- Cô nương ám toán một cách đột ngột, không phải là hành vi của chánh đại quang minh. Tại hạ vì nghĩ cô là hàng nữ lưu không tiện ăn thua với cô nữa, xin đi đây!
Nói xong, rảo bước ra ngoài sảnh đường. Nữ lang áo trắng lại đưa mình ra cản lối nói:
- Muốn chạy ư? Đâu dễ dàng như vậy!
Thượng Quan Kỳ bực mình hỏi:
- Cô còn muốn gì nữa?
Nữ lang áo trắng đáp:
- Quan huynh hãy tiếp ba mươi chiêu của tôi. Nếu chống được thì hãy đi!
Thượng Quan Kỳ đắn đo: “Nếu mình quyết tâm điều tra việc này thì sớm muộn thế nào cũng có một trường ác đấu, vậy thử trước ba mươi chiêu để dò võ công nàng cũng tiện”.
Nghĩ vậy chàng lạnh lùng đáp:
- Tại hạ xin cung kính tuân mệnh nhưng xin thanh minh trước: chỉ đánh ba mươi chiêu thôi, quyết không đánh hơn.
Nữ lang nói:
- Được rồi! Phòng này nhỏ hẹp, chúng ta ra ngoài sân kia.
Nói xong nàng đi trước, bước ra khỏi phòng.
Thượng Quan Kỳ đã thấy võ công nữ lang hiểm độc lạ thường. Cứ nhìn bề ngoài của nàng thì chẳng khác gì bông hoa đào mới nở, mà tâm địa nàng lại tựa hồ rắn rết. Chàng vừa đi vừa vận khí đề phòng, theo sau nữ lang áo trắng. Nữ lang thỏ thẻ tiếng oanh cười nói:
- Ra khỏi phòng là chiến trường rồi đấy nhé. Quan huynh hãy cẩn thận.
Tiếng nàng êm dịu ngọt ngào như rót vào tai, chẳng có chút chi là tức giận.
Thượng Quan Kỳ nói:
- Xin cô nương mặc sức ra tay!
Nữ lang áo trắng đột nhiên dừng bước, từ từ quay đầu lại cười hỏi:
- Quan huynh là hữu đồng hay tả đồng?
Thượng Quan Kỳ ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Xin cô nương miễn cho tại hạ trả lời câu đó.
Nữ lang áo trắng uốn éo lưng liễu đưa tay phải ra điểm vào huyệt “Huyền Cơ” trước ngực Thượng Quan Kỳ. Miệng nàng vẫn cười hỏi:
- Sao tôi hỏi mà Quan chẳng biết tí gì?
Nàng vừa hỏi vừa vung tay trái ra đánh một chưởng.
Thượng Quan Kỳ khẽ nhón chân trái, đột nhiên lùi lại ba bước, tránh khỏi cả chỉ lẫn chưởng, chàng vừa né vừa đáp:
- Tại hạ không muốn phúc đáp những lời cô nương vặn hỏi thì đã sao?
Nữ lang áo trắng nói:
- Đã không muốn uống rượu mời thì phải uống rượu phạt. Chỉ lát nữa Quan huynh không muốn nói cũng không được.
Nàng vung cả hai tay ra, chỉ điểm chưởng đánh cùng một lúc ra năm chiêu liền. Năm chiêu này vừa mau lẹ vừa hiểm độc dị thường. Chiêu nào cũng nhằm những yếu huyệt của đối phương đánh tới.
Thượng Quan Kỳ thấy chỉ và chưởng của nàng đánh liên miên không khỏi kinh hãi nghĩ thầm: “Giả tỷ mà ta gặp nàng ba năm trước đây, chỉ với năm ngón tay này công kích liên tiếp như vầy cũng đủ bị thương rồi”.
Nữ lang áo trắng thấy mình ra năm chiêu chớp nhoáng mà vẫn bị Thượng Quan Kỳ ung dung tránh khỏi, nàng rất lấy làm kỳ. Đột nhiên nàng lùi lại ba bước, mắt nhìn Thượng Quan Kỳ không chớp. Mặt nàng đang như đóa hoa đào bây giờ biến thành trắng nhợt, rồi từ lợt biến sang xanh xám.
Thượng Quan Kỳ biết đã đến lúc nàng ra chiêu kinh khủng thâm độc, liền vừa vận khí vừa tỏ vẻ lạnh lùng nói:
- Tại hạ cùng cô nương vốn không thù oán, có động thủ cũng chỉ là để tham khảo võ công. Nếu cô nương vọng động sát khí tìm cách hiểm độc để toan thủ thắng thì đừng trách tại hạ dùng độc thủ để phản kích.
Nữ lang áo trắng chỉ mỉm cười chứ không trả lời. Cái cười của nàng lúc này dĩ nhiên khác với cái cười lúc bình thường. Mọi khi nàng cười tươi như hoa, nhưng lúc này mặt nàng đã xám xanh thì cái cười chỉ tăng thêm phần khủng khiếp.
