Hồi lâu chàng hỏi y:
- Viên đệ! Bây giờ Viên đệ nghĩ sao?
Viên Hiếu lắc đầu đáp:
- Đại ca bảo sao thì em nghe làm vậy!
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
- “Tuy quái nhân đã mất đi đôi chân nhưng lão đi cũng rất nhanh và đã đi được mấy ngày rồi, bây giờ biết đâu mà tìm, thôi thì hãy chờ lão nửa năm rồi hẳn hay.”
Chàng ngỏ ý đó cho Viên Hiếu biết, y cũng gật đầu tán thành.
Trong nửa năm trường, Thượng Quan Kỳ cùng Viên Hiếu ngày tập quyền chường, đêm luyện nội công. Trong hai tháng đầu, hai người tự luyện lấy. Đến tháng thứ ba mới cùng nhau ra chiêu. Viên Hiếu được trời phú cho sức khỏe hơn người, hơn nữa thân pháp lại nhanh như gió, có khi y đấu cùng Thượng Quan Kỳ đến hơn ba trăm hiệp vẫn không phân thắng bại.
Hai người vì bận luyện võ nên ngày tháng trôi qua rất mau. Lại đến mùa hoa quế tỏa mùi thơm ngào ngạt, bấm ngón tay tính cũng đã quá nửa năm mà quái nhân vẫn tuyệt vô tin tức.
Thượng Quan Kỳ vốn tính thuần hậu, thỉnh thoảng chàng lại giở thư quái nhân ra đọc. Chàng vì tưởng nhớ quái nhân nên nét mặt lúc nào cũng rầu rầu.
Viên Hiếu thấy Thượng Quan Kỳ suốt ngày buồn thiu nên y cũng không vui.
Lại thêm bốn tháng nữa trôi qua, tuyết phủ khắp mặt đất trắng xóa, gió lạnh căm căm. Đến hôm tính đủ mười tháng, Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu suốt ngày ngồi trong căn gác không ai nói câu nào.
Đêm hôm ấy, Thượng Quan Kỳ đặt lá thư của quái nhân lên trên mặt rương phục xuống lạy bốn lạy, Viên Hiếu cũng làm theo. Thượng Quan Kỳ hành lễ xong, bê rương gỗ ra bên cửa sổ ngồi xuống, Viên Hiếu cũng ngồi xuống cạnh chàng.
Thượng Quan Kỳ nhìn Viên Hiếu bảo:
- Nay đã đến ngày, Viên đệ mở rương ra xem coi sư phụ để gì ở trong!
Viên Hiếu thò tay định mở nhưng rụt tay lại nói:
- Đại ca mở mới phải!
Thượng Quan Kỳ thấy y đã hiểu việc đời hơn nên rất vui lòng, chàng đưa tay từ từ mở nắp rương ra. Trong rương có một bộ quần áo xếp đặt rất ngay ngắn, bên trên quần áo có để một ít bạc vụn và bốn hạt minh châu chói lọi. Một phong thư nhét vào khe rương. Thượng Quan Kỳ lấy thư ra xem, trong thư nói:
“Hết hạn mười tháng mà ta không trở lại thì các ngươi không phải chờ ta nữa. Quần áo, minh châu cùng tiền bạc để lại cho các ngươi đủ dùng trong một thời gian sau khi rời khỏi nơi này. Tất cả các bí mật trong chùa sau khi các ngươi xuống núi, nhất thiết không được kể với ai. Hiếu nhi đừng trở về nhà nữa. Mẫu thân y mắc phải quái tật, ta đã tận tâm cứu chữa nhưng sức người không lại với số trời, thế là xong một đời người. Lúc ngươi mở bức thư này thì mẫu thân của y đã lìa đời!”...
“Hiếu nhi bản tính hiếu thuận. Được tin này tất y đau đớn không muốn sống nữa, không những làm ảnh hưởng đến võ công của y mà còn sợ y chìm đắm vào cuộc đời luân lạc. Vậy ngươi phải thuyết pháp ngăn trở cho y đừng trở về thăm mẹ”.
Kể ra bức thư này đáng lẽ chưa hết, nhưng không biết vì lẽ gì quái nhân chỉ viết đến đây thôi. Thượng Quan Kỳ xem xong thấy lòng nặng trĩu ê chề, nhìn Viên Hiếu im lặng hồi lâu rồi mới nói:
- Viên đệ! Sư phụ để lại thư bảo chúng ta rời khỏi nơi này...
Viên Hiếu bỗng hú lên một tiếng rồi nói:
- Đại ca! Em muốn về thăm mẫu thân một lần rồi hãy đi có được không?
