù cô có những tưởng tượng điên cuồng tới mức nào thì cũng không thể tuyệt vời đến nhường này. Không bao giờ.

Anh đổi chỗ như đã nói trước với cô, di di những nụ hôn bỏng rát xuống đến rốn, lượn một vòng xung quanh, nhấm nháp một chút rồi xoáy sâu. Khi ngước nhìn lên bắt gặp ánh nhìn như thôi miên của cô, anh nhướng một bên mày, “Em thích vậy không?”.

Bethany chưa bao giờ tin được rằng rốn mình lại có thể nhạy cảm đến như thế, và cô yêu nó. Chỉ là cô không tìm đâu ra lời để nói với anh. Có gì đó gợi tình không thể tin nổi về việc quan sát anh hôn cô ở đấy. Như thể đoán được ý nghĩ của cô, anh ngừng lại những mơn trớn âu yếm để ngước nhìn cô lần nữa. Miệng anh tủm tỉm cười, nụ cười luôn có sức hấp dẫn chết người đối với cô. Càng chết người hơn nữa khi chiếc cằm chẻ của anh chỉ cách rốn cô không đầy một phân.

Ryan quỳ dậy cởi nốt cái áo. Anh quá đẹp, khiến trái tim cô suýt ngừng đập. Cô thoáng thấy ngực Ryan vài lần, và mới đây là khi anh mở một bên áo để chỉ cho cô vết sẹo nơi lồng ngực do lưỡi hái. Nhưng chỉ nhìn một phần như vậy chưa đủ để giúp cô chuẩn bị tinh thần trông thấy Ryan Kendrick ở trần đến eo.

Anh là điển hình của vẻ đẹp nam tính, hai cánh tay, đôi vai và vồng ngực, tất cả đều được nhuộm dưới ánh mặt trời trở thành một màu nâu sáng bóng, mỗi centimet thân người đều được mài dũa bằng công việc tay chân nặng nhọc. Bethany chưa bao giờ tin rằng có người đàn ông nào cơ bắp bằng các anh trai cô, nhưng với Ryan dứt khoát cô tin. Những cử động của anh dù rất nhẹ nhàng cũng khiến cho những múi cơ gợn lăn lăn. Cô có thể cứ thế mà ngắm anh hàng giờ không chán mắt.

Anh quẳng cái áo xuống sàn, miệng cười rộng hơn khi chống hai tay xuống hai bên cô và ghé mặt xuống sát mặt cô trở lại. Anh hấp háy nhìn vào khuôn ngực cô. “Nếu trước đây anh chưa dám chắc được thì giờ anh có thể nói như đinh đóng cột rằng anh thích nhỏ hơn”, anh thì thầm, “Em đẹp tuyệt, Bethany. Anh gần như không dám tin rằng em đang nằm đây cùng anh”.

“Ryan, em cũng cảm thấy như vậy đấy, như thể mình đang trải qua một giấc mơ tuyệt vời.”

Anh hạ thấp người bên cạnh cô, chống một tay xuống giường. Tay kia ôm lấy người cô rồi cúi hôn cô. Trong khi đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt anh đưa tay mân mê những đường cong nơi cơ thể cô, những ngón tay nhảy múa đốt cháy da thịt cô.

Cô lại mụ người trong những đợt sóng xúc cảm, âm thanh hơi thở dồn dập đứt quãng dội ngược lên tai. Bụng cô thắt lai van vỉ, khao khát được xoáy sâu đến tận cùng nơi bụng dưới, như đang nhức nhối phát ra một luồng nhiệt cháy bỏng lan tỏa khắp người. Thêm nữa... thêm nữa đi cho đến khi điều gì đó bên trong cô quằn quại rên xiết dưới bàn tay ve vuốt của anh.

“Ryan?”

“Anh đây”, giọng anh khàn đục vỗ về.

Ryan nhìn đăm đăm vào mặt cô, tiếp tục những âu yếm vuốt ve cho đến khi người cô căng cứng lên và cố gắng cưỡng lại đôi hông cứ chực nảy lên nhấp nhô. Rồi anh luồn một tay xuống dưới mông cô khởi sự, xoa nắn xung quanh khiến cô thêm kích thích. Hông cô nảy bật lên không cần đến sự trợ giúp của đôi chân, nhịp nhàng một cách bản năng theo chuyển động bàn tay anh trong một vũ điệu nguyên thủy. Hơi thở cô càng trở nên gấp gáp hơn. Trống ngực đánh thùm thụp choáng đầy hai tai khiến giọng nói thì thầm vỗ về của anh nghe như vọng về từ cõi xa xăm nào. Giờ cô không nghe được gì hết. Ryan.

Anh dịch bàn tay từ bụng cô xuống đến đỉnh đùi. “Chỗ này có cảm giác không em?”

Bethany đoán là anh đang rờ rẫm xung quanh nơi nữ tính, mà cô đã biết là hoàn toàn mất cảm giác. Cơn khoái cảm tuyệt diệu choáng ngợp dần lắng xuống, và lòng cô thắc thỏm âu lo. Cô nói giọng nghèn nghẹn, “Em không cảm thấy gì ở đấy cả, Ryan”.

“Không gì hết ư?”, giọng anh đầy thất vọng cứa vào lòng cô hệt một nhát dao bén ngọt.

“Không, em e là không.” Hai lá phổi cô bất giác như bị đè bẹp bởi một sức nặng ghê gớm. “Bên trên một chút. Em có cảm giác ở đấy.”

