Điều Bí Mật

Chương 13

Judith sống trong trạng thái lâng lâng hạnh phúc suốt hai tuần sau đó. Iain yêu cô. Ồ, anh không nói với cô chính xác, nhưng câu nói anh sẽ bước qua lửa địa ngục chỉ để làm cô vui lòng chắc chắn đủ làm bằng chứng cho thấy anh yêu cô.

Cô không thể thôi cười. Còn Iain không thể thôi quắc mắt. Cô thấy rõ anh đang gặp khó khăn trong việc chấp nhận những cảm giác của mình. Cô nghĩ anh đang chờ cô làm hay nói điều gì đó khẳng định nỗi nghi ngờ rằng lúc này anh thật yếu đuối. Yêu cô đã khiến anh lo lắng. Cô hiểu điều đó. Các chiến binh sinh ra là để chiến đấu và bảo vệ. Họ trải qua nhiều năm trời huấn luyện để cơ thể lẫn tâm trí trở nên bất khả chiến bại. Họ không có thời gian cho phương diện mềm yếu của cuộc sống. Cô kết luận lúc này Iain đang cảm thấy bị mắc bẫy. Đến lúc rồi anh sẽ học được cách tin tưởng vào tình yêu, học được cách cảm thấy niềm vui sướng như cô lúc này.

Cô hay bắt được anh đang ngắm nhìn mình những khi anh không nghĩ là cô sẽ nhận ra. Anh dường như vô cùng rối trí. Cô không thúc giục anh phải vượt qua cảm giác yếu đuối ngốc nghếch đó, đoán rằng anh sẽ nổi điên lên nếu cô dám dùng từ đó với anh. Cô kiên nhẫn trong lúc anh sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong đầu.

Gelfrid phát hiện ra cô có năng khiếu với cây kim và mảnh vải, và ngay lập tức đưa cô một rổ đầy quần áo cần được may vá. Graham cũng không để mình bị gạt sang bên. Ông cũng đưa quần áo của mình cho cô.

Cô cho người chuyển ba chiếc ghế tựa lưng cao có đệm mềm vào trong hội trường và xếp thành nửa vòng cung trước lò sưởi. Những chiếc đệm dĩ nhiên đều có vỏ bọc bằng vải len của người Maitland. Sau bữa tối cô thường đem đồ khâu vá đặt lên một chiếc ghế và làm việc ở đó trong lúc lắng nghe những cuộc thảo luận diễn ra tại bàn. Thường thì Graham sẽ gọi với ra hỏi ý kiến cô, và ông thường xuyên gật đầu đồng ý sau khi nghe cô nói lên quan điểm của mình. Cô luôn rời khỏi hội trường khi diễn ra các cuộc họp chính thức, và cô biết Iain rất cảm kích sự chu đáo của cô vì anh không cần lên tiếng yêu cầu cô lánh mặt.

Judith hiểu bằng cách làm hài lòng các vị bô lão, tình cờ cô cũng đã dạy họ cách làm cô hài lòng. Một sáng nọ cô nhận xét thật là đáng tiếc khi không có những tấm vải sặc sỡ treo lên mấy bức tường để giảm bớt sự khắc khổ do các phiến đá xám đem lại. Graham ngay lập tức lên phòng mình, Gelfrid cũng vậy, rồi cả hai cùng quay lại mang theo những tấm vải lụa rất đẹp. Họ bảo cô cầm lấy mà treo lên pháo đài.

Helen giúp treo số vải đó lên. Chị đã trở thành thành viên rất được hoan nghênh tại pháo đài. Với sự khuyến khích và giúp đỡ của Judith, chị đã quán xuyến công việc bếp núc và biến pháo đài trở thành một ngôi nhà hấp dẫn với tất cả bọn họ. Hương thơm các loại gia vị hòa lẫn với mùi thơm của bánh mỳ nướng hằng ngày cứ thoang thoảng tràn ngập không trung, đã luôn chiếm được những nụ cười và những tiếng thở dài mãn nguyện từ Graham và Gelfrid.

Ngày Chủ nhật đầu tiên được tuyên bố là ngày nghỉ đã không diễn ra theo cái cách mà Judith mong đợi. Hầu hết cánh phụ nữ đã phớt lờ lời khuyên nên bỏ công việc sang một bên. Tuy vậy Judith không nản lòng. Cô kết luận cách tốt nhất khiến những người phụ nữ ra ngoài và vui chơi với nhau là thông qua con cái của họ. Cô tổ chức các trò chơi cho bọn trẻ và cử Andrew đi tới từng nhà một để thông báo rằng Chủ nhật tiếp theo sẽ là ngày hội của Maitland dành cho toàn bộ trẻ em.

Kế hoạch đó thành công rực rỡ. Những người mẹ quăng hết mọi thứ sang bên để có thể chứng kiến con mình tham gia các trò chơi. Judith đã trông chờ chính điều đó. Nhưng cô lại không mong cánh đàn ông cũng dính vào chuyện này. Một số ghé qua vì tò mò. Những người khác đến để xem con cái mình thi đấu. Helen chịu trách nhiệm chuẩn bị đồ ăn thức uống. Những người mẹ khác thấy thế liền sốt sắng giúp đỡ. Những chiếc bàn được đưa ra ngoài trời và phủ lên đầy những khay bánh nhân hoa quả, bánh mỳ và mứt, và còn nhiều đồ ăn đáng kể khác như cá hồi muối, thịt cừu hun khói và thịt chim.

Chỉ có duy nhất một khoảnh khắc lúng túng trong cả ngày hôm đó. Một cô bé mười một tuổi tên là Elizabeth đã thắng trong cuộc thi bắn cung. Cô bé đã đánh bại tất cả mọi người, bao gồm vài cậu bé mười ba tuổi.

Không ai biết phải làm gì lúc đó. Nếu họ tung hô cô bé thì không phải đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với mấy cậu con trai sao? Judith không biết chắc phải làm sao để giải quyết tình huống nhạy cảm này. May mắn thay, Iain vừa ra ngoài khi cuộc thi tài kết thúc. Judith liền chạy đến chỗ anh, đưa cho anh một dải băng nhỏ xinh xắn mà cô đã làm cho bọn trẻ và yêu cầu anh đến trao giải cho người thắng cuộc. Cô không nói với anh ai là người chiến thắng.

Chồng cô không hề hay biết cho đến khi anh nhìn vào bảng kết quả và thấy một cô bé đã đánh bại toàn bộ đám con trai. Nhưng chuyện đó đối với anh chẳng thành vấn đề. Anh tán dương khả năng của Elizabeth trong khi gắn mảnh vải nhỏ lên áo choàng của cô bé. Cha mẹ cô bé vội vàng bước tới trước. Người cha kể với tất cả mọi người rằng chính ông đã dạy con gái cách sử dụng cung tên và rằng cô bé có đôi mắt tinh tường từ khi còn rất nhỏ.

Judith dành hầu hết thời gian trong ngày để gặp gỡ phần lớn thành viên trong thị tộc. Cô nhìn thấy Agnes hai lần, nhưng mỗi lần cô cố tiếp cận bà ta để lên tiếng chào hỏi thì bà đỡ ấy đều quay lưng lại với cô và đi về hướng ngược lại. Sau ba lần cố gắng, Judith đành từ bỏ.