Y vừa nói vừa sa nước mắt.
Thượng Quan Kỳ tuy không muốn nói dối nhưng gặp trường hợp này bất đắc dĩ chàng phải lắc đầu bảo Viên Hiếu:
- Sư phụ để thư lại đã nói rõ là người trông coi bá mẫu và đã dời đi nơi khác rồi. Chúng ta có trở về cũng không được gặp.
Viên Hiếu run run hỏi:
- Sao vậy đại ca?
Thượng Quan Kỳ đáp:
- Bá mẫu không còn ở chỗ đó nữa!
Viên Hiếu trầm ngâm một hồi rồi cười nói:
- Mẫu thân em được sư phụ trông coi thì em không có gì lo nữa. Chúng ta đi đi thôi!
Thượng Quan Kỳ tần ngần một lúc, lấy các đồ vật trong rương ra, cất cẩn thận tiền bạc và mấy hạt minh châu vào trong bọc rồi rời khỏi ngôi chùa mà chàng đã ở đó ba năm, trong lòng chàng không khỏi quyến luyến.
Viên Hiếu theo sau Thượng Quan Kỳ, trong lòng cũng bịn rịn lạ thường. Từ nhỏ, y chỉ quen ở nơi thâm sơn cùng cốc, phen này ra đi chắc gặp nhiều cảnh lạ, không biết là nên mừng hay lo sợ, trong lòng y xiết đổi bồi hồi.
Hai người ra đi mỗi người một ý nghĩ khác nhau. Thượng Quan Kỳ đã len lỏi giang hồ cùng sư phụ (Diệp Nhất Bình), việc gì cũng có sư phụ chủ trương, chàng không phải lo lắng gì. Chuyến này chàng ra đi với Viên Hiếu, mọi việc đều do chàng tác chủ nên trong dạ không khỏi phập phồng.
Ánh sáng mặt trời mới mọc, sương đêm chưa tan, trên con đường đất vàng ngoài thành Vô Xương, tiếng bánh xe lăn cộc cộc xen lẫn tiếng ngựa hí hé. Một cổ xe ngựa chạy nhanh như rẽ đám sương mù buổi sớm mai. Tiết trời đang buổi sơ xuân, khí lạnh lại càng rét buốt. Người đánh xe mình mặc chiếc áo đã rách, tay ve vẩy chiếc roi da dài chừng năm thước. Bề ngoài coi vẻ gã vẫn lanh lẹ, nhưng dưới cái mũ úp sụp xuống mặt, đôi mắt lơ là không che dấu nổi cơn buồn ngủ, tỏ ra vẻ đã trải qua một quảng đường xa.
Cỗ xe đi vào thành Vô Xương, vừa vào đến đầu phố lớn, gã đánh xe quát lên một tiếng lớn, tay trái bắt dây cương, tay phải vung roi một cái. Con ngựa kéo xe nhảy chồm lên vài bước rồi đứng lại. Trong xe có tiếng người ngáy ngủ hỏi:
- Đã đến thành Vô Xương rồi ư?
Người dong xe quay lại đáp:
- Đến rồi!
Rồi gã đỗ xe ngựa lại bên đường.
Ba người so vai rụt cổ ở trong xe lục tục chui ra. Họ đảo mắt nhìn chung quanh một lượt, dường như thỏa mãn nhếch mép cười, miệng không ngớt la:
- Rét quá! Rét quá!
Đoạn mỗi người mỗi ngả đi ngay.
Gã dong xe thấy bọn người kia hình ảnh biến vào trong sương mù rồi, bỗng chau mày gõ vào vách xe nói:
- Còn hai vị đại ca nữa! Tới thành Vô Xương rồi, xuống đi!
Trong xe có tiếng người ho, tiếp theo một thanh âm trong trẻo vang lên:
- Người anh em! Đến rồi đó!
Lại có tiếng người khác dường như mới học nói:
- Đến rồi ư?
Gã dong xe quay đầu nhìn lại, cửa xe mở lên, một bóng người bước xuống.
Gã dong xe đằng hắng một tiếng nghĩ thầm:
- “Anh chàng này chẳng những cao như vượn mà tiếng nói cũng giống vượn, sao lại đi cùng với một thanh niên tuấn tú? Không biết họ ở đâu đến?”.
Trong xe từ từ bước ra một thanh niên mặc áo dài xanh, chàng đưa mắt nhìn xung quanh rồi cười nói:
- Sáng hôm nay sương dầy, chắc hôm nay trời nắng.
