- Xin Ngôn lão tiền bối vì chúng tôi mà bỏ chuyện này đi. Giả tỷ tiền bối có điều chi bất mãn xin hãy chờ ra khỏi nơi này rồi hẳn hay.
Thượng Quan Kỳ nhìn ra thì là chàng thiếu niên mặc đại tang đang đứng ngoài cửa đang chăm chú nhìn vào mặt Âm Thủ Ngôn Cường. Nét mặt đau thương của chàng thoáng lộ vẻ tức giận.
Âm Thủ Ngôn Cường ngày thường ngang dọc giang hồ, quen lấn áp người khi nào lại chịu nổi cái nhục hôm nay bị liền mấy phen mất mặt, trong lòng căm phẩn đến cực điểm. Hắn quay lại giương mắt nhìn Dương Quyền Phổ Đồng nói:
- Hôm nay chúng ta đến đây để điếu tang Mẫn lão anh hùng chẳng qua là vì kính trọng tư cách lão gia chứ chẳng có tình thâm nghĩa trọng cóc gì. Người ta đã không hoan nghênh mình thế là hết rồi.
Câu nói đó ý rõ ra là thúc giục Phổ Đồng nên đi ngay lập tức.
Chành thiếu niên hiếu chủ chưa ra tay ngăn lại và cũng không nói gì. Dương Quyền Phổ Đông đứng lên từ từ đi ra cửa, xem chừng hắn không muốn bỏ đi mà cũng không muốn trái ý đồng bạn.
Lôi Danh Viễn ở đâu chạy đến nói:
- Hai vị thong thả một chút để nghe tôi nói có được không?
Âm Dương song tuyệt đã gần ra đến cửa, nghe Lôi Danh Viễn nói liền dừng lại.
Mụ nạ dòng khẽ chau đôi mày liễu tỏ vẻ khó chịu về chuyện Lôi Danh Viễn can thiệp vào chuyện người nhưng mụ không nói ra.
Lôi Danh Viễn biết thế nên lão không dám nhìn vợ, trông thẳng Âm Dương song tuyệt nói:
- Hai vị ở nhà đại tế này mà có chuyện gây lộn tưởng không nên trách Mẫn công tử đã có lời khuyên can. Nếu quả hai vị vì tức giận mà dứt áo ra đi tránh sao cho khỏi các lời dị nghị của các bạn võ lâm. Hai vị nên nghĩ kỹ lại để tránh lưu lại tiếng cười cho người.
Dương Quyền Phổ Đồng mượn cơ hội này bảo Âm Thủ Ngôn Cường:
- Lôi huynh đã có lời khuyên, nên chúng ta hãy ở lại chờ tế lễ xong hãy đi!
Âm Thủ Ngôn Cường trầm ngâm một lúc nhìn Lôi Danh Viễn chắp tay nói:
- Lôi huynh nói vậy, bọn tại hạ cũng đành nhẫn nhục ở lại thêm chút nữa.
Mẫn công tử cũng chắp tay vái Âm Dương song tuyệt nói:
- Vãn bối có điều chi thất kính xin hai vị lão tiền bối miễn thứ cho.
Âm Dương song tuyệt tuy khí độ hẹp hòi nhưng trước tình cảnh này bắt buộc phải lên mặt hào kiệt, chắp tay đáp lễ rồi trở về chỗ ngồi.
Mẫn công tử lại nói:
- Sắp làm lễ nhập liệm cho gia phụ, vị nào muốn nhìn di dung gia phụ xin theo vãn bối vào nhà trong.
Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư đứng lên trước, một tay để trước ngực tuyên Phật hiệu thong thả bước ra ngoài nhà rạp.
Thanh Thành song kiếm, Cửu Đầu Đại Bằng Lôi Danh Viễn theo gót hai đại sư.
Âm Dương song tuyệt ghé vào tai nhau thì thầm mấy câu rồi cũng đứng lên theo gót họ.
Đỗ Thiên Ngạc càng xem xét để ý thấy khác thường, không ngăn nổi tính hiếu kỳ khẽ bảo Thượng Quan Kỳ:
- Chúng ta cũng đi xem sao.
Thượng Quan Kỳ đứng lên nói:
- Lão tiền bối đi, vãn bối cũng xin theo.
Đỗ Thiên Ngạc theo sau Âm Dương song tuyệt, Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu đi theo Đỗ Thiên Ngạc.
Mẫn công tử thấy cả bấy nhiêu người cùng đòi đi không khỏi chau mày.
Chàng đã lỡ trót nói ra miệng không tiện ngăn trở, song vẻ mặt tỏ vẻ khó chịu miễn cưỡng.
Đỗ Thiên Ngạc vờ như không thấy gì, đi lướt qua trước mặt chàng.