Mẫn Chính Liêm đứng bên nhìn thấy tình thế cũng cực kỳ nghiêm trọng.
Chàng cũng thừa biết cô em khi căm hận là sẽ ra chiêu vô cùng hiểm độc. Nếu nàng đánh cho Thượng Quan Kỳ bị thương tất sẽ gây nên một mối thâm thù. Đột nhiên chàng tiến lên một bước đứng trước Thượng Quan Kỳ, nói với nữ lang áo trắng:
- Hiền muội hãy ngừng tay! Nghe huynh nói vài lời rồi hãy động thủ cũng chưa muộn.
Nữ lang áo trắng trừng mắt nhìn anh như không đếm xỉa gì đến tình huynh muội. Nàng phớt tỉnh câu Mẫn Chính Liêm vừa nói như không nghe thấy.
Thượng Quan Kỳ khẽ nói với Mẫn Chính Liêm:
- Mẫn huynh hãy tránh ra. Lệnh muội giờ như cây cung giương đến độ chót, tên đã đặt vào dây, không thể không phóng ra được nữa. Chắc là cô nương ra chiêu lợi hại vô cùng và có lẽ là những chiêu thức hiểm độc nhất của cô nương từ trước đến nay.
Nữ lang áo trắng đang sa sầm nét mặt bỗng nhoẻn miệng cười, hé lộ hai hàm răng trắng như ngọc. Cặp mắt đang lạnh như băng, đột nhiên biến thành dịu dàng.
Thượng Quan Kỳ vôi la lên:
- Lệnh muội ra tay đến nơi rồi, Mẫn huynh tránh ra mau!
Mẫn Chính Liêm còn đang do dự, bỗng thấy một luồng sức mạnh hất chàng sang một bên.
Mẫn công tử vừa tránh ra, nữ lang áo trắng vung bàn tay nhỏ nhắn lên đánh tới. Chưởng này nàng đánh ra tưởng như rù rờ như không và rất thong thả, không phát thành tiếng gió.
Thượng Quan Kỳ biết đòn của nữ lang tuy không có mãnh lực kinh hồn động phách, tất cũng hiểm độc vô cùng. Nhưng chàng còn thiếu kinh nghiệm lâm địch, đã biết vậy mà vẫn không né tránh, có lẽ chàng cũng tự phụ về võ học cao thâm của mình nên muốn thử gan.
Chàng còn đang do dự một chút, bỗng một luồng gió ấm áp lướt qua mình.
Chàng cảm thấy người hơi nóng lên rồi tự nhiên hắt hơi.
Nữ lang áo trắng phóng một chưởng ra rồi tự nhiên lùi lại mấy bước, nhắm mắt đứng yên, vận khí điều hòa hơi thở. Nàng ra chưởng này coi lẹ làng như không, nhưng thật ra nàng đã dùng hết sức bình sinh nên có vẻ rất là mệt nhọc.
Ánh dương quang tỏa xuống đầy sân, mùi thơm từ mấy chậu hoa theo gió đưa lên. Quang cảnh tòa viện bé nhỏ này vẫn giữ nguyên vẻ tịch mịch thanh nhã, dường như không có sự gì xảy ra.
Mẫn Chính Liêm từ từ đến bên Thượng Quan Kỳ khẽ hỏi:
- Huynh làm sao vậy? Có khó chịu lắm không?
Thượng Quan Kỳ đang đứng lặng lẽ và cũng nhắm mắt điều hòa hơi thở như nữ lang, chợt nghe Mẫn Chính Liêm hỏi, mở toang mắt ra mỉm cười nói:
- Tôi vẫn không sao!
Mẫn Chính Liêm nói khẽ:
- Quan huynh chưa bị thương là may, mau ra khỏi nơi này mau đi!
Thượng Quan Kỳ kêu “Ủa” lên một tiếng, vẫn không nhúc nhích.
Mẫn Chính Liêm thấy tình hình khác lạ, bất giác đưa tay ra đẩy chàng nói:
- Quan huynh ra mau đi...
Mẫn Chính Liêm sờ vào Thượng Quan Kỳ thấy tay chàng cũng nóng bỏng như thiêu đốt không khỏi giật mình.
Chàng nhìn kỹ lại thấy toàn thân Thượng Quan Kỳ đỏ lên trừ sắc mặt vẫn vàng ửng, bất giác kinh hãi vô cùng hỏi giật giọng:
- Quan huynh! Quan huynh bị thương rồi sao?
Bỗng nghe phía sau một giọng trong trẻo nói:
- Y bị nội thương rồi! Nhưng không sao đâu, chỉ uống một viên kim đan của tôi là khỏi.
Nàng thò tay vào bọc lấy ra một viên kim đan cười nói:
- Quan huynh! Tôi thật hối hận quá! Quan huynh vừa đoán rất đúng, tôi đã vận hết công lực không thể ngăn lại được phải bắt buộc phóng chưởng ra.