Chàng đưa tay phủi bụi trên áo. Áo xiêm chàng tuy không hoa lệ nhưng vẻ hiên ngang không vì thế mà giảm bớt.
Gã dong xe cười khô khan mấy tiếng rồi nói:
- Tuy trời đẹp nhưng bây giờ tôi buồn ngủ lắm rồi.
Gã giơ roi lên quất “Véo” một tiếng, xe ngựa đã chạy xa rồi.
Chàng thanh niên áo xanh nhìn xe đi khỏi rồi tặc lưỡi nói:
- Viên đệ! Xem thị trấn này với nơi thâm sơn cùng cốc có khác gì nhau không? Ở đây người nào cũng phải có nghề nghiệp và phải tranh đấu suốt ngày đêm vì chén cơm tấm áo. Thế thì hùng tâm tráng trí làm sao nẩy nở được?
Nói đến đây bỗng dừng lại, quay nhìn gã thiếu niên bên cạnh rồi êm đềm hỏi lại:
- Tôi nói như vậy Viên đệ có hiểu được không?
Gã thiếu niên từ từ gật đầu. Dù giữa đám sương mù người ta vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt gã lấp loáng, có lúc như người rất thông minh, có lúc lại ấm ớ như đứa nhỏ mới học nói.
Mù sáng nhạt dần, hai người vào quán ăn điểm tâm và hỏi tìm đường lối sang sông. Hai người đi khá xa rồi, chủ quán tựa hồ như không nhịn được nữa chạy đến bên người khác nói:
- Thằng nhỏ này ăn khỏe quá, tay nó lại đầy lông lá. Giữa ban ngày mà tôi thấy phải hết vía.
Hai người đó chẳng cần nói ai cũng biết là Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu vừa xuống núi len lỏi về nơi đô hội.
Hai người một xấu một đẹp, một đen một trắng, một thông minh một vụng về cùng đi với nhau khiến ai trông thấy cũng phải chú ý. May mà Viên Hiếu nhất nhất đều dò ý Thượng Quan Kỳ. Khi chàng đưa mắt ra hiệu là y lập tức im lặng.
Viên Hiếu lần đầu va chạm với người đời. Y đang ở rừng núi xuống tới đồng bằng nên cái gì đối với y cũng mới và lạ. Nhưng chỗ nào y cũng ráng nén lòng không ra chiều thóc mách, giữ vẻ mặt bình thản. Dù có đến trăm ngàn người nhìn y chằm chặp y cũng chẳng để tâm.
Lúc này mặt trời đã lên cao, muôn đạo hào quang chiếu xuống bờ sông bát ngát tựa hồ như một tấm thảm vàng hoe. Bên sông những cột buồm cao ngất đậu sát vào nhau nhiều như lá tre. Trên thuyền có những đại hán cởi trần trùng trục hoặc quăng giây nhợ hoặc giương buồm thuyền, hoặc rút mỏ neo.
Viên Hiếu đi theo Thượng Quan Kỳ đến bên sông thấy cảnh lạ, thộn mặt ra nhìn.
Thượng Quan Kỳ đảo mắt nhìn bốn phía nghĩ thầm:
- “Ta từng nghe thắng cảnh ở Giang Nam có nhiều nơi tuyệt diệu hơn Trung Nguyên nhiều. Giá như ta tìm được sư phụ (Diệp Nhất Bình) cùng du ngoạn một phen, há chẳng vui thú lắm sao?”.
Nghĩ tới đây chàng cảm thấy trong lòng phấn khởi, những muốn mọc cánh bay qua sông Trường Giang. Chàng quay lại nhìn Viên Hiếu, thấy y đứng thộn mặt ra nhìn bến sông, dường như cũng lấy làm thú vị. Chàng bật cười nói:
- Viên đệ! Chúng ta tìm thuyền qua sông. Cảnh vật miền Giang Nam có nhiều nơi đẹp lắm!
Viên Hiếu cũng nở một nụ cười ngây ngô.
Thượng Quan Kỳ nghĩ thầm:
- “Mới đến chốn này mà xem ra y đã có vẻ hứng thú, chắc đến những nơi danh thắng như khói mưa ở Nam Hồ, sóng xanh ở Tây Giang, nước triều sông Tiền Đường, hoàng hôn ở Thái Hồ y còn khoái đến đâu?”.
Chàng đang suy nghĩ quay lại nhìn Viên Hiếu, bỗng thấy y không tươi cười nữa mà trong khóe mắt còn lộ vẻ thê lương. Chàng thấy thay đổi sắc mặt liền vổ vai y hỏi:
- Viên đệ nghĩ gì mà thừ người ra thế?