Viên Hiếu đi sau cùng, Mẫn công tử không nhịn được nữa, lại thấy Viên Hiếu hình thù khó coi cũng đi theo, liền giơ tay ngăn lại, hỏi:
- Ông anh cũng muốn đi coi di dung của gia phụ ư?
Viên Hiếu không hiểu là chàng có vui lòng hay không, mỉm cười đáp:
- Vâng! Bất luận lúc nào tôi cũng theo đại ca tôi!
Mẫn công tử thở dài, buông tay xuống, rảo bước chạy lên trước hai nhà sư để dẫn đường.
Đi qua mấy cái nhà rạp đến trước cổng một đại viện, hai cánh cổng lớn đen sì vẫn đóng chặt.
Mẫn công tử khẽ kéo cái vòng đồng, một tiếng “kẹt” vang lên, hai cánh cửa mở ra.
Bốn gã đại hán lực lưỡng thòng tay đứng hai bên, người nào cũng chít khăn trắng.
Bên ngoài cùng trong các nhà rạp khác còn có tiếng huyên náo vì những người đến điếu tang không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng ở trong tòa viện lớn này im lặng như tờ, nghiêm chỉnh lạ thường.
Thiết Mộc đại sư đi đầu tiến vào cổng, mọi người nối gót theo vào. Viên Hiếu vừa bước chân vào thì bốn gã đại hán đóng sầm cửa lại.
Thượng Quan Kỳ sợ Viên Hiếu bị mắc kẹt ở ngoài cổng bất giác ngoảnh đầu lại nhìn, thấy bốn gã đại hán có dấu binh khí trong người. Chàng nghi ngờ cái chết của lão gia có điều kỳ dị, không thì sao lúc khởi cuộc tế họ phải phòng bị nghiêm ngặt như vậy.
Sân trước tòa viện này, chính giữa có giải một tấm vải trắng, hiếu chủ đi trước rất thong thả dẫn đường, bước lên tấm vải trắng mà đi. Chàng thấy vậy tự hỏi: “Người ta đi trên tấm vải là có dụng ý gì? Hay phong tục miền này như vậy?”.
Những người theo sau cũng dẫm lên tấm vải mà đi. Tấm vải dài suốt từ cổng cho đến thềm đá.
Sân trước rất rộng nhưng chỉ trồng có mấy loại hoa, ngoài ra không còn gì nữa.
Hiếu chủ bước lên thềm đá, quay đầu lại nói với Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư:
- Trong tầng cổng thứ hai có mấy con chó dữ, xin quí vị dừng lại nơi đây một chút để vãn bối bảo người nhà xích chó lại rồi sẽ ra cung thỉnh các vị vào.
Hai nhà sư chắp tay nói:
- Tiểu thí chủ xin cứ tùy tiện.
Hiếu chủ giơ tay lên lắc hai cái vòng đồng mấy cái, hai cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra lối vừa người đi. Một người thò đầu ra nhìn rồi lại thụt vào trong cửa.
Hiếu chủ tiến vào trong. Một lúc sau hai cánh cửa mở rộng ra, hiếu chủ đứng chính giữa cửa chắp hai tay nói:
- Mời quí vị vào trong!
Thiết Mộc đại sư vào trước rồi đến Phàm Mộc đại sư, Thanh Thành song kiếm, Lôi Danh Viễn, Âm Dương Song kiếm, Đỗ Thiên Ngạc, Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu nối đuôi nhau đi vào.
Phía trong tầng cổng thứ hai cũng có một cái sân, cây cỏ um tùm.
Khu giữa sân này cũng giải một tấm vải trắng.
Hai bên có hai dãy phòng, cửa sổ và cửa vào đều mở toang nhưng không thấy một bóng người nào. Đi hết một lối lót gạch đỏ thì đến nhà đại sảnh.
Hiếu chủ dừng bước chắp tay nói:
- Linh cửu gia phụ đặt tại tòa sảnh này. Xin mời chư vị vào.
Chàng đứng tránh ra một bên để nhường lối đi.
Thiết Mộc đại sư dẫn mọi người vào trong sảnh.
Trong nhà đại sảnh, trên án có bốn cây bạch lạp ánh lửa chập chờn và có bày hương hoa. Tấm màn trắng rũ thấp.
Thiết Mộc đại sư đứng trước tấm màn trắng chắp tay tuyên Phật hiệu, miệng lâm râm khấn thanh âm rất nhỏ, Thượng Quan Kỳ đứng bên nghe không rõ gì.
Lúc đó hiếu chủ cũng vừa vào tới nơi sau lưng mọi người và không ai nói câu gì.
Thiết Mộc đại sư quay đầu lại nhìn hiếu chủ nói:
- Bây giờ bần tăng có thể đi vào bên trong để nhìn di dung của Mẫn lão gia được chưa?
Hiếu chủ đáp:
- Xin đại sư tùy tiện!
Thiết Mộc đại sư vén màn bước vào.