Thái độ cô gái này rất là kỳ cục, lúc lạnh như băng sương, lúc lại êm ái dịu dàng khiến cho Thượng Quan Kỳ không biết đâu mà dò, đành chịu bó tay. Chàng đưa tay ra đón lấy viên thuốc trong tay thiếu nữ. Chàng để ý nhìn thì thấy viên thuốc màu đỏ tía lớn bằng hạt đào. Chàng cầm viên thuốc trong tay đã thoáng ngửi thấy mùi thơm ngát.
Nữ lang áo trắng thấy Thượng Quan Kỳ cầm viên thuốc trong tay đưa qua đưa lại chứ chưa chịu uống, liền tủm tỉm cười nói:
- Thuốc này công hiệu vô cùng, uống vào là thương thế đỡ ngay.
Nàng tươi cười một lát rồi lại nói:
- Tiếng đồn về nhị động của Cái bang quả đã không sai. Người khác mà trúng phải chưởng này của tôi đã ngã rồi.
Lúc này tâm hồn Thượng Quan Kỳ tuy chưa mê man ngất đi nhưng lại phải bận tai nghe nữ lang giảng giải không thể chuyên tâm vận khí điều tức nên thương thế đã phát tác mà chàng không hay. Tâm thần không còn được sáng suốt như ngày thường.
Nữ lang áo trắng bỗng từ từ bước đến bên Thượng Quan Kỳ, nét mặt tươi cười rất là xinh đẹp, đưa ngón tay búp măng ra cầm lấy viên thuốc trên tay Thượng Quan Kỳ nói:
- Quan huynh uống nhanh đi! Trong lúc nóng giận tôi đã làm cho Quan huynh bị thương lòng tôi áy náy vô cùng. Nếu vì chuyện này mà gây ra mối thù với Cái bang thì tôi sẽ rất buồn phiền.
Thượng Quan Kỳ nghe tiếng oanh thỏ thẻ ôn tồn bất giác cầm viên thuốc đỏ bỏ vào miệng. Lập tức viên thuốc tan ra, một luồng thanh hương xuống thẳng huyệt đan điền.
Nữ lang áo trắng lại cười nói:
- Chỗ ca ca tôi đây có lắm nhiều người phức tạp, nhộn nhịp. Xin Quan huynh hãy qua bên tôi nằm tĩnh dưỡng hai giờ thì thương thế sẽ bình phục ngay.
Nàng đưa tay ra khẽ đẩy Thượng Quan Kỳ. Chàng ríu rít đi theo sau nàng.
Mẫn Chính Liêm mỗi lúc thấy tình thế nguy hiểm hơn lật đật chạy theo nói:
- Hiền muội! Thế lực Cái bang lớn vô cùng.
Nữ lang áo trắng quay lại nhắc:
- Tôi đã biết lâu rồi, hà tất anh phải nhắc!
Mẫn Chính Liêm dường như rất sợ hãi cô em, không dám nói gì nữa cúi đầu đi ngay.
Thượng Quan Kỳ quay lại nhìn Mẫn Chính Liêm một cái rồi lại theo sau nữ lang áo trắng.
Xuyên qua mấy nơi phòng viện, đến một vườn hoa tươi đẹp, nữ lang áo trắng dẫn Thượng Quan Kỳ vào phòng.
Đây là một chốn khuê phòng, cách bày trí cực kỳ trang nhã. Vách phủ the trắng, đoạn tía làm rèm. Giáp vách kê một cái bàn trang điểm bằng gỗ đàn hương.
Sau bàn kê một cái giường buông trướng gấm, chăn gối thêu hoa, sắp đặt rất chỉnh tề.
Lúc này nữ lang áo trắng đối với Thượng Quan Kỳ không còn e dè gì nữa.
Nàng vỗ tay xuống giường cười nói:
- Quan huynh lên giường ngồi vận khí điều hòa hơi thở một chút chờ cho thuốc ngấm, thương thế khỏi hẳn rồi hãy đi cũng chưa muộn.
Thượng Quan Kỳ mắt nhìn nữ lang áo trắng, nghe theo lời nàng lên giường ngồi xếp bằng nhắm mắt lại.
Nữ lang áo trắng thở phào mấy hơi, rút ngăn kéo lấy ra một lưỡi đoản đao sắc bén và một bình thuốc bột. Đột nhiên mắt nàng long lên bừng bừng sát khí.
Giữa lúc đó ngoài cửa có tiếng giày lẹp xẹp, rồi một giọng trầm trầm khẽ nói:
- Hiền muội! Tiểu huynh đến báo với hiền muội một việc khẩn cấp.
Nữ lang áo trắng đáp:
- Ca ca! Ca ca hãy vào đây đã!
Tấm rèm gấm vén lên, Mẫn Chính Liêm từ từ bước vào. Chàng trông thấy trong tay nữ lang đang cầm lưỡi đoản đao và một bình bạch ngọc, lại thấy Thượng Quan Kỳ đang yên ổn ngồi trên giường cô em gái. Chàng thở phào một tiếng rồi cười nói:
- May quá! Hiền muội chưa xử tử y. Huynh tưởng là không đến kịp.