Viên Hiếu thở dài, đưa mắt nhìn ra phương trời long lanh ngấn lệ nói:
- Đại ca ơi! Giả tỷ mà thân mẫu em được coi cảnh này thì thân mẫu em vui sướng xiết bao? Tiếc rằng... mẫu thân em vĩnh viễn không bao giờ được xem!
Tuy y không biết nói lời hoa lệ nhưng lộ ra được tính thuần phác hiếu thuận, khiến người nghe phải ngậm ngùi sa lệ.
Thượng Quan Kỳ nghe Viên Hiếu nói bất giác cũng ngẩn ngơ nhớ đến song thân cùng chạnh niềm cố quận, cúi đầu thở dài.
Hai người thẩn thờ đi về phía thuyền đậu. Vừa đến nơi bỗng thấy một người mặc toàn đồ đen từ trong chiếc thuyền có ba cột buồm nhảy lên. Gã này đầu chít khăn đen, thân thể cao lớn chạy đến bên hai người, mắt sắc loang loáng chắp tay nói:
- Chắc hai vị nhọc mệt lắm?
Thượng Quan Kỳ còn đang ngạc nhiên nhìn hán tử có vẻ hung tợn, mắt long lên, trên mặt đầy những giọt nước. Mới trông đã biết ngay là một tên hào hùng trên mặt sông, nhưng không biết gã đến để làm gì?
Chàng chưa kịp đáp thì gã đại hán móc trong túi ra một vật cầm hai tay đưa cho chàng nói:
- Chắc hai vị vội vàng nên quên đem vật này!
Thượng Quan Kỳ nhìn ra thì là hai vuông vải gai dùng làm khăn tang, không khỏi nổi giận nghĩ thầm:
- “Gã này thật là kỳ! Ở đâu tự nhiên đem tới thứ này cho mình làm gì?”.
Bỗng thấy gã cũng đeo một miếng tương tự trên vai thì cho rằng gã nhận lầm mình, chàng liền chắp tay nói:
- Tôi muốn qua sông...
Hán tử không chờ chàng nói hết câu, nhíu đôi lông mày cướp lời:
- Chẳng lẽ huynh đài không muốn đến Hán Dương để điếu tang Mẫn lão gia ư?
Thượng Quan Kỳ từ từ lắc đầu. Hán tử tỏ vẻ ngạc nhiên cười gằn một tiếng rồi bỏ đi.
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười thì gặp lúc gã quay đầu lại lạnh lùng nói:
- Nếu các hạ không đi đến điếu tang thì đừng nghĩ đến chuyện qua sông nữa.
Thượng Quan Kỳ cười hỏi:
- Tại hạ có qua sông hay không có liên can gì đến các hạ?
Hán tử lạnh lùng đáp:
- Hôm nay bao nhiêu thuyền đậu trên sông Trường Giang đã có người bao hết để cho khách đến điếu tang sang sông. Tôi e rằng các hạ khó lòng kiếm được thuyền để sang sông.
Gã ngừng một chút rồi lại nói:
- Tại hạ nghe thanh âm các hạ không giống như nhân sỉ địa phương này nên lấy lòng tốt nói cho các hạ biết. Nếu các hạ không tin thì cứ đi hỏi thử xem.
Nói xong chắp tay lại nhảy lên thuyền. Con thuyền vẫn im lặng như không đủ biết người đó không phải tay vừa.
Thượng Quan Kỳ ngẩn người ra một lúc nghĩ thầm:
- “Xem ra hán tử này không có vẻ gì là ác ý, có lẽ hắn không lừa ta... Có điều không hiểu Mẫn lão gia là nhân vật thế nào mà khi lão chết đi họ còn vẻ vời lắm chuyện...”.
Bỗng nghe Viên Hiếu đứng kế bên khẽ hỏi chàng:
- Đại ca! Chuyện chi vậy?
Thượng Quan Kỳ đáp:
- Nơi này không kiếm được thuyền để sang sông.
Viên Hiếu nói:
- Đằng kia có vô số thuyền bỏ không đó thôi!
Thượng Quan Kỳ nói:
- Tuy có thuyền bỏ không những đã có người bao hết rồi.
Viên Hiếu chau mày nghĩ một lát không hiểu hỏi lại:
- Những thuyền này bỏ rồi tại sao chúng ta không xuống trước để qua sông được? Nếu con người sắp đến thì họ phải chờ để sang sau chứ sao? Hiện giờ chưa có ai mà lại giữ nhiều thuyền như thế để làm gì?
Y nói tiếng người khó nhọc quá, trên mặt mồ hôi nhỏ giọt.