Phàm Mộc đại sư toan cất bước đi theo thì đột nhiên hiếu chủ nói:
- Trong đó chật lắm, xin đại sư hãy nán chờ Thiết Mộc đại sư trở ra rồi hãy vào.
Nói xong vái dài.
Thượng Quan Kỳ nghe hiếu chủ nói thế lấy làm lạ tự hỏi: “Chẳng lẽ vào nhìn di dung của Mẫn lão gia phải vào từng người một hay sao?”.
Quả nhiên chàng thấy Phàm Mộc đại sư chắp hai tay dừng bước, đứng im trước tấm màn.
Thiết Mộc đại sư vào đã lâu vẫn không thấy trở ra, tựa hồ sau tấm màn trắng có nhiều chỗ đáng coi.
Quần hào chờ lâu không nhẫn nại được, cả đến Phàm Mộc đại sư sức chịu đựng có thừa cũng phải nóng ruột. Mắt đang nhắm đột nhiên mở ra, hai luồng nhãn quang phóng ra nhìn chằm chặp vào hiếu chủ lạnh lùng hỏi:
- Có thật di dung Mẫn lão gia đặt ở sau lưng tấm màn trắng này không?
Hiếu chủ gật đầu đáp:
- Vãn bối đâu dám nói dối quí vị!
Giọng chàng nói rất là thành khẩn khiến người nghe ai cũng phải tin.
Phàm Mộc đại sư đành dằn cơn nóng nảy, thở phào một cái rồi nhẫn nại đứng chờ.
Chờ thêm khoảng uông cạn tuần trà mà vẫn chưa thấy Thiết Mộc đại sư trở ra, Phàm Mộc đại sư tựa hồ như không thể nhẫn nại được nữa, khẽ tuyên Phật hiệu nói:
- Xin Mẫn thí chủ thứ lổi cho bần tăng được tự tiện mở màn.
Rồi không chờ hiếu chủ trả lời, lạng mình đi một cái xông vào phía trong tấm màn. Hiếu chủ toan đưa tay ngăn trở nhưng lại rụt tay về. Thanh Thành song kiếm cũng khom lưng nói với hiếu chủ:
- Hiếu chủ đã phá lệ, bần đạo cũng cả gan xin vào theo.
Hai đạo nhân tuy miệng nói khách khí, nhưng hành động rất cứng rắn. Tay phải vung ra, rảo bước đi vào. Hành động của hai đạo nhân thật lẹ làng, vừa lạng mình đi một cái thì đã ở phía sau bức màn.
Cửu Đầu Đại Bằng Lôi Danh Viễn nói:
- Hiền điệt đã để người ngoài tiến vào, chẳng lẽ còn cản ngăn lão thúc ư?
Lão vừa nói vừa bước nhanh.
Hiếu chủ nói khẽ:
- Lôi thúc thúc hãy chờ một chút...
Lôi Danh Viễn trợn mắt nói:
- Ta kết giao với phụ thân ngươi mấy chục năm, không lẽ không bằng người ngoài hay sao?
Mẫn công tử không sao cản ngăn được đành lùi lại một bước cho vợ chồng Lôi Danh Viễn bước vào.
Bên ngoài tấm màn chỉ còn Âm Dương song tuyệt, Đỗ Thiên Ngạc, Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu năm người mà thôi.
Đỗ Thiên Ngạc đưa mắt nhìn Âm Dương song tuyệt khẽ nói với Thượng Quan Kỳ:
- Họ đã vào cả rồi, bọn mình không thể đứng đây được nữa.
Thế rồi sùng sục đi vào, lướt qua mặt Âm Dương song tuyệt.
Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu đang không nhịn nỗi tính hiếu kỳ, nghe Đỗ Thiên Ngạc nói liền đi theo sát Thiên Ngạc.
Mẫn công tử đứng ngang ra chắn đường nói:
- Xin chư vị chờ thêm một chút nữa.
Đỗ Thiên Ngạc nói:
- Chúng tôi đợi lâu lắm rồi. Lệnh tôn một đời nổi tiếng anh hùng, chúng tôi chẳng qua vì mến người mà đến điếu tang. Chỉ xin nhìn di dung người một lần cuối cùng rồi còn phải đi có việc gắp. Xin công tử châm chước cho.
Tuy miệng y nói rất là lễ phép nhưng người y đã tới trước bức màn. Hiếu chủ đột nhiên thoáng lộ vẻ giận dữ trên nét mặt nhưng nén lại được ngay, tránh sang một bên, nhường lối cho Đỗ Thiên Ngạc cùng Thượng Quan Kỳ bước vào.
Phía sau bức màn trắng không phải là nơi đặt quan tài mà là một đường hầm rất hẹp chỉ độ hai người đi lọt. Đường hầm ăn thông mãi vào phía sau.
Thượng Quan Kỳ lẩm bẩm: “Ta biết mà! Hai vị đại sư chùa Thiếu Lâm vào lâu không trở ra, quả nhiên sau bức màn còn có đường hầm này.”