Nữ lang áo trắng sầm nét mặt lạnh lùng hỏi:
- Ca ca đã tính thời gian rồi ư?
Mẫn Chính Liêm đáp:
- Đúng rồi!
Nữ lang áo trắng hỏi:
- Kỳ hạn mười ngày đến nay còn mấy ngày nữa?
Mẫn Chính Liêm đáp:
- Mười ngày đã hết bảy còn ba.
Nữ lang áo trắng nói:
- Thời gian ba ngày sẽ đến rất mau.
Mẫn Chính Liêm nói bằng một giọng nghiêm trọng:
- Hạn kỳ mười ngày tuy cấp bách thật nhưng còn được ba ngày. Nếu hiền muội xử tử Quan huynh đây e sẽ xảy ra việc lôi thôi tức khắc.
Nữ lang hỏi:
- Tại sao vậy?
Mẫn Chính Liêm đáp trong nhớn nhác:
- Hiền muội vừa dẫn Quan huynh đi, Cái bang đã có người theo dõi!
Nữ lang áo trắng hơi giật giọng:
- Ai vậy? Ca ca có biết không?
Mẫn Chính Liêm đáp:
- Họ đến bốn người, tiểu huynh chỉ nhận được có một.
Nữ lang áo trắng trầm giọng hỏi:
- Họ có hỏi đến gã họ Quan này không?
Mẫn Chính Liêm đáp:
- Tuy y không hỏi đến nhưng lộ vẻ khác lạ. Y đến vặn hỏi di thể gia phụ táng ở đâu để y đi tế điện trước phần mộ!
Nữ lang áo trắng hỏi:
- Gã nào mà ngang thế?
Mẫn Chính Liêm đáp:
- Y là Quan Tam Thắng của Cái bang!
Nữ lang áo trắng nói:
- Nghe nói Quan Tam Thắng là tay cao thủ bấc nhất của Cái bang có đúng thế không?
Mẫn Chính Liêm đáp:
- Y là võ tướng của Cái bang thì tất nhiên võ công không phải tầm thường.
Chẳng những y giỏi võ công mà thôi mà địa vị y cũng quan trọng lắm, gần ngang với Bang chủ.
Nữ lang áo trắng hỏi:
- Hiện giờ họ ở đâu?
Mẫn Chính Liêm đáp:
- Tiểu huynh đã đưa bọn họ vào đại sảnh nhờ Kim thúc phụ bồi tiếp và đang cùng hai vị cao tăng chùa Thiếu Lâm nói chuyện.
Nữ lang áo trắng quay lại nhìn Thượng Quan Kỳ, từ từ cất đoản đao và bình ngọc vào rồi nói:
- Tôi thử ra xem võ tướng Quan Tam Thắng là nhân vật thế nào?
Mẫn Chính Liêm cũng quay đầu nhìn Thượng Quan Kỳ đang ngồi trên giường thấy chàng vẫn nhắm mắt, sắc da toàn thân đỏ ửng, chỉ có mặt là khô đét vàng như nghệ. Chàng thở dài một tiếng khẽ gọi:
- Quan huynh! Quan huynh!
Chàng gọi luôn mấy tiếng mà Thượng Quan Kỳ không nghe thấy gì, mắt vẫn nhắm nghiền không mấp máy.
Nữ lang áo trắng mỉm cười nói:
- Y đang vận khí cho thuốc chạy ra khắp nơi, làm sao còn nghe tiếng ca ca gọi được!
Mẫn Chính Liêm hỏi:
- Hiền muội vừa cho Quan huynh uống thuốc gì đó?
Nữ lang áo trắng đáp:
- Khó nói lắm!
Mẫn Chính Liêm vội nói:
- Võ tướng Cái bang là một tay cao thủ trong võ lâm hiện nay. Nếu y phát giác ra một trong tả hữu nhị đồng của Bang chủ mình bị thuốc mê tất chẳng chịu và sẽ gây một trường đại họa...
Nữ lang áo trắng cướp lời:
- Sao huynh biết tôi cho y uống thuốc mê?
Mẫn Chính Liêm hấp tấp hỏi:
- Nếu y không uống thuốc mê sao đến bây giờ vẫn chưa tỉnh?
Nữ lang áo trắng thấy Mẫn Chính Liêm dám xẵng giọng với mình rất lấy làm kỳ. Nàng tức run lên cười gằn nói:
- Giỏi! Ca ca mỗi ngày thêm lớn mật!
Ngừng một lát nàng lại nói:
- Tôi có cho y uống thuốc mê mới cứu sống được y. Chuyện này không việc gì đến ca ca mà ca ca phải bận tâm, mau dẫn tôi đến gặp võ tướng Cái bang.
Mẫn Chính Liêm nói xong biết mình trong lúc hấp tấp lỡ lời, sợ xám mặt lại.
