Điều Bí Mật Của Chồng

Chương 14: Nảy sinh khúc mắc

Mùa hạ đến, Thanh Đảo mang theo cơn mưa rả rích kéo dài hai hôm rồi mà vẫn chưa dứt. Kể cũng lạ, mưa ở miền biển thường chỉ chợt đến chợt đi, thế mà mấy hôm liền mưa triền miên, quả là có chút bất thường.

Vừa thức dậy, Lệ Sảnh muốn nằm ráng trên giường thì Tông Nguyên rủ cô chạy bộ. Cuối tuần nếu không có việc gì đặc biệt, anh đều dậy sớm ra bờ biển chạy một vòng. Nhà anh cách bờ biển không xa, đi bộ hơn chục phút là tới nơi.

Một tuần anh bận đến năm ngày, nên hai ngày nghỉ, dù công việc bề bộn, gấp gáp thế nào anh cũng cố gắng gác lại.

- Đang mưa mà. - Lệ Sảnh nói.

Sau hai ngày thú tội, Lệ Sảnh chắc chắn mẹ chồng không nói chuyện của mình với Tông Nguyên. Cô còn nghe chính miệng ông chồng xác nhận: đúng là mẹ không biết chữ. Thế nên sau này dù bà Quyên nói ra thì cô cũng có cách đối phó, vì dù sao sáng hôm ấy cũng không có người thứ ba, cô có thể phủ nhận hoàn toàn những điều đã nói.

Nghĩ đến đây, ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng cô cũng nguội dần. Vốn dĩ ngọn lửa ấy cháy ở hai nguồn: Một là Trần Tích Tích, hai là bà mẹ chồng. Bây giờ dập tắt được một nguồn nên cô cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

- Mình cầm ô theo, mưa bé thế này, sợ gì chứ? - Anh nói.

- Em rất thích chạy bộ với anh nhưng hôm nay thì không được rồi. - Lệ Sảnh xuống giường thay đồ ngủ.Ai mà chẳng thích lãng mạn dưới mưa. Có người phụ nữ nào lại không muốn một cuộc sống lãng mạn như trong phim Full Housechứ? Nhưng lúc này đây, Lệ Sảnh lấy đâu ra tâm trạng mà đón nhận nó. Gương mặt của Trần Tích Tích và Ngụy Xuân Phong thay nhau hiện ra trước mắt cô, lởn vởn như ma quỷ. Còn tệp danh sách tin nhắn nữa, cứ nghĩ tới đây cô lại sợ chết khiếp. Không giải quyết triệt để những vấn đề này, tinh thần cô chẳng được yên ổn, còn chạy bộ dưới mưa cái nỗi gì?

Cô gượng cười với chồng, gật đầu nói:

- Hôm nay có ca phẫu thuật nên em phải đi làm. Giờ em chạy bộ với anh, lát nữa về mệt nhoài thì làm sao có tinh thần vào phòng mổ được?

- Ừ, phải rồi, anh quên mất em còn phải làm thêm hôm nay. Vậy em cứ đi đi, hôm nay anh đi chợ.

Lệ Sảnh cười dịu dàng.

- Buổi trưa anh ăn cơm với mẹ nhé, cơm tối cũng không cần đợi đâu, xong việc ở bệnh viện em mới về.

- Ừ! - Thấy vợ sắp rời phòng ngủ, Tông Nguyên sải bước đến bên cô, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn lên rồi hôn lên trán, lên môi hồi lâu như muốn nuốt cô vào bụng rồi mới để cô xuống nhà.

Đương nhiên hai vợ chồng chỉ làm thế trong phòng ngủ, chứ không thể lộ liễu trước mặt mẹ chồng được.

Cả nhà ngồi ăn sáng. Thực lòng Lệ Sảnh không quen sống cùng mẹ chồng, cô không thích phải sống cùng một bà lão xa lạ mà không hề có bất cứ cơ sở tình cảm nào, có điều cô không tiện nói ra vì nền tảng hôn nhân còn chưa vững chắc. Cô chỉ biết mình hiện đang yêu chồng say đắm, ngoài ra cô không biết gì nhiều về quá khứ, cuộc đời và tính cách của Tông Nguyên. Đối với cô, anh cũng thế. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình yêu và hôn nhân của họ, vì anh lý giải: Có cảm xúc với nhau là tốt rồi.

Tạm thời Lệ Sảnh đành bấm bụng sống chung với mẹ chồng.