Thượng Quan Kỳ trầm ngâm một lát nói:
- Viên đệ! Tuy hiền đệ nói đúng lý, nhưng người trên thế gian còn nhiều điều phức tạp, không đơn giản giống như ở nơi thâm sơn đâu. Sau này tự nhiên hiền đệ sẽ hiểu. Tỉ dụ như khi mình còn ở thâm sơn, bụng đói thì lấy trái cây ăn vì trái cây đó tự nhiên mọc lên chứ không phải của riêng ai. Còn ở đây dù đói chết cũng không thể tự tiện chạy đi tìm thứ nọ thứ kia mà lấy ăn được, vì bất luận thứ gì ở đây cũng đều có chủ cả. Người chủ dù yếu đuối đến đâu cũng có pháp luật bảo vệ. Kẻ nào tự ý lấy đồ của người khác là vi phạm phép nước. Những thuyền này tuy để không nhưng đã có chủ cả rồi, anh em mình không được tự ý sử dụng.
Viên Hiếu cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, ngẩng lên nói:
- Em hiểu rồi! Nếu có ai ăn cắp đồ vật của người khác, nhất định em sẽ đánh họ!
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười gật đầu. Bỗng thấy phía sau có đến mười gã hán tử mặc đồ đen đi tới. Trong bọn hán tử này có kẻ cao người thấp, kẻ già người trẻ, mà ai nấy đều lộ vẻ mặt bi thương. Người nào cũng cài trên vai một mảnh vải trắng và chân bước rất mau lẹ. Có người vừa nói nhỏ với nhau vừa nhìn Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu. Gã hán tử lúc trước ở dưới thuyền bây giờ lại lẹ làng nhảy lên bờ đón bọn này xuống thuyền. Thượng Quan Kỳ vẳng nghe chúng nói chuyện với nhau:
- Tôi không ngờ lại được các vị tiêu đầu trong Hoàng Hạc tiêu cục cũng đến. Tiểu nhân xin thay mặt Mẫn nhị gia xin có lời cảm tạ quí vị...
Tuy nghe không rõ lắm nhưng cũng không sai. Thượng Quan Kỳ tự nghĩ:
- “Lâu nay từng nghe tiêu cục Hoàng Hạc là một tiêu cục nổi tiếng trong giang hồ, bây giờ cũng đến cả đây để điếu tang. Thế thì Mẫn lão gia này là một nhân vật rất lẫy lừng, vậy tại sao mình chưa bao giờ nghe nói đến?”.
Chàng cố nhớ lại thì những người có tiếng tăm trong võ lâm không có ai họ Mẫn nên rất lấy làm nghi ngờ.
Viên Hiếu đứng ngẩn người ra một lúc, đột nhiên nghiêng người nói:
- Đại ca! Nhìn kìa! Một gã hán tử đang dùng cây sào tre chống một cái, tại sao con thuyền lại rẽ nước mà đi...
Y đang nói dở, thấy Thượng Quan Kỳ đang ngẫm nghĩ mông lung nên thôi không hỏi nữa, vì một lẽ rất giản dị, đó là khi lúc mình đang trầm tư không muốn người khác nói, thì bây giờ người ta đang trầm tư mình không nên nói nhiều quấy rầy.
Bỗng Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười, miệng lẩm bẩm một mình nói những gì Viên Hiếu nghe không hiểu. Chàng ngoảnh lại nói với Viên Hiếu:
- Chúng ta lại đằng kia coi có mấy con thuyền đánh cá không? May ra họ giúp mình sang sông!
Viên Hiếu vẫn chưa hiểu chút gì về việc đời, nhưng thấy Thượng Quan Kỳ nói vậy cũng luôn miệng khen phải, riu ríu đi theo xuống phía hạ lưu.
Lúc đó vầng thái dương đã lên cao, nước sông ánh vàng rực rỡ. Gió xuân lay động tà áo Thượng Quan Kỳ bay phất phới trông tựa hồ như cây ngọc trước gió.
Bên mình chàng lại là gã Viên Hiếu cực kỳ xấu xa.
Mấy cô thuyền chài ló đầu ra cửa thuyền che miệng cười khúc khích. Song Viên Hiếu vẫn thản nhiên bước đi như thường, ai nhìn y cười nói gì y cũng không màng để tâm.
Thượng Quan Kỳ lần bước trên đám cỏ xanh buổi sơ xuân từ từ mà đi, trông bề ngoài ra cách thanh nhàn nhưng bên trong cực kỳ nóng nảy. Chàng không biết chuyến này qua Giang Nam có tìm thấy sư phụ (Diệp Nhất Bình) hay không? Nếu tìm không thấy thì tính mạng người thật mong manh lắm. Nếu người còn sống thì tất nhiên có đi đâu cũng sẽ nói cho người nhà biết...