Chàng nghe thiếu nữ nói mấy câu rồi bỏ, chưa truy cứu về việc đó nên chàng mới bớt sợ, nói lấy lòng:
- Hiền muội! Không phải tiểu huynh bép xép, thật ra tiểu huynh lo cho hiền muội. Không nhịn được điều nhỏ thì sẽ hại đến việc lớn. Tưởng hiền muội chẳng nên tranh hơi với họ để gây mối thù với Cái bang.
Nữ lang áo trắng trầm ngâm nói:
- Chỉ còn có ba ngày, nếu không tra ra...
Bỗng Thượng Quan Kỳ thở dốc lên mấy tiếng rồi nhảy phóc xuống giường.
Nữ lang áo trắng thấy Thượng Quan Kỳ hồi tỉnh mau như vậy thì rất lấy làm kỳ. Nàng quay đầu lại nhìn thấy Thượng Quan Kỳ đang rảo bước đến bên mình rồi ngơ ngác nhìn Mẫn Chính Liêm tựa hồ như chưa từng quen biết.
Mẫn Chính Liêm hỏi:
- Quan huynh đã hồi tỉnh rồi có nên đưa y ra gặp người của Cái bang không?
Nữ lang áo trắng cười đáp:
- Đi chứ! Đưa y ra để bọn họ phải kinh ngạc, chính người kề cận Bang chủ cũng phải phản bội họ.
Mẫn Chính Liêm nói:
- Võ tướng Cái bang rất dồi dào kinh nghiệm giang hồ. Nếu y phát giác ra Quan huynh bị thuốc mê làm cho mất hết bản tính, tiểu huynh e rằng sẽ xảy ra cuộc xung đột ngay.
Nữ lang áo trắng cười nói:
- Ca ca cứ yên tâm! Võ tướng dù bản lĩnh cao cường đến đâu cũng không sát hại người thân cận của Bang chủ.
Nàng vẫy tay nói tiếp:
- Ca ca đi trước dẫn đường!
Mẫn Chính Liêm sửng sốt hỏi:
- Hiền muội đem Quan huynh ra hội diện với người Cái bang thật sao?
Nữ lang áo trắng nghiêm nét mặt lạnh lùng nói:
- Tôi có nói đùa bao giờ đâu!
Mẫn Chính Liêm trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ừ thì đi!
Rồi chàng trở gót đi ra.
Nữ lang áo trắng khẽ đưa bàn tay ngọc lên vỗ vai Thượng Quan Kỳ, mỉm cười nói:
- Quan huynh đi theo tôi!
Thượng Quan Kỳ cũng cười một cách ngây ngô nhưng không nói gì, lẳng lặng theo sau nữ lang áo trắng.
Đi qua mấy tòa viện ra nhà đại sảnh. Trong nhà đại sảnh rộng rãi thế mà chỗ nào cũng có người ngồi. Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư phái Thiếu Lâm, Thanh Thành song kiếm và rất nhiều đại hán cao thấp, béo gầy đủ cỡ, phần đông đều dắt binh khí.
Ngồi sát bên Thiết Mộc đại sư là một đại hán tướng mạo oai phong, áo lam râu ngắn, mình mặc trường bào sắc xanh tuy đã phai màu nhưng cũng còn diêm dúa, trên đính một bối tử trắng và một bối tử đen.
Sau gã đại hán râu quăn có hai người ngồi ngang nhau mình mặc bào đỏ, tóc rối bù, chân đi hài gai tuổi độ ba mươi.
Những người này đều do Kim Thiếu Hòa sắp xếp chỗ ngồi và bồi tiếp. Ai nấy dường như đều còn chờ chủ nhân đến nên không nói câu gì. Trong nhà đại sảnh tuy người nhiều mà vẫn im lặng như tờ.
Trong góc nhà đại sảnh, đại hán mặt đỏ thẩm thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ, cốt để cho chàng để ý đến mình mà chàng vẫn không hay biết gì hết, cũng không bao giờ liếc mắt nhìn lại.
Mẫn Chính Liêm vừa vào nhà đại sảnh lập tức vòng tay vái dài cao giọng nói:
- Gia phụ mất đi nhọc lòng chư vị bá, thúc lặn lội đường xa đến đây tế điện khiến cho trong lòng vãn bối xiết bao cảm kích. Nay di thể gia phụ đã an táng rồi, không dám làm phiền và mất thì giờ quí báu của quí vị.
Đại hán râu quăn cười nói:
- Xin thứ cho lão hủ mạo muội gọi công tử bằng Mẫn hiền điệt!
Mẫn Chính Liêm nhìn xem ai thì chính là võ tướng Cái bang Quan Tam Thắng. Chàng vội nghiêng mình đáp lễ hỏi:
- Quan lão tiền bối có điều chi dạy bảo?
Quan Tam Thắng nói:
- Lão phu vâng mệnh Bang chủ tới đây, một là để trả lại lệnh tôn một vật, hai là đến viếng di thể lệnh tôn.