Frances Catherine ngồi trên một cái chăn trải ở gần trung tâm ngọn đồi, theo dõi các trò chơi diễn ra, Judith đến ăn trưa cùng bạn. Andrew theo cô trèo lên đồi, và không phải đến tận lúc quay người lại và ngồi xuống cạnh Frances Catherine thì cô mới phát hiện ra tất cả những đứa trẻ khác cũng đã kéo theo.

Những đứa còn nhỏ cực kỳ tò mò về cô. Mặc dù lúc này đã là phu nhân của Lãnh chúa, nhưng cô vẫn là người Anh và bọn chúng có vô số những thắc mắc muốn hỏi cô. Cô trả lời từng đứa một, cố không cảm thấy bị xúc phạm về một số thứ báng bổ mà bọn trẻ đã tin về người Anh.

Frances Catherine thì kể lại câu chuyện cô và Judith gặp nhau như thế nào. Dĩ nhiên bọn trẻ muốn nghe nhiều hơn về lễ hội ở vùng biên giới, và Judith kể cho chúng nghe về các trò chơi. Chúng như bám lấy từng lời một. Một số đứa thì bám lấy cô. Một cậu bé con – không thể nào hơn ba tuổi – rất kiên nhẫn ngồi cạnh Judith. Cô không biết nó muốn gì cho đến khi cô bỏ đám băng rôn còn thừa ra khỏi chiếc váy của mình. Ngay lập tức cậu bé khệnh khạng bước tới trước, xoay người, rồi ngồi lọt thỏm vào lòng cô. Judith tiếp tục kể câu chuyện của mình, và chỉ trong chốc lát bọn trẻ đã mơ màng buồn ngủ.

Bọn trẻ không muốn ngày hôm đó kết thúc. Chúng muốn nghe thêm một câu chuyện nữa, rồi lại một chuyện nữa… Cuối cùng Judith phải hứa là chiều hôm sau cô sẽ đem đồ may vá ra ngoài và ngồi đúng chỗ này. Bất kỳ ai muốn ra ngồi cùng với cô đều được hoan nghênh, và lúc đó cô sẽ kể thêm những câu chuyện khác nữa.

Tổng kết lại, Judith cảm thấy mọi việc diễn ra khá tốt đẹp. Dĩ nhiên chuyện về Frances Catherine vẫn là một mối lo, và cô biết phải đến sau khi đứa bé được sinh ra an toàn và bạn cô hoàn toàn hồi phục thì cô mới hết lo lắng được. Bạn cô vẫn cứ bướng bỉnh không chịu đặt lòng tin vào Helen, nhưng thái độ của cô ấy cũng đang dịu đi dần. Frances Catherine bảo lòng tin của cô đặt hết vào Judith, và nếu Judith cho rằng Helen sẽ là người giúp đỡ thì chuyện đó cũng chẳng sao… miễn sao Judith vẫn là người đảm nhiệm công việc chính.

Frances Catherine chỉ còn một tuần nữa là đến ngày sinh nếu ước lượng của cô ấy là chính xác. Judith nghĩ cô bạn trông to như thể sinh ra được đến ba đứa ấy. Cô đã phạm sai lầm khi nói với Patrick điều đó. Anh trở nên trắng bệch, và cô phải vội giải thích là mình chỉ đùa thôi. Anh liền ra lệnh cho cô không bao giờ được đùa với anh thêm một lần nào nữa.

Iain vẫn giữ khoảng cách với Judith vào ban ngày. Nhưng đêm đến anh trở nên khác hẳn. Hầu như tối nào anh cũng say mê làm tình với cô, và luôn ôm cô trong lòng khi trôi vào giấc ngủ.

Chồng cô chưa lần nào thực sự đánh mất bình tĩnh và lòng kiêu hãnh trước mặt cô cho đến buổi tối cô gặp Ramsey.

Frances Catherine vừa mới bước vào trong hội trường, định ở lại với Judith khoảng một giờ đồng hồ. Patrick giúp cô ngồi xuống một chiếc ghế tựa gần lò sưởi, ra lệnh cho cô ngồi yên ở đó cho đến khi anh hoàn thành một công việc quan trọng, rồi băng qua hội trường và nhập hội cùng với Iain và Brodick.

“Chồng mình đã trở thành một gã ngốc xoắn xít rồi”, Frances Catherine thì thầm.

Judith bật cười. Frances Catherine ngồi quay mặt về phía Iain và phát hiện ra anh mỉm cười. Vài phút sau đó cô nói gì đó mà Judith cảm thấy khá buồn cười, và một lần nữa cô phát hiện ra khi Judith cười vang thì Iain lại mỉm cười.

Cô nghĩ chuyện đó thật ngọt ngào làm sao và nói với Judith như vậy. Thế rồi Ramsey bước vào hội trường cùng với hai chiến binh khác.

Judith không nhìn thấy bọn họ, nhưng Frances Catherine thì có. “Cậu có nhớ mình đã từng kể về một anh chàng chiến binh tên là Ramsey và anh ta đẹp trai đến ngất ngây không?”

Judith không nhớ. “Thử nhìn xem”, Frances Catherine thì thào. “Cậu sẽ biết ngay mình đang nói về chuyện gì.”

Dĩ nhiên tính tò mò của Judith trỗi dậy. Cô liếc qua chiếc ghế tựa để có thể nhìn thấy anh chàng kia. Rồi cô hít vào một hơi thật sâu. Cô nghĩ có lẽ là miệng mình đã há hốc ra, nhưng cũng không chắc lắm. Ôi, Chúa ơi, anh ta đẹp tuyệt trần. Đó là từ duy nhất xuất hiện trong đầu mà cô thấy xứng đáng với gã chiến binh này. Cô nghĩ chuyện miêu tả vẻ bề ngoài của anh ta cho ai đó chưa từng nhìn thấy anh ta dường như là một chuyện rất bình thường, và Ramsey thì không có một chút bình thường nào. Anh ta quá hoàn hảo, với mái tóc màu đen, đôi mắt nâu và một nụ cười sinh ra là để khiến trái tim các quý cô thổn thức. Và lúc này anh ta đang cười.

“Cậu có thấy anh ta có má lúm đồng tiền không?” Frances Catherine thì thào. “Chúa ơi, Judith, anh ta không phải quá tuyệt vời sao?”

Làm sao cô lại không thấy được cơ chứ? Cái má lúm đồng tiền ấy thật quá sức lôi cuốn. Nhưng cô sẽ không thừa nhận điều đó với cô bạn, thay vào đó lại quyết định phải trêu đùa. “Ramsey là ai trong số ba người đó?” Cô hỏi với vẻ ngây thơ.

Frances Catherine phá lên cười ngặt nghẽo. Tiếng cười khiến đám đàn ông chú ý. Ramsey mỉm cười với vợ Patrick, rồi ánh mắt anh ta chuyển sang Judith.

Họ nhìn nhau chằm chằm một lúc lâu, cô tự hỏi làm thế nào lại có người đẹp trai đến thế, và anh ta chắc là đang tự hỏi cô là kẻ quái quỷ nào.

Iain đứng bật dậy làm cô chú ý. Trông anh chẳng vui vẻ gì lắm mà lúc này đang trừng mắt nhìn cô.