Cô chủ động đổi ca với một y tá trẻ để cô này có thời gian hẹn hò với bạn trai, vì thế mà cô ta cảm động rơi nước mắt. Lệ Sảnh khẽ cười, làm ra vẻ độ lượng, việc nhỏ như vậy không đáng kể gì. Kỳ thực, buổi tăng ca này là bước đệm cho cuộc hẹn với Tích Tích vào tối nay. Tích Tích chọn thời gian gặp mặt vào buổi tối cuối tuần không biết là vô tình hay cố ý, nhưng dù bất tiện, cô cũng phải thuận theo, chẳng thể thay đổi được.

Ngay từ đầu cuộc hẹn, cô đã là người bị động, bằng mặt mà chẳng bằng lòng. Nếu ban ngày nghỉ ở nhà, còn buổi tối mượn cớ tăng ca không phải là rất kỳ cục ư? Cho dù tin cô có việc đột xuất phải tới bệnh viện, nhưng nếu anh kiên quyết muốn đưa cô đi thì phải làm thế nào? Thậm chí đưa cô đến nơi rồi anh cứ khăng khăng ngồi đợi cô trong phòng chờ thì sao?

Phòng trà của quán Kim Trà Hoa thật trang nhã với ánh đèn mờ ảo, hương thơm nhè nhẹ của hoa khô và trà quyện vào nhau lan tỏa trong không khí. Tích Tích nhấp một ngụm trà, khi cô vừa đặt chén xuống thì thấy Lệ Sảnh rướn người, cầm ấm lên rót thêm trà vào chén cô.

Trong mắt Tích Tích ánh lên một tia kinh ngạc, người phụ nữ trước mặt cô hiện giờ so với Chu Lệ Sảnh gan lì trước đây, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Tích Tích nhìn khuôn mặt trắng ngần của Lệ Sảnh, đăm chiêu. Cô ta vẫn vậy nhưng sắc mặt hơi héo hon, không che nổi vẻ hốc hác, tiều tụy. Thật không thể tin được người phụ nữ này. Theo hồ sơ điều tra, cô ta và anh chàng họ Liễu kia yêu nhau vẻn vẹn ba tháng đã kết hôn, thời gian đó, cô ta và Xuân Phong vẫn kè kè bên nhau. Tích Tích luôn tin vào thuật xem tướng: Tướng do tâm sinh, ấy thế mà người phụ nữ trước mặt lại thách thức khả năng nhìn người mà cô luôn vỗ ngực tự hào. Trông cao ráo, đẹp đẽ và cá tính như thế mà lại làm ra chuyện này.

Lệ Sảnh ngồi không yên, chủ động phá tan sự im lặng.

- Có thể cho đèn sáng hơn được không? Như thế này có lẽ hơi bí bách? Căn phòng….

- Tôi cũng cảm thấy bí bách, khó chịu, nhưng chuyện chúng ta cần nói hôm nay vốn là chuyện không thể giảm bớt ánh đèn xuống được, chỉ có thể như thế này thôi.

- Chị Tích Tích, tôi biết chị hận tôi, tôi thừa nhận tôi có lỗi với chị. - Lệ Sảnh hạ mình, mắt ươn ướt.

- Đừng xưng hô thân mật như thế, tôi không dám nhận. - Mặt Tích Tích không chút biểu cảm. - Xuân Phong là người dễ động lòng. Rơi nước mắt trước mặt anh ấy còn có tác dụng, chứ khóc lóc trước mặt tôi thì ích gì.

- Chị chửi mắng tôi thế nào cũng được, tôi chỉ muốn nói với chị là hai lần trước, thái độ của tôi… Sở dĩ lúc đó tôi không thừa nhận là vì tôi không muốn làm tổn thương chị. Xuân Phong từng nói chị là người phụ nữ đẹp người đẹp nết, anh ấy rất yêu chị, không muốn làm tổn thương chị. Chúng tôi đã có giao ước, dù sau này xảy ra chuyện gì cũng không được làm tổn thương chị. - Lệ Sảnh nói, hai hàng nước mắt tuôn rơi dào dạt. Cô rút khăn giấy, cúi đầu chấm lên mắt.