Mẫn Chính Liêm nói:
- Di thể gia phụ đã an táng rồi. Vãn bối rất cảm kích tấm thịnh tình của lão tiền bối và xin bái lãnh.
Nói xong vái dài. Chàng liếc mắt nhìn trộm xem vẻ mặt cùng cử chỉ của mấy người này, xem sau khi họ nhìn thấy Thượng Quan Kỳ có phản ứng gì chăng?
Mẫn Chính Liêm chỉ lo ngay ngáy về việc này, ngờ đâu sự tình khác hẳn với ý nghĩ của chàng: Quan Tam Thắng chỉ nhìn Thượng Quan Kỳ một cái rồi không nhìn nữa. Mặt khác, Thượng Quan Kỳ chưa từng biết bọn Quan Tam Thắng nên vẫn thản nhiên như không. Võ tướng Cái bang Quan Tam Thắng lại tựa hồ như không biết đến người kề cận Bang chủ, không để mắt trông đến Thượng Quan Kỳ.
Mẫn Chính Liêm rất lấy làm kỳ tự hỏi: Xét về địa vị Quan Tam Thắng tại Cái bang, quyết không có lý do nào không biết tả hữu nhị đồng bên cạnh Bang chủ. Chẳng lẽ người này mạo nhận ư?
Nữ lang áo trắng từ từ quay lại nhìn Mẫn Chính Liêm nói:
- Ca ca! Di thể gia gia đã an táng rồi, không tiện phiền nhiễu đến ai. Xin ca ca tiễn chân các vị thúc, bá về thôi...
Thật là một câu đuổi khách. Quần hào ngồi đó ai cũng ngạc nhiên.
Quan Tam Thắng khẽ ho một tiếng ngắt lời nữ lang áo trắng nói:
- Tại hạ thường nghe Mẫn huynh có một vị thiên kim tiểu thư là người thông minh lanh lợi, phải chăng là cô nương đây?
Nữ lang áo trắng đáp:
- Chính tôi đây! Phải chăng lão tiền bối là võ tướng Cái bang tên gọi Quan Tam Thắng?
Nàng mở miệng gọi thẳng ba chữ “Quan Tam Thắng” khiến cho quần hào ngồi đó phải ngạc nhiên.
Nên biết rằng Quan Tam Thắng không những thinh danh lừng lẫy mà có tiếng là người nóng nảy. Cái địa vị của y trong võ lâm bị cô bé mười mấy tuổi gọi thẳng tên họ hẳn tức không nhịn được và lớn tiếng trách hỏi. Ngờ đâu Quan Tam Thắng không lộ vẻ gì giận dữ, lại tươi cười nói:
- Mấy chục năm nay, lão phu chưa nghe ai kêu tên gọi họ. Ngay cả Bang chủ của tệ bang cũng chỉ gọi là Quan huynh đệ.
Nói xong ông cười thật lớn.
Nữ lang áo trắng hỏi:
- Ông cười chi vậy? Phải chăng ông quen biết gia phụ rồi lên mặt tiền bối?
Ồ! Tôi chưa biết ông thì việc gì phải gọi là Quan lão tiền bối?
Quan Tam Thắng run run nói:
- Bất luận cô muốn xưng hô thế nào cũng được, lão phu để tâm làm quái gì!
Nữ lang áo trắng lại khiêu khích thêm:
- Dù ông để tâm thì đã sao?
Quan Tam Thắng bị nữ lang chọc tức mấy lần không khỏi ngạc nhiên nói:
- Cô này đáo để thật!
Mẫn Chính Liêm nói:
- Xá muội còn nhỏ không biết gì, xin lão tiền bối đừng trách!
Quan Tam Thắng nói:
- Nếu ta chấp với thị thì đã ra tay dạy cho thị một bài học rồi.
Ngừng một lát ông nói tiếp:
- Di thể lệnh tôn táng ở đâu? Ta muốn đến tế mộ để còn về phúc bẩm lại Bang chủ.
Nữ lang áo trắng cười lạt nói:
- Trong mộ gia phụ còn có không biết bao nhiêu là vàng bạc châu báu cùng đồ trân quí. Ông hỏi vặn mãi làm gì? Chẳng lẽ ông muốn quật lên sao?
Quan Tam Thắng nghe câu này không dằn được, lửa giận bốc lên bừng bừng, vỗ bàn đánh “bình” một cái, chén bát bắn tung lên. Mọi người ngồi đó đều bị ấm chén nước trà bắn tung tóe vào mình. Trong nhà đại sảnh, kẻ vẫy tay, người rũ áo, người nhảy lãng tránh sang bên thành ra nhốn nháo lên.
Nữ lang áo trắng không nói gì, chỉ đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn cảnh vật hổn loạn. Khi quần hào đã ngồi yên lại, nàng mới nói:
- Nếu tôi không nể mặt quí Bang chủ là bạn với gia phụ thì chỉ một cái cử động vô lễ này là tôi đã đuổi ông ra khỏi nơi này.