Cô tự hỏi không biết mình đã làm gì khiến anh bực bội, và định ngay khi có thể dừng cái việc trố mắt nhìn Ramsey lại, cô sẽ phải tìm hiểu điều đó.

Nhưng anh không ở trong tâm trạng có thể chờ. “Judith, lại đây”, anh ra lệnh bằng một giọng gần như rống lên.

Cô cau mày nhìn chồng cho anh biết là mình không đánh giá cao cái kiểu hống hách khi muốn thu hút sự chú ý của vợ từ anh chút nào. Anh phớt lờ thông điệp ngầm đó và ngoắc ngón tay ra hiệu cho cô đến gần.

Cô nhẩn nha đáp lại lời triệu tập của anh. Sau khi đã cẩn thận gấp lại đôi vớ dài mà cô đang vá cho Gelfrid, cô đặt nó vào trong rổ và từ từ đứng dậy.

“Mình tin là chồng cậu hơi ghen rồi”, Frances Catherine thì thào.

“Chuyện đó thật buồn cười”, Judith thì thào đáp lại.

Bạn cô khịt mũi. Judith buộc mình không được phá lên cười lần nữa. Cô băng qua phòng, chọn con đường diễu qua trước mặt ba người khách, rồi dừng lại trước mặt ông chồng đang cau có của mình.

“Anh đang muốn gì ư?” Cô hỏi.

Anh gật đầu, rồi nắm lấy cô. Cô không thể hình dung ra có chuyện gì đã xảy đến với anh. Anh kéo cô vào mình rồi quàng tay quanh vai cô, neo cô lại ở đó.

Anh đang cư xử vô cùng sở hữu. Judith phải bậm chặt môi để không phá lên cười. Frances Catherine đã nói đúng, Iain đang ghen. Cô không biết mình nên cảm thấy hài lòng hay bị xúc phạm nữa.

Anh giới thiệu cô với những người mới đến. Cô cẩn thận tỏ ra chú ý đến từng người một. Cô muốn trố mắt ngắm nhìn Ramsey nhưng không dám. Iain sẽ phát hiện ra ngay.

Ngay sau khi hoàn thành xong các thủ tục, Judith cố quay lại với bạn nhưng Iain không để cô đi. Cô ngẩng lên nhìn anh. Anh vẫn đang cau có.

“Em có thể nói chuyện riêng với anh một chút được không?” Cô yêu cầu.

Anh trả lời bằng cách kéo cô vào trong kho để rượu.

“Em muốn nói gì với anh?”

“Ramsey cực kỳ đẹp trai.”

Anh không thích nghe điều đó. Judith mỉm cười. “Nhưng mà anh cũng thế, chồng ạ. Tuy nhiên, em sẽ không bước qua lửa địa ngục vì anh ta, cho dù anh ta có trung thành với anh đến đâu đi chăng nữa. Em không yêu anh ta. Em yêu anh. Em chỉ nghĩ có lẽ anh muốn nghe em nói điều đó. Em sẽ bước qua lửa địa ngục vì anh… nhưng chỉ mình anh thôi.”

Anh nới lỏng tay trên người cô. “Anh thể hiện rõ đến thế ư?”

Cô gật đầu. Anh cười toe toét, rồi cúi xuống hôn cô. Đó là một nụ hôn dịu dàng, không đòi hỏi làm cho cả hai càng muốn nhiều hơn.

“Anh là một người rất ích kỷ, Judith ạ. Có lẽ em cũng đã nhận ra điều đó rồi.”

Nụ cười của cô khiến anh vô cùng vui sướng. “Em đã biết là anh ích kỷ rồi”, cô thì thầm. “Thế nhưng em vẫn yêu anh.”

Anh bật cười. “Người của anh đang chờ”, anh nói. “Còn điều gì khác em muốn nói với anh không?”

Vẻ ngạo mạn đã quay lại với anh. Cô lắc đầu. “Không, chồng ạ.”

Cô không phá lên cười cho đến khi cùng Frances Catherine bước ra ngoài để có chút riêng tư.

Judith không hề khoác lác với Iain. Cô sẽ bước qua lửa địa ngục vì sự an toàn của anh, nhưng cô chẳng bao giờ nghĩ rằng có lúc nào đó mình thực sự phải làm cái điều không tưởng đó.

Địa ngục hóa lại là lãnh địa của người Maclean.

Judith bị rơi vào thử thách vào buổi chiều ngày hôm sau. Iain một lần nữa lại đi cùng với Ramsey và Brodick để giải quyết vụ bất đồng với người Macpherson ở vùng biên giới phía tây, còn Patrick và Graham thì đang sẵn sàng đi săn. Graham bảo cô ông cũng có dự định đi câu một lúc.

“Dĩ nhiên nếu còn đủ thời gian”, ông giải thích. “Patrick sẽ không rời vợ lâu hơn bốn giờ đồng hồ vì tình trạng khẩn trương của cô ấy.” Ông dừng lại cười khùng khục. “Cậu chàng cứ kéo tôi sang một bên để thì thào là vợ cậu ta trở nên lo sợ quá đáng mỗi khi không nhìn thấy chồng, rồi một lát sau cô vợ lại kéo tôi sang một bên và yêu cầu tôi phải đưa chồng cô ta đi săn nguyên cả ngày để cô ta có thể có chút thời gian yên bình.”

“Patrick đang khiến vợ mình phát điên lên”, Judith nói với Graham. “Anh ấy cứ canh gác Frances Catherine từng giây từng phút. Cô ấy thề là cứ mỗi lần thức dậy giữa đêm là cô ấy lại thấy chồng mình vẫn còn thức và đang trừng trừng nhìn mình.”

Graham lắc đầu. “Cậu ta đang làm cho tất cả mọi người phát điên”, ông thừa nhận. “Patrick sẽ không chịu nghe lý lẽ đâu. Tất cả chúng ta sẽ đều vui sướng sau khi Frances Catherine hạ sinh đứa bé.”

Judith hoàn toàn nhất trí, rồi cô quyết định đổi đề tài. “Ông sẽ đi săn gần thác nước ư?”

“Phải”, ông trả lời. “Ở đó câu cá là ngon nhất.”

“Frances Catherine bảo tôi nơi đó rất đẹp.”

Vẻ thèm muốn trong giọng nói của cô không qua mắt được ông già. “Sao hôm nay cô không đi cùng chúng tôi luôn? Cô có thể tự mình xem nơi đó đẹp đến mức nào.”

Cô thấy sướng run lên, liền hỏi ý kiến Helen. “Nếu hôm nay chị cần hỗ trợ gì thì tôi rất sẵn lòng ở nhà.”

Helen thấy cảm động vì bà chủ đã quan tâm đến mình như thế. “Giờ khi Janet và Bridget đã làm những việc nặng nhọc thì không còn nhiều thứ để tôi phải làm ngoài việc bếp núc, thưa cô Judith.”

“Thế là quyết định rồi nhé”, Graham tuyên bố. “Chúng ta sẽ lên đường trong vài phút nữa. Nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng đi, cô gái. Helen này, có thể tôi sẽ có ít cá tươi cho bữa tối đấy.”

Judith lao lên cầu thang. Cô thay bộ váy cưỡi ngựa, buộc tóc lại sau gáy bằng một sợi dây rồi nhanh chóng chạy xuống tầng dưới.