Chàng quay đầu lại nhìn thấy hiếu chủ liền đi chậm lại nhường cho gã đi trước, rồi mình đi sau Viên Hiếu.
Vào sâu chừng năm sáu trượng, lối đi này bỗng chuyển hướng. Đỗ Thiên Ngạc quay đầu lại đưa mắt ra hiệu cho Thượng Quan Kỳ khẽ nói:
- Chúng ta đi vào con đường hầm này e rằng đã vào sâu trong lòng đất rồi...
Thượng Quan Kỳ nói:
- Giả tỷ mà họ bịt hai đầu lại thì chúng ta đành chịu giam hãm trong này phải không?
Đỗ Thiên Ngạc cười đáp:
- Chẳng những giam hảm mà thôi, nếu họ tháo nước vào hay phóng hỏa đốt thì dù có võ công tuyệt thế cũng không chống nỗi.
Thiên Ngạc ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Còn có một việc khó hiểu mà trong lúc đột ngột không nghĩ ra được.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
- Việc gì?
Đỗ Thiên Ngạc nói:
- Từ nhà đại sảnh nhìn vào đường hầm này phải tốn bao nhiêu công phu, trong thời gian ngắn không có cách nào hoàn thành được. Thế thì đường hầm này phải làm từ lúc Mẫn lão gia còn sống.
Thượng Quan Kỳ gật đầu đáp:
- Đúng thế!
Đỗ Thiên Ngạc lại nói:
- Sao khi Mẫn lão gia chết rồi, di thể còn đem dấu vào nơi bí mật này làm gì?
Thượng Quan Kỳ hơi rùng mình lẩm bẩm:
- Phải rồi! Chẳng lẽ thi thể Mẫn lão gia sợ có người lấy trộm đi hay sao?
Chàng còn đang suy nghĩ thì đã đi đến cùng lối rẽ, văng vẳng nghe có tiếng người nói chuyện.
Góc đường vào chỗ quang đột nhiên biến đổi. Một tòa nhà rộng rãi xuất hiên, Thiết Mộc và Phàm Mộc đại sư, vợ chồng Lôi Danh Viễn và nữ lang mặc hiếu phục đều ở trong đó.
Đỗ Thiên Ngạc, Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu tiến vào.
Trong một góc nhà, có một lão già râu dài chừng đến rốn ngồi nghiêm chỉnh đang nói chuyện cùng hai đại sư và Lôi Danh Viễn.
Lão già từ từ đưa mắt nhìn bọn Thượng Quan Kỳ và Đỗ Thiên Ngạc khẽ nghiêng đầu thi lễ.
Đỗ Thiên Ngạc suy nghĩ một lúc rồi vòng tay hỏi:
- Lão anh hùng phải chăng là Mẫn đại hiệp?
Lão già nghiêng mình đáp lễ nói:
- Không dám! Tôi là Mẫn Trọng Đường, còn huynh đài đây...
Đỗ Thiên Ngạc đáp:
- Tiểu đệ là Đỗ Thiên Ngạc.
Mẫn Trọng Đường nói:
- Tôi đã ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Thế ra “Quan Ngoại Tiên Thần” đã trở lại Trung Nguyên...
Lão đưa mắt nhìn Thượng Quan Kỳ hỏi:
- Còn anh bạn trẻ này là...?
Thượng Quan Kỳ chắp tay đáp:
- Vãn bối là Thượng Quan Kỳ và sau tôi đây là nghĩa đệ Viên Hiếu.
Mẫn Trọng Đường nói:
- Các vị đường xa lặn lội tới đây khiến lão hủ này cảm kích vô cùng.
Thượng Quan Kỳ quay sang Đỗ Thiên Ngạc nói:
- Không dám! Vãn bối mới bước chân vào chốn giang hồ được thấy nghi biểu lão tiền bối đã là may mắn lắm rồi.
Mẫn Trọng Đường thở dài nói:
- Lão hủ trong người bị nội thương rất nặng, chỉ còn chút hơi thở mà thôi.
Lão hủ đã quá nửa đời người bôn tẩu giang hồ, bây giờ chán ngán dùng lưỡi đao để kiếm cách sinh nhai. Đối với mọi việc ân oán trên thế gian đã quá nhạt nhèo.
Phen này mượn cái chết giả để cho bạn hữu trên chốn giang hồ quên lão hủ đi. Sau cuộc đại tế này, lão hủ sẽ vào ẩn nơi chốn lâm tuyền ở thâm sơn. Nắm xương tàn sẽ chôn tại đó cho mục nát với cỏ cây...
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Lão hủ không ngờ được các bạn hậu tình lặn lội tới đây để coi di dung.
Nhục tử cùng tiểu nữ luôn luôn báo tin vào làm cho lão hủ khó nghĩ quá, không dám để cho quí vị thất vọng, đành sai chúng mời quí vị vào trong nhà mật thất này.