Chàng đang nghĩ ngợi mông lung, chợt thấy Viên Hiếu vui mừng nói:
- Đại ca nhìn kìa! Trước mặt quả có chiếc thuyền không. Ha ha! Đại ca đoán quả không sai.
Thượng Quan Kỳ tủm tỉm cười nhìn thì quả nhiên gần đấy có một con thuyền nhỏ không buộc đầu dây vào gốc liễu. Cành liễu rũ xuống mũi thuyền, một đại hán đứng tuổi mình mặc áo tơi xếp bằng ngồi ở đầu thuyền hút thuốc lào. Tuy áo quần lam lủ nhưng ra vẻ nhàn hạ.
Thượng Quan Kỳ tới gần, người phu thuyền mới từ từ quay đầu nhìn lại hai người một cái rồi lại quay ra nhìn dòng sông nước đang chảy cuồn cuộn.
Thượng Quan Kỳ hắng giọng khoanh tay nói:
- Chúng tôi cần qua sông! Không biết đại ca đây có làm ơn cho nhờ thuyền sang bên kia được không?
Gã phu thuyền vẫn không ngoảnh đầu lại, đáp:
- Thuyền tôi không phải là đò ngang.
Nghe giọng nói vừa lạnh lùng vừa cộc lốc, Thượng Quan Kỳ vừa ngạc nhiên vừa bực mình nói:
- Chúng tôi có việc gấp cần phải qua sông, nếu đại ca chịu giúp cho chúng tôi xin trả rất hậu.
Gã phu thuyền từ từ quay đầu lại nhìn hai người. Thượng Quan Kỳ đang hy vọng thì gã lại lắc đầu nói:
- Đã bảo không phải là đò ngang mà!
Rồi bỏ đi vào trong khoang, không nói gì nữa.
Thượng Quan Kỳ tuy khó chịu nhưng phải dằn lòng, thở dài quay lại bảo Viên Hiếu:
- Chúng ta lại đi thêm lúc nữa coi.
Lão phu thuyền lại chạy ra hỏi:
- Các ngươi vội sang sông phải chăng để đi điếu tang?
Thượng Quan Kỳ lắc đầu thì Viên Hiếu đã vội cướp lời:
- Nếu chúng tôi đi điếu tang thì đã xuống chiếc thuyền lớn đằng kia, còn đi đến đây làm gì!
Y thấy gã phu thuyền tỏ vẻ khinh khỉnh, tức mình muốn nói thêm mấy câu cho bỏ ghét nhưng nói không ra lời.
Gã phu thuyền vừa “Hứ” một cái, trong khoang thuyền lập tức có một giọng nói trong vắt êm ái vọng ra:
- Hai người đã lạc lõng đến đây, muốn sang sông mà chịu ngồi ngoài đầu thuyền không vào trong khoang thì ta sẽ chở qua cho.
Giọng nói thật là uyển chuyển dễ nghe. Thanh âm tựa hồ như tiếng người phương Bắc mà lời nói uyển chuyển như người xứ Ngô.
Vừa nghe hết câu nói, Thượng Quan Kỳ đã hoa mắt lên vì thấy một thiếu nữ mặc áo mùi cánh trà bước ra đầu thuyền. Chàng vội cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vì chàng đã nhác thấy bóng hồng mặt mũi thanh tú, dung nhan cực kỳ diễm lệ. Trong lòng chàng không khỏi e thẹn nghĩ thầm:
- “Té ra trong thuyền có con gái, trách gì không cho mình sang sông.”
Bỗng thấy nữ lang lại cất tiếng oanh thỏ thẻ nói:
- Các người đã có việc gấp tưởng nên xuề xòa cứ ngồi tạm đấy. Thuyền này tuy nhỏ nhưng có thêm hai người nữa cũng không ngại gì.
Thượng Quan Kỳ vội đáp:
- Được vậy là đã cám ơn cô nương lắm rồi!
Chàng không nhịn được lại ngẩng đầu lên nhìn, thì chẳng khác gì một nàng tiên đứng đó đang hé một nụ cười nhưng vẻ mặt rất nghiêm trang khiến cho người không dám có ý nghĩ xâm phạm.
Tuy Thượng Quan Kỳ không muốn ngồi cùng thuyền với nữ lang song thấy nàng là một người lỏi lạc không câu nệ. Và không còn cách nào khác, đành vái dài nói lại:
- Chúng tôi xin đa tạ cô nương!