Patrick không vui chút nào khi biết là cô sẽ đi cùng. Cô hiểu lý do của anh và vì thế không cảm thấy bị tổn thương.

“Frances Catherine sẽ ổn cho đến khi chúng ta quay lại”, cô hứa. “Helen sẽ trông chừng cô ấy, đúng không Helen?”

Chị quản gia nhanh chóng gật đầu. Patrick vẫn chưa thấy yên tâm. Graham phải thúc vào người anh mấy lần anh mới chịu đi về phía chuồng ngựa.

Thật là một buổi sáng đẹp tuyệt vời. Judith đem theo áo khoác dày, nhưng thực sự không cần thiết lắm. Cơn gió nhẹ nhàng, mặt trời chiếu rực rỡ, và phong cảnh thì ngoạn mục y như những gì Frances Catherine đã miêu tả.

Nhưng họ không đến được chân thác. Người Dunbar đã tấn công trước khi họ có thể đến đó.

Không hề có sự cảnh báo nào. Graham dẫn đường xuyên qua cánh rừng rậm rạp, mù sương. Judith đi ngay phía sau ông còn Patrick chặn hậu. Họ mất cảnh giác vì một lý do đơn giản, họ vẫn đang còn ở trên địa phận của người Maitland.

Đột nhiên cả ba bị vây quanh bởi ít nhất hai mươi chiến binh gươm tuốt sáng loáng, tư thế sẵn sàng. Họ không mặc áo của người Maitland, nhưng Judith quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của họ nên không kịp hoảng sợ.

“Các ngươi đang ở trên đất của bọn ta”, Graham gầm lên, cơn thịnh nộ của ông vượt ra khỏi tất cả những gì mà Judith từng chứng kiến trước đây. “Các ngươi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, Dunbar, trước khi các người phá vỡ thỏa ước ngừng chiến.”

Lũ chiến binh không làm theo lệnh của ông. Lúc này chúng như những bức tượng vậy. Judith thậm chí còn cho là chẳng có tên nào chớp mắt nữa.

Phần đông bọn chúng đang nhìn cô chằm chằm. Cô hếch cằm lên và trừng mắt đáp trả. Cô sẽ không để cho kẻ thù đe dọa, cũng sẽ không để bọn chúng biết mình lo lắng thế nào.

Cô nghe thấy tiếng đoàn ngựa đang phi về phía họ ngay lúc Patrick thúc ngựa phi lên. Anh tiến lên bên phải cô, đứng rất gần đến nỗi chân họ cọ vào nhau.

Anh đang cố bảo vệ cô. Cô biết anh sẽ hy sinh tính mạng để cô được an toàn. Và cô thầm cầu nguyện với Đấng tối cao rằng hành động cao quý đó sẽ là không cần thiết.

Không ai di chuyển cho đến khi một đoàn ngựa phi ầm ầm đến từ phía trước họ, xuyên qua những bụi cây. Đến lúc này một số chiến binh Dunbar mới quay lại nhìn.

Thêm năm người nữa xuất hiện. Họ cũng mặc áo choàng len, nhưng không giống màu của người Dunbar. Judith không biết thế có nghĩa là sao, nhưng Patrick thì biết. Anh lầm bầm một câu chửi thề tục tĩu.

Cô quay lại nhìn anh, thì thào hỏi, “Họ là ai?”.

“Chiến binh Maclean.”

Judith trợn tròn mắt ngạc nhiên. Cô quay lại nhìn những người mới đến. Gã chỉ huy thúc ngựa đến gần hơn. Judith chú ý trực tiếp vào hắn ta. Có gì đó thoáng quen thuộc ở hắn ta, nhưng cô chưa hình dung ra. Gã chiến binh đó cao, có bờ vai rộng, mái tóc vàng sậm và đôi mắt xanh dữ dội.

Graham phá vỡ im lặng. “Vậy là các ngươi liên minh với Dunbar.”

Đó là một câu khẳng định chứ không phải câu hỏi, nhưng gã chiến binh Maclean vẫn trả lời.

“Lãnh chúa của các người đã cố ngăn liên minh này. Hắn cũng đã có thể thành công nếu không phải chiến đấu với ngươi, lão già ạ, và những kẻ lãnh đạo khác của thị tộc các người. Người phụ nữ này là ai?”

Cả Graham và Patrick đều không trả lời.

Tên chỉ huy Maclean ra hiệu cho lính của mình vây quanh họ. Patrick và Graham không có thời gian sờ đến vũ khí, kể cả nếu họ đủ ngu ngốc để thử làm điều đó. Gươm của người Dunbar lúc này đã kề vào cổ họ. Những chiến binh chờ tên chỉ huy Maclean đưa ra mệnh lệnh tiếp theo.

Tên chỉ huy Maclean ra hiệu cho lính của mình vây quanh họ. Patrick và Graham không có thời gian sờ đến vũ khí, kể cả nếu họ đủ ngu ngốc để thử làm điều đó. Gươm của người Dunbar lúc này đã kề vào cổ họ. Những chiến binh chờ tên chỉ huy Maclean đưa ra mệnh lệnh tiếp theo.

“Ta hỏi lại lần nữa”, hắn bảo Graham. “Người phụ nữ này là ai? Ta thấy cô ta quen lắm.”

Graham lắc đầu. Tim Judith bắt đầu nện thình thịch. “Tôi sẽ tự mình lên tiếng”, cô kêu lên.

Patrick đặt tay lên đầu gối cô và siết nhẹ. Anh đang cho cô biết là anh không muốn cô nói gì với chúng.

Tên chỉ huy thúc giục ngựa đến sát bên trái cô. Hắn trừng mắt nhìn Patrick một lúc lâu, rồi quay sang Judith. “Vậy thì nói đi”, hắn vênh váo ra lệnh.

“Cho tôi biết anh là ai và tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh”, cô gặng hỏi.

Nắm tay của Patrick trên đầu gối cô trở nên nhức nhối.

“Ta là Douglas Maclean”, hắn trả lời.

“Anh là kẻ cầm đầu những chiến binh này hay chỉ là người to mồm nhất?”

Hắn phớt lờ lời sỉ nhục của cô. “Ta là con trai Lãnh chúa”, hắn nói. “Giờ cho ta biết cô…”

Hắn dừng lại khi phát hiện ra sự thay đổi rõ rệt ở người phụ nữ xinh đẹp. Mặt cô đã trở nên trắng bệch. Cô thậm chí còn suýt nữa ngã khỏi ngựa mà không hay. Hắn tiến tới và túm lấy cánh tay cô.

Cô còn cả gan lắc đầu với hắn. “Anh không thể là con trai của ông ấy.”

Vẻ dữ dội trong giọng nói của cô khiến hắn thấy khó hiểu. “Không thể cái con khỉ ấy”, hắn nói.

Cô không chịu tin hắn. Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu cô. Cha cô hẳn là đã từng kết hôn trước đó. Phải, chuyện là như thế, cô tự nhủ. Douglas trông có vẻ hơn cô vài tuổi… “Mẹ anh là ai?” Cô gặng hỏi.

“Sao cô lại hỏi thế?”

“Trả lời tôi đi.”