Lão hủ chỉ có một điều tâm niệm là mong quí vị đừng đem chuyện hôm nay đồn đại ra ngoài thì lão hủ cực kỳ cảm kích.
Lão nói một tràng dài chẳng hiểu hư thực ra sao, khiến quần hào đứng đó càng thêm nghi hoặc.
Lôi Danh Viễn hai mắt tròn xoe nhìn Mẫn Trọng Đường chòng chọc hỏi:
- Lão ca! Anh em mình mấy năm không gặp nhau rồi nhỉ?
Mẫn Trọng Đường khẽ ho một tiếng rồi đáp:
- Đã đến tám chín năm rồi. Hỡi ôi! Những năm tháng cuối cùng trong đời người biến đổi rất nhiều. Hình như thân thể đầy đặn thêm ra một chút, nhưng oai phong không còn nữa...
Lôi Danh Viễn vuốt râu cười muốn nói gì lại thôi. Ngừng hồi lâu Lôi Danh Viễn lại nói tiếp:
- Năm tháng thôi thúc con người, oai phong mỗi ngày một xuống. Anh em mình mỗi lúc một già, càng xa nhau mãi ra...
Thiết Mộc đại sư đột nhiên chắp tay nói:
- Bần tăng vâng huấn dụ của chưởng môn tệ phái đến đây bảo hộ linh cửu Mẫn lão thí chủ. Trong ba ngày nữa, phương trượng tệ tự cũng sẽ đến đây, người có biết đâu rằng Mẫn lão thí chủ giả chết. Thế này thì lão tăng khó ăn nói quá.
Chàng thiếu niên hiếu chủ đột nhiên nói xen vào:
- Nếu hai vị thiền sư không ngại chỗ này hủ lậu thì xin mời hai người hãy ở lại chỗ này để chờ phương trượng quý tự đến đây để gặp mặt gia phụ rồi sẽ cùng về với nhau. Không biết ý kiến hai vị thế nào?
Thiết Mộc và Phàm Mộc đại sư đưa mắt nhìn nhau toan trả lời thì đột nhiên thiếu nữ mặc đồ tang phục cất tiếng trong trẻo nói xen vào:
- Tiện nữ thiết tưởng chả cần phải thế. Hai vị đại sư đức cao trọng vọng lưu lại đây thế nào được?
Mẫn Trọng Đường nói:
- Phượng Cô!...
Đột nhiên nổi lên cơn ho phải ngừng lại rồi nói tiếp:
- Phượng nhi nói phải đó! Xin phiền hai vị về phúc trình lên phương trượng quý tự là Mẫn mỗ rất cám ơn thịnh tình đó!
Câu nói này ra vẻ trục khách.
Thượng Quan Kỳ rất lấy làm lạ tự hỏi: “Thế này là nghĩa làm sao?”.
Bỗng thấy phía sau cửa có tiếng giày lẹp xẹp, chàng quay đầu nhìn lại thì chính là Kim Thiếu Hòa đang vội vã bước vào. Lão thấy trong nhà có nhiều người như vậy thoáng cái rùng mình, song chỉ thoáng qua rồi lấy lại bình tĩnh, chắp tay vái mọi người rồi nói:
- Mọi việc xong cả rồi, cuộc đại tế đã bắt đầu được chưa?
Lão vừa hỏi vừa nhìn chàng thiếu niên hiếu chủ và nữ lang, không biết lão hỏi ai trong hai người đó.
Chàng thiếu niên đưa mắt nhìn thiếu nữ nói:
- Xin hiền muội hãy quyết định việc này...
Thiếu nữ khẽ chau đôi mày thanh tú, quay lại nói:
- Xin gia gia tác chủ!
Mẫn Trọng Đường khoát tay nói:
- Mọi việc đã chuẩn bị xong cả rồi thì bắt đầu mở cuộc đại tế đi!
Kim Thiếu Hòa lại chắp tay hỏi Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư:
- Không rõ hai vị có tham gia vào cuộc đại tế này không?
Thiếu nữ nói:
- Đương nhiên là các vị tham gia rồi. Nếu không, tất khiến cho mọi người sẽ nghi hoặc.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói với Mẫn Trọng Đường:
- Bửa nay gia gia đã nói nhiều rồi, nên nghĩ đi thôi!
Nàng quay lại nói với chàng thiếu niên:
- Ca ca! Chúng ta đi ra thôi!
Thiếu niên lập tức quay gót đi trước, thiếu nữ chắp tay nhìn mọi người trong nhà nói:
- Cuộc đại tế của gia phụ nếu không được quí vị ra tham gia tất sinh nhiều mối nghi ngờ. Xin quí vị hãy bảo toàn cho.
Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư không nói câu nào, quày gót trở ra.