- Đến tận bây giờ cô vẫn cho rằng hành vi của các người không làm tổn thương tôi ư? Dùng trăm phương ngàn kế để lừa dối, giấu giếm, đến khi tôi biết chân tướng sự việc thì lại ngoan cố thà chết không thừa nhận, thế mà là không làm tổn thương tôi sao? Đúng là thứ logic ma quỷ! - Tích Tích khẽ vỗ ngực, cố gắng để mình không quá kích động.

- Xin lỗi! - Lệ Sảnh cúi đầu, lí nhí chỉ đủ để một mình cô nghe.

- Trước đêm tân hôn của cô, hai người ở bên nhau đến tận nửa đêm, đó là lần cáo biệt cuối cùng chăng? Nhưng theo tin nhắn thì không phải thế đúng không? Đêm đó Xuân Phong vì ngủ không đủ giấc, tinh thần không tập trung nên mới xảy ra tai nạn. Cô xét lại mình hay chưa? Trong chuyện này còn có một hung thủ gián tiếp giết chết Xuân Phong, cô biết là ai chứ?

Nói đến đây, mắt Tích Tích đong đầy nước, lòng cô phút chốc bùng lên ngọn lửa hận thù. Lệ Sảnh đau đớn rùng mình, theo bản năng lấy hai tay che mặt, nước mắt lã chã rơi xuống.

- Tôi nói rồi, tôi tìm cô không phải để hạch tội. - Tích Tích im lặng một chút, lấy lại bình tĩnh. - Chuyện qua rồi, bất kể hai người đã làm gì tôi cũng không muốn khơi lại nữa. Gửi mấy tờ giấy đó có thể hơi cực đoan, nhưng chẳng qua cũng là vì tôi bị cô ép thôi. Cô đã biết sai thì từ nay tôi không nhắc lại chuyện đó nữa, khi về cô hãy đốt nó đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

- …

Chu Lệ Sảnh vẫn cúi gằm, lặng lẽ rơi nước mắt.

- Hôm nay tôi tới là cần cô xác nhận một việc, hi vọng chúng ta thẳng thắn với nhau.

- Được, chị muốn biết điều gì tôi sẽ nói hết. - Lệ Sảnh ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Tích Tích.

- Ba ngày trước khi xảy ra chuyện, Xuân Phong đã mượn bạn một khoản tiền lớn, nói là dùng vào việc riêng. Giờ bạn anh ấy đến nhà đòi nợ, nhưng trước khi trả, tôi muốn biết rõ ràng số tiền đã đi đâu.

- Hả? - Lệ Sảnh kinh ngạc, lấy khăn giấy lau nước mắt rồi nhìn thẳng vào Tích Tích, - Bao nhiêu cơ?

- Hai mươi vạn tệ.

- Hai mươi vạn tệ? - Lệ Sảnh trố mắt, - Sao chị lại hỏi tôi chuyện này?

- Cô không hiểu ư?

- Tôi không hiểu.

- Cô phải hiểu rõ chứ.

- Tôi thực sự không hiểu.

- Tôi nghĩ cô không thể không biết số tiền đó đã đi đâu.

- Tôi thực sự không biết gì về số tiền đó, ngay việc anh ấy mượn ai, tôi cũng không biết.

- Tiểu Sảnh, cô đừng vòng vo nữa, vô ích thôi. Tôi đã nói trước cho cô rõ, tôi đến đây không phải để đòi tiền mà chỉ muốn xác nhận thực hư số tiền đó, xem nó đã đi đâu. Nếu đúng là chồng tôi đã dùng thì tôi sẽ trả cho người ta, người ta đang đợi số tiền ấy để mua nhà đấy.

- Chị nghi ngờ tôi lấy số tiền đó sao? - Vết thương của Lệ Sảnh chưa lên da non đã bị khoét sâu thêm.

- Vì một nguyên nhân nào đó, Xuân Phong đã đưa số tiền đó cho cô mượn, hoặc là tặng cô. Tôi hiểu như vậy có đúng không?

- Đấy chỉ là suy đoán của chị thôi. - Khuôn mặt của Lệ Sảnh đang tái mét bỗng đỏ bừng, cô tự biện bạch cho mình. - Thực sự tôi không nhìn thấy số tiền đó. Anh ấy chưa bao giờ cho tôi số tiền lớn như vậy.

- Còn nhớ lần đầu tiên tôi đến bệnh viện tìm cô chứ? Lúc đó cô cũng không chịu thừa nhận là có quan hệ với Xuân Phong. - Tích Tích cười mỉa mai, - Nếu như tôi không hiểu sai thì không nhận hoặc không thừa nhận chính là cung cách làm việc của cô.