Giọng nói giận dữ của cô khiến hắn ngạc nhiên. “Và nếu ta trả lời thì cô nói cho ta biết cô là ai chứ?”

“Phải”, cô hứa.

Hắn gật đầu. “Tốt lắm”, giọng hắn lại mượt mà trở lại. “Mẹ ta là một con điếm người Anh. Ngữ điệu của mụ ta giống cô lắm. Ta chỉ nhớ được chừng đó thôi. Giờ cho ta biết cô là ai”, hắn ra lệnh một lần nữa.

Cô tuyệt vọng cố níu giữ sự sáng suốt trong mình. “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Hắn nói cho cô biết, rồi siết chặt cánh tay cô đến nhức nhối.

Judith tưởng mình sắp nôn ọe đến nơi. Douglas hơn cô năm tuổi và đôi mắt của hắn, Chúa ơi, mắt hắn có màu giống y hệt mắt cô. Có phải tóc hắn cũng có tông màu tương tự? Không, không, cô tự nhủ. Tóc cô màu sáng hơn nhiều.

Cô phải hít vào một hơi thật sâu để không nôn ọe. Cô sụm người xuống trên yên ngựa, gần với phía Patrick.

Chúa ơi, đó là sự thật. Douglas là anh trai của cô.

Patrick cố vòng tay ôm lấy cô. Douglas liền giật mạnh cô về phía hắn, rồi nhấc cô ra khỏi ngựa và đặt cô ngồi trước hắn.

“Cô ta bị cái quái gì thế?” Hắn hỏi.

Không ai trả lời hắn. Douglas gầm lên tức giận. Hắn vẫn chưa biết người phụ nữ này thuộc về ai, nhưng hắn có nhận ra Patrick.

“Lãnh chúa Maitland sẽ đến vì em trai hắn”, hắn nói với người của mình. “Chúng ta sẽ sẵn sàng để đón tiếp hắn chu đáo. Đem chúng về chỗ cha ta”, hắn ra lệnh và gật đầu ra hiệu về phía Graham và Patrick.

Khoảng thời gian cần để về đến pháo đài của người Maclean được rút ngắn đáng kể vì họ có thể cưỡi ngựa đi thẳng đến đó, băng qua địa phận của người Dunbar. Patrick ghi nhớ từng chi tiết trên đường đi.

Judith không hề quan tâm đến nơi mà họ sắp tới. Cô nhắm chặt mắt lại trong lúc cố sắp xếp lại tình huống tồi tệ này trong đầu.

Cô muốn khóc òa lên vì hổ thẹn trước những tội lỗi của mẹ cô. Làm sao bà có thể bỏ rơi con của mình chứ? Judith cảm thấy buồn nôn và gần như không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì để cố giữ cho bụng dạ không cuộn lên.

Trên đường đi, cô tự hỏi không biết Douglas sẽ phản ứng thế nào nếu cô quăng sự thật vào mặt hắn.

Cuối cùng cô cũng mở mắt ra. Hắn nhận thấy điều đó. “Cái tên Maclean làm cô sợ ngất đi à?”

“Tôi không ngất”, cô vặc lại. “Tôi muốn cưỡi ngựa của tôi.”

“Ta muốn cô ngồi ở đây”, hắn trả lời. “Cô rất đẹp”, hắn thêm vào như thể vừa nghĩ ra. “Có thể ta sẽ để cô sưởi ấm giường cho ta.”

“Thật ghê tởm.”

Cô không định thốt lên suy nghĩ đó nhưng không kìm lại được. Douglas chẳng thèm để ý đến vẻ mặt hoảng hốt của cô. Hắn túm lấy cằm cô và buộc cô ngẩng lên.

Chúa ơi, không phải hắn đang định hôn cô đấy chứ? “Tôi sẽ nôn mất”, cô lắp bắp.

Hắn vội vàng thả cô ra.

Cô hít vào vài hơi thật sâu như thể thuyết phục là cô thực sự đang cảm thấy khó chịu, rồi thả lỏng người. “Giờ tôi thấy khá hơn rồi”, cô nói dối.

“Bọn Anh đứa nào cũng yếu đuối”, hắn bảo cô. “Đó là một lý do nữa mà bọn ta coi thường chúng.”

“Đàn bà cũng như đàn ông ư?” Cô hỏi.

“Phải”, hắn trả lời.

“Tôi là người Anh”, cô nói. “Và anh đang tự mâu thuẫn với chính mình. Nếu anh ghét tất cả bọn tôi, tại sao anh lại ám chỉ muốn ngủ với tôi?”

Hắn không trả lời cô. Vài phút trôi qua rồi hắn mới lại lên tiếng. “Cho ta biết tên cô.”

“Judith”, cô trả lời.

“Tại sao cô mặc áo choàng của người Maitland?”

“Bạn tôi tặng cho tôi. Tôi đến đây thăm cô ấy và sẽ quay lại Anh sau khi bạn tôi sinh con.”

Hắn lắc đầu. “Bọn Maitland sẽ không để cô đi. Cô đang nói dối, Judith.”

“Tại sao họ lại không để tôi đi?”

“Cô quá xinh đẹp…”

“Tôi là người Anh”, cô cắt ngang nhắc nhở hắn. “Họ không thích tôi.”

“Đừng nói dối ta”, hắn ra lệnh. “Cho ta biết cô thuộc về ai?”

“Những gì cô ấy nói là sự thật”, Patrick quát lên. “Cô ấy là khách, không hơn.”

Douglas phá lên cười. Hắn không tin câu chuyện vớ vẩn đó. Nắm tay hắn trên eo Judith trở nên đau đớn. Cô cố gỡ tay hắn ra, và rồi nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay hắn. Cô thở hắt ra. Tay cô đưa lên ngực áo nơi che giấu chiếc nhẫn giống y hệt của cha mình. “Anh lấy đâu ra chiếc nhẫn xấu xí này?” Cô hỏi.

“Nó là của chú tôi”, hắn trả lời. “Sao cô cứ hỏi những câu riêng tư như thế?”

“Tôi chỉ tò mò”, cô nói.

Bằng một giọng thì thào, hắn hỏi, “Cô thuộc về Iain, đúng không?”

“Tôi không nói chuyện với lũ lợn.”

Hắn bật cười. Douglas quá ngạo mạn đến nỗi không thể nhận ra lúc nào mình bị sỉ nhục. Cô bảo hắn như vậy.

“Ngày hôm nay đẹp đến nỗi không có gì có thể làm ta cảm thấy bị sỉ nhục”, hắn tuyên bố. “Ta đã bắt được Graham cho cha ta, và cô cho bản thân ta. Phải, ngày hôm nay thật đẹp.”

Chúa cứu giúp cô, cô thực sự có quan hệ máu mủ với kẻ man rợ này. Cô không nói thêm lời nào với hắn trong suốt hơn một giờ đồng hồ sau đó. Tuy vậy, sự tò mò đã lấn át ý định phớt lờ hắn trong cô, và vì lúc này họ đã đi trước Graham và Patrick một khoảng xa, sẽ không bị nghe lỏm nên cô quyết định tìm hiểu về cha mình.

“Lãnh chúa Maclean là người thế nào?”

“Độc ác.”

Cô nghe thấy vẻ hài hước trong giọng hắn. “Và?”

“Và gì?”