Thanh Thành song kiếm đưa mắt nhìn nhau nói:
- Sau đại tế chúng tôi còn có một việc nhỏ muốn bàn với lệnh tôn không biết có được chăng?
Dường như hai gã đã nhìn ra thiếu nữ này chính là người đứng sau bức màn để giật giây mọi chuyện nên họ trực tiếp đề nghị với nàng.
Thiếu nữ hơi nhíu đôi lông mày đáp:
- Việc đó có thể gia phụ tôi được.
Mẫn Trọng Đường đã giả vờ nhắm mắt ngủ, nghe thiếu nữ trả lời với Song kiếm như vậy liền mở mắt ra nói theo:
- Chư vị đường xa vạn dặm tới đây, lão hủ dĩ nhiên bồi tiếp.
Thanh Thành song kiếm không nói gì nữa, theo sau hai vị cao tăng đi ra ngoài.
Lôi Danh Viễn cũng đưa mắt hỏi ý phu nhân:
- Chúng ta cũng nên đi ra thôi!
Mụ nạ dòng khẽ “ừ” một tiếng rồi đứng lên đi ra.
Lôi Danh Viễn hẹn với Mẫn Trọng Đường đến tối lại đến, rồi quay lại đi ra với phu nhân.
Đỗ Thiên Ngạc bấm Thượng Quan Kỳ khẽ nói:
- Chúng ta cũng ra đi thôi!
Âm Dương song tuyệt cũng theo sau Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu.
Mọi người đi hết con đường hầm ra tới nhà đại sảnh. Cuộc đại tế đã bắt đầu.
Chiêng trống cùng nhạc khí tấu lên những khúc nhạc bi ai.
Đỗ Thiên Ngạc nhíu mày có vẻ như muốn nói với Thượng Quan Kỳ điều gì nhưng lại thôi.
Quần hào vừa ra đến nhà đại sảnh đều chăm chú nhìn lên khán đài có đặt những vòng hoa trắng tinh và chiếc quan tài sơn son. Chàng thiếu niên hiếu chủ đứng mé bên trái, thiếu nữ đứng mé bên phải. Ai cũng lấy làm lạ: cô ta đến đây tự lúc nào?
Kim Thiếu Hòa chắp tay hướng về phía quần hào nói:
- Chư vị! Xin tế điện trước...
Lão nói với giọng cực kỳ bi ai và kính cẩn tựa hồ như trong quan tài có thi thể của Mẫn Trọng Đường thật.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm: “Lão già trong nhà mật thất chắc là Mẫn lão gia không sai. Còn trong quan tài kia không biết họ để gì vào hay để một người giả chết?”.
Mọi người hành lễ làm như đám tang thật, ai nấy vẻ mặt đều buồn bã. Giả được như vậy đâu phải chuyện dễ. Chàng đang nghĩ ngợi bỗng nghe có tiếng hô lớn:
- Cuộc tế bắt đầu!
Cái cổng lớn trước đóng chặt, bây giờ mở toang. Chàng quay đầu nhìn ra thì thấy người kéo vào như đông như nước chảy.
Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư bước lại trước quan tài, khom lưng tuyên Phật hiệu.
Hai vị đại sư này đã biết trong quan tài không có Mẫn Trọng Đường thật nên không chịu lạy xuống, chỉ nghiêng mình làm lễ rồi đứng tránh sang bên.
Chàng thiếu nữ hiếu chủ và nữ lang chia ra hai bên quan tài mà quỳ. Mỗi khi có người vào làm lễ thì thiếu niên và nữ lang đáp lại bằng đại lễ.
Thanh Thành song kiếm cũng chỉ nhìn quan tài vái dài một cái, còn Lôi Danh Viễn thì khấu đầu đại lễ. Âm Dương song tuyệt thấy Lôi Danh Viễn khấu đầu đại lễ đành phải phục xuống lạy ba lạy.
Đỗ Thiên Ngạc khẽ nói với Thượng Quan Kỳ:
- Chúng ta cũng nên vào làm lễ đi thôi!
Đoạn rảo bước đi vào hành lễ.
Thượng Quan Kỳ đứng sau Đỗ Thiên Ngạc, còn Viên Hiếu nhất nhất mô phỏng theo Thượng Quan Kỳ. Ba người vừa làm lễ xong đứng lên thì đám người ở ngoài đi vào như nước chảy đã vào gần đến quan tài. Người này vừa lạy xong đứng lên thì người kia đã phục xuống, liên miên bất tận hơn hai giờ mới vãn.
Lúc đó ngoài sân còn độ khoảng hơn trăm người mà người nào cũng có vẻ là tay danh vị trong võ lâm.
Kim Thiếu Hòa vội chạy lại nói khẽ với Thiết Mộc, Phàm Mộc đại sư:
- Hiện giờ sắp xuất cửu Mẫn lão gia rồi. Mấy vị gần cả ngày trời chưa ăn uống gì, tôi tưởng các vị bất tất phải hộ tống linh cửu, mời các vị qua viện phía Tây. Ở đó đã sắp đặt cỗ bàn để các vị vào tiệc.