Quan Tam Thắng thấy mình đập bàn làm cho nước văng tung tóe, ấm chén văng tùm lum trong lòng cũng hơi hối hận nên dằn lửa giận xuống. Nhưng không thể nào nhịn được lời quá khiêu khích của nữ lang. Ông tức giận, hai mắt tròn xoe, râu chỏng ngược lên nói:
- Con lõi không biết đến bậc tôn trưởng là ai này! Lão phu đành chịu bổn bang một phen trách phạt, phải giáo huấn cho mi mới được!
Nói xong vung tay lên. Hai gã đại hán đầu bù tóc rối đứng ở sau lưng, nhảy chồm về phía nữ lang áo trắng.
Động tác hai người mau lẹ dị thường, chúng vừa ra tay đã biết ngay là hạng võ công cao cường.
Mẫn Chính Liêm vội nói:
- Quan lão tiền bối...
Chàng vừa mở miệng đã bị nữ lang áo trắng quát lên:
- Ca ca! Hà tất phải đa sự!
Nàng lùi lại hai bước để tránh đòn hai người, rồi quay sang dịu dàng bảo Thượng Quan Kỳ:
- Quan huynh ra đánh hai gã đi!
Nàng nói một cách khinh mạn vô cùng, mà lại ra vẻ thật thà, dường như Thượng Quan Kỳ ăn đứt hai gã kia.
Quần hào trong nhà đại sảnh đều sửng sốt. Hai gã đại hán tuy là những cao thủ Cái bang cũng hơi rùng mình để mắt nhìn Thượng Quan Kỳ, thấy quần áo chàng rách tứ tung giống như là người của bổn bang mà chưa từng gặp bao giờ.
Thượng Quan Kỳ nét mặt ngây ngô, từ từ bước ra trước hai người. Mặt chàng đã bôi thuốc nên những vẻ tuấn tú, tinh anh không lộ ra.
Hai gã cao thủ Cái bang nhìn nhau một cái rồi chau mày, tựa hồ như đối phó với hạng người tầm thường địa vị mình sẽ bị tổn thương.
Gã bên tả tiến lên hai bước nói:
- Ngươi là ai? Thân hình ngươi ốm thế này làm sao chịu nổi một đòn?
Gã chưa dứt lời thì Thượng Quan Kỳ đã nhảy đến bên mình đánh ra một quyền vào trước ngực gã.
Thế quyền này cực kỳ mãnh liệt mà chiêu thức rất là quái dị. Ban đầu tay cao thủ Cái bang còn coi thường, nhưng từ lúc chàng ra tay gã đã biết là tay đáo để nên vội lùi lại sau hai bước.
Võ công Thượng Quan Kỳ đã liệt vào hàng cao thủ bậc nhất trong võ lâm, thế mà đại hán khinh địch bỏ mất thế thượng phong. Tuy sau biết nhau nhưng đã muộn mất rồi. Bỗng thấy Thượng Quan Kỳ phóng chân trái lên, tay phải đánh vào trước ngực gã. Chiêu thức đã mau lẹ vô cùng mà phép biến hóa lại càng kỳ dị khiến cho bạn gã không kịp ra tay cứu ứng. Gã kêu rú lên một tiếng, miệng ộc máu tươi ngồi phệt xuống đất.
Thượng Quan Kỳ ra tay ghê gớm khiến cho quần hào phải sửng sốt. Cả đến Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư cùng Thanh Thành song kiếm trông thấy cũng ngẩn người ra.
Gã đại hán kia thấy bạn bị thương vội đánh xéo qua một quyền, người cũng theo đà tiến lên phía trước.
Thượng Quan Kỳ chỉ hơi né mình, vung tay trái lên nắm được đại hán, tay phải vung lên đánh một chưởng trúng vào bả vai. Chưởng này rất là trầm trọng, gã kêu rú lên, người bị văng trở lại. Chỉ trong phút chốc, hai gã cao thủ Cái bang bị Thượng Quan Kỳ đánh ngã.
Tình cảnh này không những làm tổn thương danh dự Cái bang khiến cho Quan Tam Thắng phải kinh hãi, mà cả đến nữ lang áo trắng cũng phải kinh ngạc.
Nàng không ngờ võ công Thượng Quan Kỳ cao đến thế.
Nguyên Thượng Quan Kỳ là người tính tình trung hậu, trước khi chàng chưa uống thuốc mê không bao giờ muốn đánh người bị thương nên mười phần chỉ ra sức bảy, tám. Bây giờ chàng mê đi không còn biết gì nữa nên phát huy hết những điều sở học.
Xem đây thì biết rằng, võ công chàng tiến bộ rất nhiều.
Quan Tam Thắng ho lên một tiếng, thong thả bước ra. Trước hết ông vỗ chưởng vào hai gã bị thương rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Kỳ lạnh lùng hỏi:
- Các hạ đây là người thế nào của Mẫn cô nương?
Thượng Quan Kỳ khẽ rùng mình ngơ ngẩn chẳng biết đáp ra sao!