“Đừng bận tâm.”

“Sao cô lại có hứng thú thế?”

“Biết càng nhiều về kẻ thù của mình càng tốt”, cô giải thích. “Sao cha anh lại hài lòng khi nhìn thấy Graham?”

“Cha có một chuyện muốn giải quyết với lão ta”, Douglas trả lời. “Sự căm ghét từ nhiều năm về trước rồi. Phải, cha ta sẽ rất vui khi được gặp lại Graham.”

Họ không nói chuyện lại cho đến khi đến địa phận của người Maclean. Judith có vài phút riêng tư. Rồi cô quay trở lại từ phía hàng cây, phớt lờ bàn tay đang chìa ra của Douglas và chiếm lại con ngựa của mình trước khi hắn kịp ngăn cô lại.

Patrick cố gắng tiếp cận để nói chuyện với cô, nhưng người Dunbar không để anh làm được điều đó. Những người này rời đi khi có thêm chiến binh Maclean xuất hiện xung quanh, rõ ràng sẽ quay lại lãnh thổ của mình.

Judith biết Patrick muốn cô giữ im lặng. Anh không muốn người Maclean biết họ đã bắt được vợ của Lãnh chúa để có thể làm mồi nhử Iain xuất hiện. Douglas chỉ thả mồi câu khi gợi ý đến chuyện cô thuộc về Iain. Hắn sẽ không thể chắc chắn cho đến khi ai đó biết sự thật lên tiếng khẳng định.

Những điều đó cũng chẳng để làm gì, đằng nào Iain cũng sẽ đến. Chắc chắn Patrick có nhận ra điều đó. Hai anh em họ luôn chăm sóc lẫn nhau, và Iain sẽ đến vì Patrick, cô tự nhủ, ngay cả khi cô không dính dáng đến chuyện này.

Có thể sẽ có đổ máu. Judith không hề nghi ngờ về chuyện đó. Iain sẽ không sáng suốt chút nào khi trả thù, và chỉ suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra thôi đã khiến bụng cô quặn lại.

Cô không muốn ai chết cả. Cô không biết mình có thể làm gì để ngăn chặn cuộc chiến, nhưng cô chắc chắn phải thử.

Cô có thể cố tiếp cận cha cô và cho ông biết mình là ai. Rồi cô sẽ cầu xin sự nhân từ của ông. Nếu là người có lòng trắc ẩn, có thể ông sẽ thả Graham và Patrick ra trước khi Iain đuổi theo họ.

Judith chưa từng cầu xin chuyện gì, và đằng nào trong tim mình cô cũng không nghĩ chuyện đó sẽ có tác dụng. Cô không nghĩ sẽ được cha mình chào đón. Ông đã chẳng buồn bận tâm đến chuyện tìm kiếm cô hay mẹ cô… sao giờ ông lại phải thay đổi thái độ chứ?

Và nếu cô cho ông biết mình là ai, chắc chắn cô sẽ mất tất cả. Iain sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho cô. Cô không thể trách anh được. Lẽ ra cô phải cho anh biết sự thật, phải nhất quyết bắt anh nghe mình nói.

Cô nghĩ đến những đêm ấm áp khi họ trong vòng tay nhau, thì thầm với nhau về những gì họ nghĩ… ồ phải, lẽ ra lúc đó cô phải nói cho anh biết mới phải.

Dĩ nhiên cô đã quá sợ hãi, và tất cả là vì tận trong thâm tâm cô biết anh sẽ không còn yêu cô nữa.

Đầu óc Judith như bị nỗi sợ hãi nuốt chửng, cô không nhận ra họ đã về đến sân pháo đài của người Maclean. Cô ngẩng lên, thấy công trình kiến trúc bằng đá đồ sộ liền ngay lập tức vươn thẳng vai và… tràn đầy quyết tâm.

Cô đặt cho lãnh địa của người Maclean một cái tên: Địa ngục.

Douglas định giúp cô xuống ngựa, nhưng cô đá bay tay hắn. Hắn cố túm lấy cánh tay cô sau khi cô đã xuống đất, nhưng cô đẩy hắn ra, rồi quay người lại và bước lên các bậc thềm.

Dáng đi của cô cao quý như một nữ hoàng. Graham theo sau cô. Ông quá tự hào trước cách xử sự của cô nên liền mỉm cười. Patrick cũng vậy. Các chiến binh Maclean bị bỏ lại phía sau với thắc mắc sao mấy người Maitland lại phấn chấn như thế. Họ lắc đầu rồi nhanh chóng bước vào trong để xem phản ứng của Lãnh chúa trước “món quà” của con trai.

Lãnh chúa Maclean bắt mọi người phải chờ hơn ba giờ đồng hồ. Judith bị giữ ở cuối một hội trường khổng lồ, những tù binh còn lại bị giữ ở đầu đối diện. Patrick và Graham bị trói quặt tay ra sau lưng.

Judith không thể ngồi yên. Cô đi đi lại lại trước chiếc bàn dài. Càng đợi chờ lâu, cô càng trở nên lo lắng. Cô lo nhất là về Frances Catherine. Liệu bạn cô có trở dạ ngay khi cô ấy biết tin Patrick bị bắt làm tù binh không? Chúa ơi, cô sẽ không thể ở đó để giúp cô ấy.

Cô cảm thấy thương Patrick vô cùng. Chắc chắn anh cũng đang lo lắng lắm.

Những bước chân đi lại của cô hẳn đã khiến mấy chiến binh Maclean phát điên. Một tên giơ tay ra túm lấy cô. Cô quá ngạc nhiên trước hành động táo bạo của hắn đến nỗi quên không chống cự lại cho đến khi hắn kéo cô vào vòng tay.

Patrick gầm lên một tiếng giận dữ và lao qua hội trường. Douglas xông vào từ cửa. Judith tập trung tỉnh táo trước khi hai người đó có thể tiếp cận được mình. Cô thúc đầu gối vào háng tên chiến binh đang đầy háo hức. Hắn rống lên vì tức giận – và đau đớn, cô hài lòng khi nhận ra điều đó – trước khi gập đôi người lại và đổ ập ra sàn nhà.

Cô vô cùng thỏa mãn. Thế rồi Douglas làm cô chú ý. Hắn lôi cô khỏi tên lính đang quằn quại dưới sàn. Patrick không hề để chuyện bị trói chặt tay ra sau lưng ngăn cản. Anh dùng vai húc bay Douglas ra khỏi Judith.

Douglas bay vèo vào bức tường đá. Judith bay theo hắn. Cô lẽ ra đã bị đập gáy vào tường, nhưng Douglas đã giơ tay che chắn cho cô.

Patrick cố lao vào Douglas lần nữa, nhưng Judith vẫn đang vướng trước mặt hắn. Douglas đẩy cô sang một bên rồi tấn công em chồng của cô.

“Anh dám tấn công anh ấy ư”, Judith hét lên. “Tay anh ấy bị trói, mẹ kiếp. Nếu anh muốn đánh người thì đánh tôi đây này.”

“Tránh sang một bên đi, Judith”, Patrick gầm lên.

“Đủ rồi.”

Tiếng rống phát ra từ phía cửa. Tất cả mọi người đều quay lại xem ai vừa mới phát ra mệnh lệnh đó.