Rồi cúi đầu bước xuống thuyền, không dám ngẩng đầu nhìn lên nữa.
Nữ lang mỉm cười, nhẹ nhàng chuyển chiếc lưng thon quay vào trong khoang.
Gã phu thuyền cầm ống thuốc chỉ ra đầu thuyền nói:
- Các ngươi ngồi đây. Cấm không được vào trong khoang.
Thượng Quan Kỳ nghiêm sắc mặt nói:
- Cái đó đã hẳn!
Rồi chàng tiếp:
- Còn tiền qua đò xin đại ca thu nhận cho.
Vừa nói vừa móc trong bọc ra một đỉnh bạc nhỏ để trước mặt gã phu thuyền.
Lúc này chàng đã ngầm nhận ra rằng gã này không phải là kẻ tầm thường, nên lời nói không cần phải giữ lễ nữa.
Bỗng nghe gã phu thuyền cười lạt một tiếng rồi nói:
- Thôi ngươi hãy cất tiền lại đi!
Gã nhảy lên bờ cởi dây.
Thượng Quan Kỳ thấy gã ngạo mạn, có ý không bằng lòng nhưng không nói gì nữa cùng Viên Hiếu ngồi xuống đầu thuyền, ngắm dòng sông, phong cảnh rất đẹp nhìn không chán mắt.
Thượng Quan Kỳ còn đang khen thầm phong cảnh Giang Nam, bỗng nghe sau lưng có tiếng oanh thỏ thẻ nói:
- Hai chàng thiếu niên này tuy còn nhỏ tuổi nhưng cử chỉ đã đứng đắn.
Thượng Quan Kỳ cảm thấy trong lòng được an ủi.
Người ta bất cứ là ai, nếu được người tán tụng mình trong lòng cũng lấy làm khoan khoái.
Thiếu nữ tuy nói nhỏ cố ý không để cho Thượng Quan Kỳ nghe tiếng song chàng thính tai lạ thường nên chàng mới nghe rõ, biết không phải là câu nói lấy lòng.
Ngờ đâu gã phu thuyền lại “Hừ” một tiếng, lạnh lùng nói:
- Gã cầu mình dĩ nhiên là phải có thái độ cung kính.
Thượng Quan Kỳ ngạc nhiên, cái tính quật cường ở trong ngôi chùa cổ hoang lại nổi lên, chàng toan nói mấy câu phản kháng nhưng lại thôi, rồi đứng phắt dậy khẽ phất tay áo một cái, nhón chân nhảy lên bờ.
Viên Hiếu không hiểu ra sao cũng nhảy lên theo.
Gã phu thuyền cho thuyền đi, thấy hai người không nói gì tự nhiên nhảy lên bờ cũng ngạc nhiên, chau mày cười lạt một tiếng.
Nữ lang lại bước ra đầu thuyền nhìn theo bóng hai người, thu ba chuyển động dường như có vẻ muốn cười.
Viên Hiếu thấy Thượng Quan Kỳ lặng lẽ đi về phía trước, trên mặt lộ vẻ giận dữ nên cũng riu ríu theo sau. Đi được một quãng, bỗng thấy Thượng Quan Kỳ tự đập vào tay một cái lẩm bẩm:
- “Thượng Quan Kỳ hỡi! Nếu không cần cầu khẩn ai thì cầu người làm gì?”.
Nguyên chàng tuổi trẻ nóng tính, không nhịn được lời người ta khích bác mình. Chàng có biết đâu rằng việc đời rắc rối, nếu không nhờ người thì làm sao làm cho nên việc.
Viên Hiếu thấy chàng đột nhiên quay lại cười nói:
- Viên đệ! Viên đệ bất tất phải nói gì. Ta đưa Viên đệ qua sông.
Viên Hiếu lơ đảng gật đầu. Thượng Quan Kỳ đột nhiên xốc áo ngay ngắn lại chạy gần lại một chiếc thuyền hai tay buông xuống, mắt không nhìn nghiêng đi thẳng xuống thuyền tìm một chỗ trống, ngồi xuống cúi đầu ngẫm nghĩ.
Viên Hiếu ngơ ngẩn chẳng hiểu ra sao cũng đành chạy theo ngồi xuống cạnh chàng.
Trong thuyền này đã có mười gã hán tử ngồi từ trước. Người đang cúi đầu thì thầm nói nhỏ, người đang khoanh tay. Nhác thấy hai người lên thuyền không khỏi kinh ngạc, nhưng chỉ nhìn qua rồi đâu lại vào đấy, không ai hỏi vặn mà cũng không ai ngăn trở.