Nữ lang áo trắng vội đáp ngay:
- Đây là vị giáo sư coi nhà cho Mẫn gia. Nếu ông không phục thì tỉ thí với y đi.
Nàng đã biết võ công Thượng Quan Kỳ tuyệt cao, nếu để bên mình tất sinh hậu hoạn. Chi bằng mượn tay Quan Tam Thắng trừ khử chàng đi, nên cố ý nói khiêu khích như vậy.
Quan Tam Thắng buông tiếng cười ha hả một hồi rồi nói:
- Y đã không phải là một nhân vật quan trọng thì lão phu hạ thủ cũng không cần nể nang gì.
Y vừa nói vừa vận nội lực từ từ vung tay phải lên.
Bỗng nghe một câu Phật hiệu, Thiết Mộc đại sư từ từ đứng lên:
- Xin Quan huynh hãy nể mặt bần tăng mà nhẫn nại đôi chút.
Quan Tam Thắng hỏi:
- Đại sư có điều chi chỉ giáo?
Thiết Mộc đại sư nói:
- Trước kia Mẫn lão anh hùng không để tâm đến sự an nguy của mình, trượng nghĩa giúp cho các vị anh hùng trong thiên hạ. Số đông người đều chịu ơn đức của lão gia. Những việc đó được truyền tụng mấy mươi năm nay, chắc Quan huynh cũng đã biết rồi.
Quan Tam Thắng nói:
- Nếu không nhờ được Mẫn lão anh hùng ra tay cứu tệ bang thì tại hạ đã mắc tiếng oan rồi.
Thiết Mộc đại sư đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt rồi lớn tiếng hỏi:
- Quý vị có mặt tại đây phải chăng đều đến đây viếng tang Mẫn lão anh hùng?
Quá nửa quần hào đứng dậy đáp:
- Đúng vậy! Không hiểu đại sư có điều chi dạy bảo?
Thiết Mộc đại sư từ từ đưa mắt nhìn nữ lang áo trắng lạnh lùng nói:
- Mẫn cô nương! Lão tăng đã là người cửa Phật, đối với những việc ân oán trên thế gian lòng đã nguội lạnh. Lẽ ra việc nhà của cô nương lão tăng là người thoát tục không nên can thiệp đến. Song cái ơn của Mẫn lão anh hùng đã xả thân cứu giúp đồng đạo võ lâm không những chỉ truyền trong chốn giang hồ mà còn đến các môn phái lớn khắp thiên hạ...
Nữ lang áo trắng lạnh lùng ngắt lời:
- Trong cửa Phật đã nghiên cứu vô sán, vô ái. Đại sư đã biết đó là việc nhà của tôi, sao đại sư còn nhúng tay vào?
Thiết Mộc đại sư tủm tỉm cười nói:
- Đây là lão tăng được lệnh tôn mời đến, vậy thì lão tăng không thể bàng quang được!
Thật là một câu nói không ngờ, nữ lang áo trắng phải sửng sốt:
- Lão nói bằng miệng thì tôi tin thế nào được?
Thiết Mộc đại sư nói:
- Nếu lão tăng đưa bút tích của lệnh tôn ra, cô nương có nói hết mọi việc cho lão tăng biết không?
Nữ lang áo trắng trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Đại sư hãy lấy thư của tiên phụ ra rồi hãy liệu.
Thiết Mộc đại sư từ từ lấy trong áo cà sa ra một phong thư giấy trắng, mở lấy thư ra trước mặt mọi người. Nữ lang áo trắng đột nhiên tiến lại đưa bàn tay ngọc ra nói:
- Cho tôi xem nào!
Vừa nói vừa toan chộp lấy.
Thiết Mộc đại sư vội né sang bên nghiêm trang nói:
- Mẫn cô nương bất tất phải vội vàng. Lão tăng đã lấy thơ ra dĩ nhiên sẽ đưa cho cô nương xem. Sở dĩ bần tăng để cho mấy vị đồng đạo võ lâm coi trước cho có chứng cớ rồi sẽ đưa cho cô nương xem.
Nữ lang áo trắng vẻ mặt kiều diễm bỗng lộ sát khí, lạnh lùng nói:
- Tôi chưa được coi thơ, biết đâu đó có phải là thủ bút của tiên phụ không?
Biết đâu các người chẳng giả mạo thư đó?
Thiết Mộc đại sư nét mặt vẫn ôn hòa nói:
- Cô nương hãy để cho lão tăng đưa cho đồng đạo xem trước rồi cô nương hãy xem để nhận bút tích, cũng vẫn chưa muộn.
Nữ lang áo trắng trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Nếu là thủ bút của tiên phụ mà đại sư lại đưa cho người khác xem há chẳng phản bội ý kiến của gia phụ?
Thiết Mộc đại sư nói:
- Cô nương hãy yên tâm. Trong thơ không có điều gì bí mật quan trọng cả.
Thiết Mộc đại sư trao thơ vào tay Thanh Thành song kiếm rồi nói:
- Xin hai vị coi trước đi!