- Chuyện hôm đó tôi đã giải thích rồi, nhưng việc này thực sự không phải là tôi làm. - Lệ Sảnh chan chứa nước mắt, - Nếu như tôi lấy, tôi sẽ nhận và trả lại cho chị.

- Thế này đi, cô cứ về nhà suy nghĩ cho kỹ, khi nào nghĩ thông rồi thì gọi điện cho tôi, chúng ta nói chuyện tiếp.

Sau khi Tích Tích rời khỏi, Lệ Sảnh ngồi trầm ngâm tại phòng trà rất lâu, thoáng chốc mọi thứ trước mắt cô trở nên trống rỗng, mọi âm thanh đều tan biến, phải một lúc lâu sau, cô tự vẹo má mình thì mới lấy lại được sự tỉnh táo.

Cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Ai đã nói câu này nhỉ?

2

Từ nhỏ Lệ Sảnh đã là người theo chủ nghĩa hoàn mĩ.

Ví dụ như, tết tóc chỉ cần hơi lệch chút xíu cô cũng không ngần ngại tháo tung hết ra, tỉ mẩn tết lại; làm sai bài tập, cô không tẩy xóa mà xé roẹt cả trang giấy rồi kỳ cạch chép lại từ đầu… Tôn thờ sự hoàn mĩ chính là bản tính trời sinh, tiềm ẩn trong trái tim và khối óc của cô. Thời học sinh, cô là đứa háo thắng, môn nào cũng đạt điểm xuất sắc, năm nào cũng đứng nhất lớp, không chỉ thành tích học tập tốt mà còn tích cực tham gia các hoạt động ngoại khóa như đá cầu, nhảy dây… Để vượt qua chúng bạn, không có giờ phút nào cô không yêu cầu hà khắc đối với bản thân, tìm đủ mọi cách để trở thành người xuất sắc nhất.

Và cô cũng rất xinh đẹp.

Mắt đen lay láy, nước da trắng ngần, các nét hài hòa, quả là ông trời đã ưu ái quá nhiều cho cô. Hồi ấy, ai gặp cô cũng không tiếc lời khen ngợi, sau này lớn lên, chàng trai nào đi lướt qua cô cũng phải ngoái lại nhìn.

Tiếc là một cô gái đáng yêu và xinh đẹp như thế lại đầu thai nhầm nhà. Bố mẹ Lệ Sảnh đều là công nhân nhà máy sợi. Cuộc sống của những người dưới đáy xã hội thật đáng sợ, ngay từ ngày đầu tiên lấy nhau, đôi vợ chồng này đã chẳng có lấy một ngày êm ấm. Vì những chuyện không đâu mà gần như ngày nào họ cũng cãi vã ầm ĩ, không phải vợ chê chồng vô dụng thì cũng là chồng chê vợ lười nhác, xấu tính. Không được bao lâu thì mỗi người một niêu, xoong ai người ấy nấu, cơm ai người ấy ăn. Sự ra đời của Lệ Sảnh không những không cải thiện được mối bất hòa của họ, mà ngược lại còn khiến gia đình lao đao.

Mẹ cô là người có nhan sắc, mà phụ nữ đẹp thì luôn khao khát có được một cuộc sống sung túc, đầy đủ. Từ lúc lấy bố cô, mộng tưởng ấy hoàn toàn sụp đổ. Ông chồng chỉ được cái cao lêu nghêu, nước da trắng trẻo, ngoài ra chẳng có bất cứ thứ gì cả, không tiền, không quyền, không năng lực, không tài hoa. Sống với người như thế thì còn gì là thú vị? Có dạo mẹ cô mê mạt chược, ngày hai buổi đến quán mạt chược đều đặn như đi làm. Chơi là thua, cứ thua là chửi, trong nhà không có ngày nào được yên tĩnh. Bố cô nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng mẹ cô không chịu nổi tình cảnh khốn khó nữa, bà mồi chài một người đàn ông giàu có rồi sống chết đòi ly dị để chạy theo người tình.