Một lúc sau lại có hai người xuống. Gã phu thuyền nhẩm đếm người, miệng la lên một tiếng cầm cây sào tre dài đẩy mạnh một cái, thuyền đã ra khỏi bờ.
Ngồi bên Thượng Quan Kỳ là một gã gầy nhom, mắt chớp loang loáng, móc trong bọc ra một cái tẩu hút thuốc lào, rít luôn hai hơi nhắm mắt lại nhả khói ra rồi ngoảnh sang bên Thượng Quan Kỳ cười nói:
- Huynh đài thử hút một hơi cho vui, thuốc này ở ngoài đưa vào đấy.
Thượng Quan Kỳ mỉm cười lắc đầu. Chàng thấy người đó ăn mặc giản dị, thái độ hòa ái. Mới thoạt nhìn thấy tay gã cầm cái tẩu đồi mồi rất lịch sự tựa hồ như không xứng với kiểu cách của gã.
Gã hán tứ này mắt sáng loang loáng nhìn từ đầu xuống chân Thượng Quan Kỳ và Viên Hiếu rồi hỏi:
- Huynh đài ở đâu đến đây? Có phải về đây điếu tang Mẫn lão gia phải không?
Thượng Quan Kỳ cũng ậm ừ cho xuôi chuyện. Chàng nghĩ thầm:
- “Người này cách nói có vẻ tôn kính Mẫn lão gia mà còn ra chiều thương tiếc rất thành thật. Vậy Mẫn lão gia là người rất có danh tiếng trong võ lâm và là một người rất đạo đức”.
Bỗng thấy hán tử than rằng:
- Mẫn lão gia một đời làm thiện nhưng tiếc rằng... hỡi ôi!
Nói đến đây hán tử đột nhiên ngừng lại.
Thượng Quan Kỳ hỏi:
- Chưa rõ cao tánh đại danh huynh đài là gì?
Hán tử đưa mắt nhìn chung quanh rồi đáp:
- Tại hạ là Đỗ Thiên Ngạc! Tuy không phải là tình cố cựu với Mẫn lão gia nhưng vẫn đem lòng ngưỡng mộ nên tiện đường qua đây vào điếu tang.
Thượng Quan Kỳ nghe ba chữ “Đỗ Thiên Ngạc” quen tai lắm liền nói ngay:
- Lâu nay tôi vẫn ngưỡng mộ đại danh!
Lúc đó mọi người trong thuyền ai ai cũng quay lại nhìn, đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Đỗ Thiên Ngạc.
Thượng Quan Kỳ bỗng nhớ ra một người, buột miệng hỏi:
- Phải chăng các hạ là “Quan Ngoại Tiên Thần Đỗ Thiên Ngạc” mà tiếng tăm chấn động võ lâm đó chăng?
Đỗ Thiên Ngạc tủm tỉm cười đáp:
- Đỗ Thiên Ngạc chính thị là tại hạ! Còn hai chữ “tiên thần” thì thật không dám nhận.
Đỗ Thiên Ngạc dừng một lúc lại nói tiếp:
- Tại hạ ở quan ngoại đã lâu, ít giao thiệp với các bậc anh hùng Giang Nam.
Không hiểu cao tánh đại danh các hạ là gì?
Thượng Quan Kỳ đáp:
- Tại hạ tên gọi Thượng Quan Kỳ. Bất quá chỉ là một tên vô danh tiểu tốt trong võ lâm mà thôi.
Chàng lẩm bẩm một mình:
- Ta từng nghe Đỗ Thiên Ngạc trong tay sử cây “Tử Kim Phi Long Đa Tiết Tiên Thần” quét bảy mươi dặm ngoài quan ngoại, bình sinh ông ta chưa gặp ai là đối thủ. Không ngờ tay hảo hán lừng danh trong võ lâm lại tuổi trẻ và khiêm tốn như thế.
Đỗ Thiên Ngạc lại nhìn Viên Hiếu mỉm cười nói:
- Còn huynh đài đây bề ngoài tuy vụng về mà bên trong rất tinh thông, sau này tất nổi danh lớn, tại hạ chả thấm vào đâu.
Viên Hiếu tuy không hiểu hết nhưng thấy hảo hán nói cười vui vẻ, y cũng mỉm cười.
Thượng Quan Kỳ và Đỗ Thiên Ngạc nói chuyện với nhau mỗi lúc một thêm thân mật. Bất giác thuyền đã đến bờ bên kia. Đỗ Thiên Ngạc đứng dậy bước ra, Thượng Quan Kỳ cũng theo sau lên bờ.