Thiết, Phàm Mộc đại sư chưa kịp trả lời thì Lôi Danh Viễn đã lên tiếng trước:
- Tại hạ cùng Mẫn huynh đã kết giao mấy chục năm nay, có lý đâu lại không đi tiễn linh cửu? Ai thì tôi không biết, nhưng tôi thì nhất định phải đi!
Kim Thiếu Hòa đưa mắt nhìn Lôi Danh Viễn rồi nói:
- Lôi huynh nói đúng!
Lão lại đảo mắt nhìn Thiết Mộc và Phàm Mộc đại sư cùng Thanh Thành song kiếm nói tiếp:
- Đại sư cùng đạo trưởng bất tất phải đi nữa!
Thiết Mộc đại sư khẽ tuyên Phật hiệu nói:
- Bần tăng vâng huấn dụ đến đây, đâu dám kiếm cớ để thoái thác!
Đỗ Thiên Ngạc kéo Thượng Quan Kỳ quay đầu lại cốt để không nhìn thấy Kim Thiếu Hòa.
Một lúc sau, mười tám gã đại hán vận đồ đen khiêng linh cửu đi ra.
Ngoài cửa lớn đã có mười hai tay nhạc đang đứng chờ sẳn, vừa thấy linh cửu đi ra liền tấu nhạc lên đi trước mở đường.
Lúc đó mặt trời sắp lặn, những tia sáng vàng rực chiếu lên trời thành một vùng ráng đỏ.
Những nơi linh cửu đi qua, người đông như kiến cỏ quỳ xuống lạy nghiêm cẩn dị thường. Giấy vàng giấy bạc đốt khắp mọi chỗ. Xem thế cũng đủ biết Mẫn lão gia rất được lòng người kính mộ.
Làn sóng người dài đến hơn mười dặm, linh cửu đi đủ hết ba giờ mới hết người bái vọng rồi đi vào nơi hoang dã.
Vào khoảng canh hai, bốn mặt tối đen, chỉ có ánh sao lờ mờ lạnh lẽo, từng cơn gió đêm rít lên, cát bụi cùng ngọn cỏ lá cây tung bay rào rào.
Nữ lang vận hiếu phục khẽ vẫy tay cho linh cửu dừng lại. Nàng quay sang nhìn chàng thiếu niên mặc đồ đại tang khẽ nói:
- Chúng ta đưa phụ thân đến mộ huyệt cho mau, đừng để người ngoài hộ tống nữa.
Thiếu niên mặc đại tang xem chừng rất tôn trọng thiếu nữ gật đầu nói:
- Hiền muội nói rất phải!
Rồi chàng quay lại chắp tay thi lễ nói với quần hào:
- Để cho gia phụ chóng đến nơi an táng, chúng tôi không dám phiền đến quí vị nữa.
Quần hào thấy chàng có hành động đột ngột như thế không khỏi lấy làm ngạc nhiên, không hiểu tại sao.
Thiết Mộc đại sư chắp hai tay trước ngực, cao giọng tuyên Phật hiệu rồi nói:
- Tiểu thí chủ đã nói vậy bằng tăng xin tuân mệnh và xin cáo lui tại đây.
Phàm Mộc đại sư cũng chắp tay vái chào và trở gót đi theo Thiết Mộc đại sư.
Quần hào cũng lục tục kéo đến trước linh cửu làm lễ rồi quay về.
Chỉ trong khoảnh khắc, mười phần đã bỏ đi đến tám, chín, chỉ còn vợ chồng Lôi Danh Viễn, Đỗ Thiên Ngạc, Thượng Quan Kỳ, Viên Hiếu cùng Âm Dương song tuyệt.
Chàng thiếu niên hiếu chủ thấy quần hào đi cả rồi cảm thấy trong dạ băn khoăn liền chấp tay nói lớn:
- Xin quí vị hãy quay về hàn xá chờ đợi một chút. Vãn bối an táng xong gia phụ sẽ quay về lập tức.
Nữ lang khẽ nhíu cặp lông mày khẽ nói:
- Ca ca hãy mời Lôi bá bá và bọn người ngoài về cả đi.
Thiếu niên suy nghĩ một lúc quay sang bọn Lôi Danh Viễn, Đỗ Thiên Ngạc:
- Đêm khuya trời lạnh, không dám phiền chư vị đi xa, xin hãy quay trở lại.
Lôi Danh Viễn giương đôi mắt lên nói:
- Ta cùng lệnh tôn đã giao kết mấy mươi năm, mắt chưa thấy lão hữu yên mồ thì ta làm sao yên lòng mà quay về cho được?
Chàng thiếu niên đưa mắt nhìn thiếu nữ ấp úng:
- Việc này... việc này...