Khi đó Lệ Sảnh mới lên bốn, bố cô tìm công việc khuân vác ở khu mua sắm, hai bố con rau cháo qua ngày, sống nương tựa vào nhau. Năm Lệ Sảnh bảy tuổi, ông bố lấy một cô nhân viên thang máy. Người phụ nữ này dung mạo bình thường, dáng người nhỏ bé, da dẻ thô ráp, nhưng tốt tính, con người bà giống như cái cầu thang máy, bất kể tải trọng nặng nhẹ bao nhiêu, lên lên xuống xuống chưa từng kêu ca oán thán. Bà không có thói hư tật xấu nào cả, ngay đến mạt chược cũng không biết chơi. Bà còn biết quan tâm lo lắng cho chồng, ăn gì làm gì đều nghĩ đến chồng trước tiên. Bà rất trân trọng cuộc hôn nhân này khiến bố cô phấn khởi, cuối cùng ông cũng tìm được tổ ấm của đời mình, hai hàng lông mày dần dần giãn ra và nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt.

Trên đời không có chuyện gì là hoàn hảo, đặc biệt trong gia đình chắp nối như vậy. Bà mẹ kế cái gì cũng tốt, mỗi tội quá keo kiệt.

Cuộc sống của hai vợ chồng có ngày nào không phải tiêu đến tiền đâu. Ai bắt bà lao động hay trút giận lên bà đều được, miễn là đừng bảo bà bỏ tiền ra. Hễ động đến chuyện tiền nong là bà đau như xát muối vào lòng. Đối với ông chồng, bà còn dễ dãi một chút. Chồng làm việc vất vả, thỉnh thoảng ăn bát mì lạnh năm hào hay mua hai bao thuốc lá hơn năm tệ thì bà không phàn nàn gì, nhưng thấy Lệ Sảnh mua hai gói hướng dương năm hào hay chai nước ngọt bốn hào là bà sa sầm mặt lại. Dù sao hai người cũng là mẹ ghẻ con chồng nên cố vun đắp thế nào cũng không mấy tình cảm. Nhất là từ khi bà mẹ kế sinh cho bố cô một đứa con trai thì cô càng yếu thế.

Lệ Sảnh lên cấp Hai phải tốn rất nhiều tiền cho việc ăn học nên trong mắt mẹ kế, cô giống như một cái máy ngốn tiền. Nếu gia đình khá giả thì chẳng nói làm gì, đằng này trong thời buổi giá cả leo thang, thu nhập èo uột, dù bà mẹ kế tốt tính đến mấy thì cũng giở quẻ.

Lệ Sảnh chưa bao giờ để xảy ra xung đột với mẹ kế vì cô biết mình thấp cổ bé họng. Bố vẫn yêu thương cô như trước đây, nhưng nói thế nào thì ông cũng dành nhiều thời gian hơn cho đứa con trai nối dõi tông đường của mình, nên cô con gái lớn trong nhà ngày càng ra rìa.

Để lấy lòng mẹ kế, Lệ Sảnh chỉ biết chăm chỉ làm việc nhà và tiết kiệm ăn tiêu, ngoài ra cô không biết làm thế nào để cải thiện đời sống. Khi cô lên lớp Chín, khu mua sắm cắt giảm nhân công, mẹ kế bị mất việc, thành thử thu nhập của gia đình ít đi trông thấy, bà càng lo nghĩ nhiều hơn, tính khí trở nên thất thường, hay cáu gắt.

Hơi một tí bà lớn tiếng quát tháo con trai rồi khóc bù lu bù loa. Lúc ấy, Lệ Sảnh đứng trước kì thi vào cấp Ba, ông bố động viên con gái:

- Tiểu Sảnh à, con học giỏi như thế mà không vào được đại học thì thật đáng tiếc. Con cứ thi đi nhé, chỉ cần đỗ cấp Ba thì nay mai còn có hy vọng vào đại học, đến lúc đó dù con thi trường nào, tốn kém bao nhiêu tiền, bố cũng lo cho con.

Vừa khéo bà mẹ kế nấu cơm trong bếp nghe được, liền ném tan cái bát xuống nền nhà, đùng đùng dắt đứa con trai đang khóc thét lên vì sợ đến trước mặt chồng rồi chạy ra ngoài. Ông chồng đi tìm mãi tới tận khuya mới thấy bà vợ ở một công trường xây dựng đổ nát.

Từ hôm ấy, đầu tiên Lệ Sảnh bị tiếng đập bát làm cho sợ run người, tiếp đến ông bố lại chạy đi tìm mẹ kế trong đêm tối mịt mùng khiến lòng cô xót xa. Sáng hôm sau thức dậy, cô nói chuyện nghiêm túc với bố:

- Bố, con nghĩ kỹ rồi, con chỉ thi trung cấp thôi. Nếu thi đại học thì phải học ba năm cấp Ba nữa, mà con thì muốn được đi làm sớm.