Lãnh chúa Maclean đang đứng giữa cửa. Judith sững người khi nhìn thấy người đàn ông to lớn đó.

Hai tay của vị Lãnh chúa chống lên hông và mắt quắc lại đầy độc ác. “Đưa tên lính kia ra ngoài”, ông ra lệnh.

Douglas gật đầu. Hắn giúp tên lính mà Judith đã đánh ngã đứng dậy và đẩy anh ta ra ngoài cửa.

Lãnh chúa gật đầu hài lòng rồi bước vào trong hội trường. Ông đi ngang qua Judith mà không hề liếc nhìn cô và tiếp tục đến phía bên kia chiếc bàn. Ông ngồi xuống chiếc ghế có lưng cao ở chính giữa.

Một người phụ nữ vội vã bước vào. Ả trông có vẻ già hơn Judith khoảng mười tuổi, có mái tóc màu đen, đậm người và mang vẻ mặt khinh khỉnh. Ả dừng lại trừng mắt nhìn Judith trước khi bước nhanh về phía bàn. Judith quyết định ghét ả.

Một người phụ nữ vội vã bước vào. Ả trông có vẻ già hơn Judith khoảng mười tuổi, có mái tóc màu đen, đậm người và mang vẻ mặt khinh khỉnh. Ả dừng lại trừng mắt nhìn Judith trước khi bước nhanh về phía bàn. Judith quyết định ghét ả.

Cô chuyển sang chú ý đến cha mình. Cô không muốn ông là một người ưa nhìn. Nhưng thực tế là vậy. Ông trông hơi giống Douglas… và giống cô, cô đoán thế và tim như chùng xuống. Làn da ông dạn dày sương gió hơn con trai rất nhiều, dĩ nhiên là vậy, và ông có những nếp nhăn rất sâu ở khóe mắt và khóe miệng. Mái tóc màu nâu của ông đã điểm bạc, đem lại cho ông một vẻ bề ngoài thật nổi bật.

Rõ ràng ông không biết cô là ai, nhưng khi ánh mắt ông tập trung vào Graham, một nụ cười độc ác, gớm ghiếc liền nở trên môi ông.

Douglas bước tới trước. Cô cố ngáng chân khi hắn bước qua cô. Hắn túm lấy cánh tay cô và lôi cô xềnh xệch theo hắn.

“Con có một món quà cưới cho cha đây, thưa cha”, Douglas kêu lên. “Tuy không dám chắc, nhưng con có cảm giác mãnh liệt là con quỷ cái này thuộc về Iain Maitland.”

Cô đá hắn vì đã gọi cô bằng cái tên lăng mạ đó. Thế rồi toàn bộ câu nói của hắn xâm nhập vào tâm trí cô.

Một món quà cưới cho cha cô… không, không thể nào. Cô không thể hiểu được. “Không phải cha anh sắp làm đám cưới đấy chứ?”

Nghe cô như thể đang bị nghẹt thở vì thứ gì đó. Douglas quay sang nhìn cô. “Đúng vậy, ông ấy sắp làm đám cưới, và Chúa ơi, so với một tù binh cô thực sự có những câu hỏi kỳ lạ nhất đấy.”

Đầu gối cô nhũn ra làm Douglas phải giúp cô đứng vững. Thề có Chúa, cô không nghĩ mình có thể tiếp nhận thêm bất kỳ điều ngạc nhiên nào được nữa. Đầu tiên cô phát hiện ra mình có một người anh trai, và giờ cô lại được biết là cha mình sắp sửa trở thành kẻ hai vợ.

“Ông ta nghĩ mình sẽ cưới người đàn bà đó ư?” Cô hỏi, tay phẩy về phía chiếc bàn.

Douglas gật đầu. Ả nhân tình của Lãnh chúa cảm thấy bị xúc phạm. “Đưa nó ra khỏi đây”, ả hét lên. “Nó xúc phạm tôi.”

Judith bước một bước về phía người đàn bà đó. Douglas siết chặt tay cô. Nghĩ hắn có thể làm gãy xương cô mất, cô liền thốt lên một tiếng đau đớn ngoài ý muốn và vùng ra khỏi hắn. Tay áo của cô bị xé rách một khoảng rộng.

Mặt Douglas trở nên hoảng hốt. Bằng một giọng thì thào mà chỉ có mình cô nghe được, hắn nói, “Tôi không định làm cô đau. Làm ơn đứng yên đi. Chống đối chẳng đem lại điều gì tốt cho cô đâu.”

Lãnh chúa Maclean thở dài thườn thượt. “Cô ra ngoài đi”, ông ra lệnh cho ả nhân tình. “Ta không cần sự can thiệp của cô.”

Ả vùng vằng tuân lệnh, trừng mắt với Judith lần nữa khi đi ngang qua cô. Judith phớt lờ ả.

“Lãnh chúa Maitland đã xuất hiện trên đường mòn”, một chiến binh hét lên thông báo từ ngưỡng cửa.

Judith cảm giác như tim mình đã ngừng đập, Iain đã đến đây rồi.

“Có bao nhiêu người đi cùng hắn?” Lãnh chúa Maclean quát lên hỏi.

“Hắn đi một mình”, người lính báo cáo. “Cưỡi ngựa phóng lên đồi ngon lành như ngài mơ ước.”

Lãnh chúa Maclean phá lên cười. “Thằng nhóc thật dũng cảm, ta phải công nhận điều đó”, ông nói. “Nó cũng không mang theo vũ khí, ta cá là thế.”

“Không, hắn không mang theo vũ khí”, tên lính trả lời.

Judith tuyệt vọng muốn được chạy ra ngoài để gặp chồng. Cô đã cố làm điều đó, nhưng Douglas giữ cô lại. Hắn siết chặt cánh tay đã thâm tím của cô và kéo cô lại gần.

“Con không được ngược đãi phụ nữ, Douglas, cho dù cô ta có khiêu khích con thế nào đi chăng nữa. Ta muốn có Iain, chứ không phải người đàn bà của nó.”

“Vì Chúa, tôi cầu xin ông hãy nghe theo lẽ phải, Lãnh chúa Maclean. Hãy dừng việc này lại trước khi có đổ máu.”

Cha Laggan hét lên cầu xin từ ngoài cửa. Judith quay sang đúng lúc vị linh mục bước vào trong hội trường.

Ông khựng ngay lại khi đi ngang qua chỗ Judith. “Con không sao chứ, cô gái?”

Cô gật đầu. “Thưa cha, có phải Cha đến để nghe Lãnh chúa Maclean đọc lời thề hôn ước không?”

“Phải, Judith”, linh mục mệt mỏi trả lời. “Và để cố gắng nói lý lẽ với mấy người đàn ông này trước khi trở nên quá muộn.”

Judith lắc đầu. Cô hạ giọng nói với ông. “Con có thể hứa với Cha là sẽ không có đám cưới nào cả.”

“Thả cô ấy ra, Douglas”, linh mục ra lệnh. “Hãy xem con đã làm gì với cánh tay cô ấy. Thâm tím với sưng vù lên rồi đây này. Con đang làm cô ấy đau đấy.”

Douglas vội làm theo mệnh lệnh của linh mục. Judith tận dụng triệt để sự tự do của mình. Cô chạy nhanh về phía cửa ra vào. Douglas túm lấy eo cô và kéo cô quay lại ngay đúng lúc Iain bước vào trong.