Chàng không nghĩ ra được lý do để cự tuyệt nên không biết nói thế nào. Lôi Danh Viễn vuốt râu cười ha hả nói:
- Hiền điệt không muốn cho người lão thúc này đưa người bạn cũ đến nơi yên nghĩ cuối cùng lão hủ cũng không dám miễn cưỡng, chỉ xin hiền điệt ưng cho một điều là lão hủ trở gót liền.
Chàng thiếu niên hỏi:
- Chẳng hay thúc thúc muốn điều chi?
Lôi Danh Viễn nói:
- Cho lão hủ nhìn lại di dung người bạn hữu một lần cuối cùng!
Thiếu niên lùi lại hai bước nói:
- Quan tài đã phong kín, không dám mở ra nữa. Vãn bối xin đa tạ tấm thịnh tình của Lôi thúc thúc.
Nữ lang vẫy tay một cái. Mười mấy gã đại hán lập tức khiêng quan tài lên, trông về phía trước chạy như bay.
Lôi Danh Viễn đằng hắng một tiếng toan cất bước đuổi theo. Thiếu nữ đang đứng một bên bước lên hai bước cản đường:
- Lôi thúc thúc đã coi di dung sư phụ tại hậu diện, đâu cần phải coi thêm nữa.
Lôi Danh Viễn cười lạt nói:
- Lão phu đây là hạng người nào mà để người lừa gạt một cách quá dễ dàng thế?
Nữ lang mày liễu dựng ngược nói:
- Lôi thúc thúc cùng gia phụ có giao tình rất thâm hậu, vãn bối không muốn thất lễ. Xin thúc thúc đừng can thiệp vào việc riêng nhà vãn bối.
Lôi Danh Viễn tức run lên nói:
- Giả tỷ mà lão phu muốn phá quan tài để xem thì điệt nữ sẽ làm gì?
Nữ lang chau mày ra chiều giận dữ đáp:
- Thi thể gia phụ đã nhập quan rồi há lại để cho kẻ khác mở ra. Dường như Lôi thúc thúc không có quyền thế gì để bắt buộc người phải mở quan. Mà dù có đi chăng nữa vãn bối cũng không muốn cho gia phụ phải bộc lộ hình hài.
Thượng Quan Kỳ càng nghe càng kinh dị, chàng nghĩ thầm: “Rõ ràng là Mẫn lão gia còn ngồi trong mật thất, sao nữ lang lại cố cãi là thi thể gia phụ?”.
Chàng không sao giải được mối nghi ngờ quay lại nhìn Đỗ Thiên Ngạc.
Đỗ Thiên Ngạc chỉ cười nhạt và lắc đầu ra hiệu cho Thượng Quan Kỳ đừng can thiệp vào chuyện của người ta.
Bỗng thấy Lôi Danh Viễn vuốt râu cười nói:
- Đúng rồi! Việc cha con nhà họ Mẫn đúng ra lão phu không nên can thiệp vào. Nhưng lệnh tôn lúc sinh tiền đã có lời thề thốt với ta. Theo đạo nghĩa trong võ lâm, lão phu không thể can thiệp được.
Lão vừa nói vừa nhìn bà vợ như để dò ý. Giả tỷ mà Lôi phu nhân mở miệng bảo không là lão quyết không dám trái ý, dè đâu mụ chỉ đứng im để xem sự việc chứ không nói câu nào.
Nữ lang đảo mắt nhìn Lôi Danh Viễn rồi lạnh lùng hỏi:
- Nếu tôi nhất ý không để cho Lôi thúc thúc mở quan tài ra thì Lôi thúc thúc sẽ làm gì nào?
Lôi Danh Viễn đáp:
- Nếu vậy thì...
Lão nghĩ mãi mà không biết phải nói sao.
Thiếu nữ đột nhiên vung tay lên nói:
- Xin ca ca hãy hộ tống quan tài đi trước.
Nguyên mười sáu gã khiêng quan tài thấy hai người tranh luận nên chúng cũng dừng lại luôn.
Chàng thiếu niên hiếu chủ dường như nhất nhất đều nghe theo lời cô em, liền khẽ ra lệnh:
- Khiêng quan tài lên đi.
Rồi chàng rảo bước đi về phía trước.
Mười sáu gã đại hán võ trang lại khiêng quan tài lên đi rất mau.
Lôi Danh Viễn trong lòng nóng nảy, đột nhiên bước qua mé tả ba bước định tránh nữ lang đi lên trước đuổi theo. Nào ngờ lão vừa chuyển mình, nữ lang đã liệu trước, khẽ nghiêng người để ngăn đường Lôi Danh Viễn.
Lúc này Lôi Danh Viễn tựa hồ lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hú lên một tiếng rồi nhảy lên mé hữu xa ra hơn một trượng, đồng thời nữ lang nghiêng người sang mé tả, như bóng theo hình và chận đầu Lôi Danh Viễn.