Nếu lúc đó bố cô kiên quyết bắt cô thi cấp Ba, có lẽ cô sẽ từ bỏ ý nghĩ bốc đồng của mình. Nhưng bố cô lại im lặng gật đầu, tuy ông cố gắng lảng tránh ánh mắt con gái, nhưng cô vẫn nhìn thấy ông rơm rớm nước mắt.

Từ thuở bé, Lệ Sảnh đã nuôi ước mơ thi vào một trường đại học nổi tiếng ở Bắc Kinh, nhưng cánh cổng trường đại học sớm khép lại với cô, điều này trở thành nỗi đau mà cô không bao giờ muốn chạm vào. Việc học chuyên ngành điều dưỡng tại một trường trung cấp y ở Tế Nam làm một thời gian dài cô cứ luẩn quẩn trong tâm trạng chán nản và tự ti. Và cũng từ đây, cô bắt đầu đứng sau người ta.

Cô biết mình có trình độ học vấn thấp nên cố gắng lấy sự siêng năng để bù đắp những mặt còn thiếu sót. Sau ba năm khổ luyện, vào buổi chiều trước hôm tốt nghiệp, có một bệnh viện nhỏ trong thành phố Thanh Đảo tới trường tuyển y tá, Lệ Sảnh được thầy giáo giới thiệu là người có thành tích học tập nổi trội và điều kiện cá nhân phù hợp nên cô nhanh chóng ký được hợp đồng lao động. Làm việc được một năm, cô phát chán vì bệnh viện ít bệnh nhân, chế độ đãi ngộ thấp, lương thưởng không tăng mà cũng không phát huy được năng lực. Về sau có người hướng dẫn, cô và bạn trai bỏ ra hai vạn tệ đút lót lãnh đạo Cục Y tế để được chuyển sang bệnh viện hiện giờ.

Do mải mê theo đuổi sự nghiệp mà sao nhãng chuyện tình cảm nên chuyển chỗ làm chưa đầy một năm thì bạn trai chủ động rời bỏ cô, khoản tiền đầu tư cho cô xin việc và chi phí sắm sửa đồ dùng sinh hoạt khi hai người sống chung, anh ta đều không tính toán. Cô ủ rũ ít hôm rồi công việc bận rộn lại cuốn nỗi buồn đi.

Từ năm hai mươi lăm tuổi, cô bắt đầu quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự. Cô biết lợi thế của mình là vẻ đẹp trời cho. Bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cô, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu những ý nghĩ đằng sau cửa sổ tâm hồn của họ.

Các cô gái đẹp thì nhiều lắm, nếu bạn chỉ có sắc đẹp không thôi thì đã là gì? Một cô gái đẹp tự cao tự đại, coi sắc đẹp là vũ khí lợi hại để chiếm lĩnh trái tim của đàn ông thì có quá ấu trĩ và thiển cận không? Có nhanh chóng thất bại thảm thương hay không? Xuất phát từ cách nhìn thực tế và sự hiểu biết về xã hội, Lệ Sảnh sớm ý thức được người phụ nữ không có xuất thân cao sang như cô phải liều mình mở con đường máu, đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp thì mới có được hạnh phúc mĩ mãn trong tình yêu và hôn nhân.

Vì vậy, từ ngày đầu tiên vào làm việc trong bệnh viện lớn, Lệ Sảnh luôn kiên trì bền bỉ, phấn đấu không ngừng nghỉ, năm nào cũng đạt danh hiệu lao động tiên tiến, nhiều bài nghiên cứu đạt giải thưởng cấp tỉnh, nghiệp vụ giỏi, riêng kỹ thuật tiêm tĩnh mạch thì trong bệnh viện không ai vượt được cô. Chả thế mà vào bệnh viện chưa đầy ba năm cô đã lên chức y tá trưởng.