Anh thậm chí còn không hề dừng lại để xem xét tình hình hay là số người sẽ chống lại mình. Anh chỉ cứ thế tiến về trước. Judith thoáng nhìn thấy vẻ mặt của anh và nhắm mắt lại. Iain sắp sửa giết ai đó. Cô nghĩ rất có khả năng Douglas sẽ là mục tiêu của anh.

“Thả tôi ra”, cô thì thào. “Anh ấy sẽ giết anh nếu anh không thả tôi ra.”

Anh trai cô đủ thông minh để làm theo lời cô nói. Ngay lập tức cô chạy bổ về phía Iain và quăng mình vào vòng tay anh. Cô vùi mặt vào ngực anh.

“Em không sao chứ?” Anh hỏi. “Bọn chúng không làm em đau chứ?”

Cô có thể cảm thấy anh đang run lên. Cô ngẩng lên nhìn anh. Vẻ mặt của anh cho cô thấy không phải nỗi sợ hãi đã dẫn đến phản ứng đó. Không, đó là cơn thịnh nộ.

“Không ai là em đau cả”, cô nói với anh. “Em đã được đối xử tử tế, thật đấy.”

Anh gật đầu, khẽ siết nhẹ cô, rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra sau lưng.

Anh bước tới trước đối đầu với kẻ thù. Judith bước theo anh. Graham và Patrick được tự do bước về phía trước. Họ tiến lên đứng hai bên Judith.

Hai Lãnh chúa trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, người này đánh giá người kia. Maclean là người phá vỡ im lặng. “Có vẻ ngươi đã tự dính vào rắc rối, Iain Maitland. Ta đã bắt người đàn bà của ngươi và còn đang chưa biết sẽ muốn làm gì với cô ta. Ngươi dám cố thiết lập liên minh với người Dunbar trong khi cử một sứ giả đến chỗ ta với mục đích tương tự. Ngươi đủ tự tin để chơi trò kích động bọn ta chống lại nhau sao?”

“Ông là đồ ngốc, lão già”, Iain trả lời bằng một giọng run lên vì tức giận. “Chính người Dunbar mới đang chơi trò đó.”

Maclean đấm nắm tay xuống mặt bàn. “Ta đã thành lập liên minh với người Dunbar rồi. Giờ ngươi còn gọi ta là đồ ngốc nữa không?”

Iain không hề do dự. “Vẫn vậy thôi.”

Lãnh chúa Maclean hít vào thật sâu để kiểm soát cơn thịnh nộ đang dâng lên của mình. Ông nghiêng đầu sang một bên trừng mắt nhìn Iain. Rồi ông lắc đầu. “Ngươi đang cố ý khiêu khích ta”, ông nói. “Ta tự hỏi vì sao. Tất cả mọi người đều biết thái độ của ta với những mối quan hệ gia đình. Phải, sự liên minh của ta với người Dunbar thực sự có ý nghĩa đấy. Ngươi hẳn phải biết là em họ đời thứ hai của Lãnh chúa Dunbar, là Eunice, đã được gả cho em trai ta. Phải, đó là một liên minh gia đình, Iain Maitland ạ, và gia đình sẽ được ưu tiên trước tất cả các mối quan tâm khác. Nhưng ngươi vẫn gọi ta là đồ ngốc bởi vì ta trung thành ư? Ngươi quá thông minh nên không thể cố tình chọc tức ta giết ngươi được. Ngươi sẽ mất rất nhiều thứ. Thực ra ngươi định giở trò gì thế?”

Iain không trả lời đủ nhanh để làm ông hài lòng. “Người phụ nữ này là vợ ngươi ư?”

“Quan hệ của cô ấy với tôi không phải là chuyện của ông.”

Maclean cười gằn. “Ta có thể giữ cô ta lại và ban cô ta cho một người của ta”, ông khoác lác nhằm mục đích khiến Lãnh chúa Maitland nổi điên đủ để mất bình tĩnh. “Douglas, con có muốn đưa cô ta lên giường không?”

“Có thưa cha.” Douglas kêu lên.

Sự sỉ nhục đã đi xa quá giới hạn. Hai Lãnh chúa như hai con bò điên đang húc đầu vào nhau. Judith bước lên cạnh chồng mình. “Ông không được giữ tôi lại”, cô kêu lên.

Cha cô nheo mắt lại. “Sự táo bạo của cô khiến ta phật ý”, ông gầm lên.

“Cảm ơn”, cô đáp trả.

Iain suýt mỉm cười ngay tại đó. Anh có thể cảm thấy Juidth đang run lẩy bẩy. Nhưng Maclean lại không hề biết cô đang hoảng sợ thế nào, và điều đó làm Iain vô cùng hài lòng.

“Cô có giọng nói của người Anh”, Maclean nhận xét. “Và có vẻ cô cũng ngu ngốc như chồng cô. Hai người không nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh hiểm nghèo ư?” Ông tập trung vào Judith. “Hay là khả năng chồng cô chết hấp dẫn cô đến thế?”

Cả Judith và Iain đều không trả lời. Sự kiên nhẫn của Maclean đã hết. Ông bắt đầu quát vào mặt Iain. Iain không thể hiện một phản ứng nào ra bên ngoài đối với những lời dọa dẫm mà kẻ thù của anh đang vung ra. Vẻ mặt của anh rất điềm tĩnh, như thể được đục ra từ đá vậy. Thực ra, trông anh có vẻ cực kỳ buồn chán.

Lãnh chúa Maclean mặt đỏ gay gắt và gần như hết hơi khi đã kết thúc tràng chửi rủa trả đũa dành cho kẻ thù. “Phải, các người đã gặp rắc rối”, ông lẩm bẩm. “Vì không ai được gọi ta là đồ ngốc. Không ai cả.” Ông ngả người ra sau ghế, trong đầu quyết định. “Ta sẽ giết ngươi, Iain, vì riêng điều sỉ nhục đó thôi.”

“Không.” Judith hét lên và bước một bước về phía trước.

Iain túm lấy cánh tay cô không cho cô tiến xa hơn.

Cô quay lại nhìn anh. “Em phải nói chuyện với ông ấy”, cô thì thào. “Làm ơn hãy hiểu cho em.”

Anh thả tay cô ra. Cô tháo sợi dây chuyền trên cổ và giữ chiếc nhẫn trong nắm tay, rồi bước tới trước đương đầu với cha mình.

Căn phòng trở nên im lặng vì tất cả mọi người đều chờ nghe những gì cô sắp nói.

“Đúng là ông đã bắt được vợ của Iain”, cô mở lời.

Maclean khịt mũi. Judith xòe bàn tay ra và thả chiếc nhẫn rơi xuống mặt bàn ngay trước mặt ông.

Maclean nhìn trừng trừng vào miếng trang sức một lúc lâu, rất lâu trước khi nhặt nó lên. Vẻ ngạc nhiên của ông thể hiện rõ ràng. Ánh mắt ông chuyển sang nhìn cô. Ông cau mày, vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Judith hít vào một hơi thật sâu. “Phải, ông đã bắt được vợ của Iain”, cô lại lên tiếng. “Nhưng anh ấy đã cưới con gái của ông.”