Anh khẽ chạm vào trung tâm nữ tính của cô. Rất nhẹ nhưng khiến Bethany nảy mạnh người, không ngờ nơi ấy lại quá nhạy cảm đến vậy. Anh đưa ngón cái mơn man phần da thịt mềm mại ấy khiến cô có cảm tưởng như tất thảy những đầu dây thần kinh của cô đang bị bào mòn bằng giấy ráp. Cô chộp lấy cổ tay anh.

“Ryan, đừng. Em thấy... đau.”

Anh nhẹ tay hơn, và khi cô vẫn còn chưa chịu buông tay anh ra, anh lầm bầm chửi thề, “Khốn kiếp, tại đôi tay thô ráp của anh”.

Đôi tay ấy thật tuyệt diệu trên làn da cô. Cứng và chai sần, nhưng thật ấm áp và cuồng say. Cô không nghĩ là lỗi của chúng. Cô cảm giác như những đầu dây thần kinh của cô ở chỗ đó có vấn đề. Chúng quá nhạy cảm đến nỗi chỉ một ve vuốt dù rất nhẹ vẫn khiến cô thấy khó chịu. Cô không thích cảm giác đó nhưng vẫn cố cắn chặt răng, nhất định cứ để mọi chuyện tiếp diễn. Vài giây sau, cô thấy căm ghét cơ thể bất trị của mình và ước ao được hét lên thật to, tuy vậy cô vẫn cương quyết dằn lòng lại để hưởng ứng bình thường với anh.

“Thả lỏng nhé...” Anh thì thầm, cúi đầu đùa nghịch với đầu nhũ hoa trong lúc tay mân mê bên dưới. “Em cứ thả lỏng người đi nhé. Em căng thẳng quá. Phụ nữ mà căng thẳng thì không làm chuyện đó được. Em cần phải quên mọi thứ và tập trung hết sức vào những cảm xúc và vào anh thôi.”

Thả lỏng với cô là điều bất khả. Giây phút mà cô mong mỏi bấy lâu giờ đã đến, và có quá nhiều rủi ro. Với cô dường như mọi thứ đang phụ thuộc vào khả năng tận hưởng chuyện đó của cô. Toàn bộ tương lai của cô với người đàn ông này, người mà cô yêu say đắm. Nếu giờ mà cô không đáp ứng được cùng anh – nếu cô không cảm thấy gì – cô lo sợ rằng anh sẽ rút lại lời cầu hôn. Và làm sao trách được anh? Không người đàn ông nào lại muốn sống cả đời với một phụ nữ khiếm khuyết như cô.

Vai cô nảy bật lên khỏi giường khi anh chạm tay vào đó lần nữa. Cô không thấy đau, chính xác là vậy, nhưng gần như thế. “Dừng lại đi, Ryan. Xin anh. Không phải như vậy. Em nghĩ chắc chỗ đó các đầu dây thần kinh có vấn đề gì rồi.” Cô cảm thấy anh khựng lại vội nói thêm, “Có thể em sẽ có cảm giác ở sâu bên trong ấy. Anh cứ... ưm... vào đi để xem thế nào”.

Anh quay lại hôn bầu ngực cô. Bethany biết anh đang cố làm nóng cô trở lại, nhưng cô quá buồn đau đến nỗi không thể lấy lại cảm xúc cuồng nhiệt khi nãy dù đã rất cố.

Bethany cảm thấy anh kéo quần, và nghe gót giày nện xuống sàn. Ngay sau đó, anh đứng thẳng trước mặt cô, một thân thể cường tráng chắc nịch như gỗ mun. Có tiếng sột soạt lạ lùng, có vẻ như anh đang vé một mảnh giấy nhôm. Rồi cảm thấy anh ôm lấy hông mình, cô sửa người nằm ngay ngắn.

“Anh sẽ cố không làm đau em, Bethany. Nếu thấy đau thì em nói anh biết nhé, anh sẽ dừng lại.”

Cô cảm thấy lông chân anh cọ cọ vào má trong đùi trái cô, và anh mau chóng ve vuốt chỗ ấy lần nữa. Chỉ rất nhẹ thôi nhưng vẫn khiến cô thở gấp.

Bethany cố gắng gượng, biết rằng anh sắp sửa đi vào. Chúa ơi, làm ơn cho con có cảm giác khi anh ấy vào. Làm ơn, làm ơn, làm ơn... Trong giây phút ấy, cô không thể nghĩ được chuyện gì mình từng ước ao nữa. Đơn giản là có cảm giác, có được cảm giác. Nếu Chúa ban cho cô chỉ điều đó thôi, cô tự hứa với bản thân là sẽ không bao giờ đòi hỏi gì thêm ở Người nữa. Đối với cô, điều đó là tất cả.

Cô có một cảm giác thật lạ lùng – hệt như có một lực tác động gì đó ngay bên trong. Cô chớp mắt và nhìn mặt Ryan đăm đăm. Đôi mắt xanh nhạt tuyệt đẹp của anh đong đầy thắc mắc.

“Em đau hay sao?”

Bethany biết ngay. Một cú đánh từ từ nện vào chính giữa ngực cô khiến không khí trong hai lá phổi như bị rút hết, cô muốn ứa nước mắt.

Anh đã vào trong cô – và cô không thấy gì ngoài cảm giác được làm đầy lạ lùng.

Hoàn toàn không thấy gì.