Qua sự tìm hiểu và nghiên cứu thông tin về phái mạnh, cô chia đàn ông ra làm ba cấp bậc. Cấp một là Kim cương: chỉ có sự nghiệp thành công, thường ở những nơi xa xỉ. Kim cương để ở đâu cũng phát ra ánh hào quang sáng chói, hấp dẫn lạ thường. Cấp hai là Cục gạch: chỉ người cần cù chịu khó, cẩn thận chu đáo. Cục gạch tuy rẻ tiền nhưng cũng có giá trị thực dụng, dùng nó xây nhà có thể tránh được mưa gió, cho dù xây nên không ở thì cũng khỏi lo người khác dòm ngó. Cấp ba là Xỉ than: chỉ người chả được tích sự gì. Xỉ than là một loại phế thải được tạo ra sau quá trình đốt than đá, nên gọi nó là rác rưởi cũng không sao cả.

Lệ Sảnh nghĩ, đối với phụ nữ mà nói, người chồng là chỗ dựa cả đời, nhất định phải chọn lựa kĩ càng, tuyệt đối không thể để bi kịch của mẹ lại xảy ra với mình. Cho nên cô chẳng thèm ngó ngàng đến loại đàn ông cấp ba, còn cấp hai giống như Lý Dương, tuy là người đàn ông có đầy đủ phẩm chất tốt, nhưng nhìn cuộc sống của Điền Ca hiện giờ mà làm gương. Sát cánh với người như thế thật đáng sợ biết bao! Chờ đợi bao lâu chồng mới leo lên đỉnh cao danh vọng đây? Đến lúc lên voi thì nhan sắc của vợ cũng tàn phai, nhờ chồng thay đổi lòng dạ thì chẳng phải là chấm dứt cuộc sống hạnh phúc ư? Cứ nhìn những gã bao nuôi người tình thì biết.

Đàn ông cấp một vì hiếm có cho nên không phải phụ nữ bình thường nào cũng có thể dễ dàng gặp được, dù có gặp được thì còn phải xem bản thân có bản lĩnh giữ chân người ta không, bằng không cứ cho là tạm thời có được họ thì cũng nhanh chóng đánh mất thôi.

Nhiều năm qua, những người đàn ông Kim Cương từng đến với cô chỉ cưng chiều cô một thời gian ngắn ngủi, bỡn cợt nhau chứ nào có yêu đương nghiêm túc, có khi cô chê người ta nhân phẩm không tốt; có khi cô thấy người ta giàu sang nhưng ngoại hình không bắt mắt hoặc người ta thấy cô thông minh xinh đẹp nhưng quá đa đoan… Tóm lại, mấy người bạn trai của cô đều không tồi, song vì những nguyên nhân thế này thế khác nên chuyện tình cảm chẳng đi đến đâu.

Thực ra cô hiểu rất rõ hôn nhân không thành là bởi hai người không hợp nhau, miễn cưỡng sống chung một nhà cũng chỉ giày vò nhau mà thôi. Bố cô sốt ruột khi con gái đến tuổi lấy chồng mà vẫn sớm tối đi về một mình, ông thường nói thẳng hoặc nói bóng gió mong cô sớm yên bề gia thất. Trong mắt bố mẹ, ngày nào con gái chưa lấy chồng thì ngày đó vẫn như cánh bèo mỏng manh nổi trôi trên sông nước. Nhưng cô vẫn bình chân như vại, kiêu ngạo nghĩ rằng, ngoài xuất thân nghèo khó ra mình thua kém những cô tiểu thư đài các điểm nào đâu chứ? Dựa vào vẻ đẹp tâm hồn và hình thức của mình, tìm người đàn ông xuất chúng có quá khó không?

Trên lối nhỏ tình yêu dẫn tới hôn nhân, Lệ Sảnh chần chứ năm này qua năm khác để rồi quẩn quanh cô độc, ngoài việc mở mang tri thức ra, cô không gặt hái được thành tựu gì đáng kể. Tháng ngày dần trôi, tuổi tác thêm nhiều, hiện thực tàn khốc phá tan giấc mơ êm đẹp, cô liên tiếp gặp thất bại trong tình cảm, người con gái vốn tự cao tự đại đã bắt đầu nếm mùi ê chề.

Vì theo đuổi sự hoàn mĩ mà cô cứ khăng khăng cửa đóng then cài, chờ đợi người đàn ông Kim cương… Cho đến một ngày, Ngụy Xuân Phong lọt vào mắt xanh của cô.

3

Dù Tích Tích bám riết lấy Lệ Sảnh vì khoản nợ hai mươi vạn tệ hay vì nguyên nhân nào khác thì đó cũng chính là quả báo.

Đương nhiên là quả báo của Lệ Sảnh.

Tình yêu không tự nhiên đến và cũng không có hận thù một cách vô cớ. Gieo nhân nào thì gặp quả ấy. Sau khi Tích Tích ra về, Lệ Sảnh ngồi trầm ngâm, tự phản tỉnh về chuyện tình cảm của mình.

Cô từng làm hai việc ngu xuẩn nhất trong đời, đó là: Thứ nhất, cô đã đem lòng yêu thương Ngụy Xuân Phong - người đàn ông đã có gia đình; thứ hai, khi Liễu Tông Nguyên quyết định hỏi cưới cô, cô vẫn không thể cắt đứt quan hệ với Ngụy Xuân Phong.

Một người đàn ông và một người phụ nữ vui vẻ bên nhau, Lệ Sảnh cho rằng dù sau này có kết quả thế nào thì cũng không uổng công một đời làm phận đàn bà.

Cô gặp Xuân Phong lần đầu tiên trong bệnh viện, anh đã làm cô ngỡ ngàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ đáy lòng cô, dâng lên dự cảm người đàn ông này sẽ sớm xuất hiện trong cuộc đời mình.

Ban đầu bệnh viện sắp xếp một y tá khác chăm sóc anh, nhưng do nhận lời với Điền Ca nên cô đích thân đến phòng bệnh của anh. Đây là phòng bệnh cao cấp nằm ở sân sau của bệnh viện, cây xanh râm mát, không khí trong lành. Theo kinh nghiệm của cô, bệnh nhân vào đây tám chín mươi phần trăm là người có máu mặt nhưng vừa già vừa xấu tính, tính khí quái đản, dù có dát vàng thì cũng không thể che giấu mùi hôi trên cơ thể. Cô đi làm đã nhiều năm, gặp đầy bệnh nhân trẻ như Xuân Phong, song người bảnh bao, nhất là lại có đôi mắt đầy cuốn hút như thế thì đích xác là lần đầu.

Giây phút ánh mắt anh chợt dừng lại trên khuôn mặt cô, thời gian như ngừng trôi, một cảm xúc đặc biệt cứ quấn lấy trái tim cô gái nhỡ thì hai mươi chín tuổi.

Cô vin đủ lý do như tiêm, đưa thuốc, kiểm tra phòng bệnh để tới tấp ra vào phòng bệnh của anh. Trong phòng còn có một hộ lý nam lau người và thay giặt quần áo cho Xuân Phong nên không hề có mùi khăm khẳm trên người anh. Anh luôn gọn gàng sạch sẽ ngay cả khi mới làm phẫu thuật xong.

Trong thời gian Xuân Phong nằm viện, có một hôm nhà xảy ra chuyện nên cô không đến bệnh viện. Hôm sau, nghe một y tá nói bệnh nhân đột nhiên buồn bực khó chịu, đau đầu chóng mặt nhưng chụp X-quang thì thấy vẫn bình thường. Chắc chắn là do yếu tố tâm lý, Lệ Sảnh phân tích. Thế rồi tối đó, khi vào phòng đưa thuốc cô đã đề nghị mátxa đầu cho anh.

Đây là một phương pháp mátxa đặc biệt cô chỉ làm cho người đàn ông mà mình có thiện cảm. Lệ Sảnh ngồi ngay ngắn trên đầu giường, dùng đầu ngón tay ấn vào các huyệt đạo ở đầu, day đều với một lực mạnh dần để giúp máu lưu thông tốt hơn. Anh ngả đầu vào bầu ngực căng tròn mềm mại của cô, hít hà hương thơm quyến rũ tỏa ra từ người cô, cảm thấy rạo rực như lạc vào một giấc mơ đẹp. Nếu như nói phương pháp này là thuật thu hồn đàn ông thì nó chính là kế sách độc nhất do Lệ Sảnh tự nghĩ ra.

Chuyện bắt đầu từ mười đầu ngón tay của cô, còn tình cảm đi đến đâu, chưa ai từng nghĩ đến.

Anh là một người đàn ông sạch sẽ từ trong ra ngoài, kể cả về vệ sinh cá nhân lẫn đời sống tình cảm, thế nên cô hoàn toàn tin tưởng những lời anh nói: “Trước khi gặp em, anh chỉ yêu một người phụ nữ là vợ của mình”, “Anh chưa từng trật khỏi đường ray vì bây giờ em mới xuất hiện”…

Nghe anh thổ lộ, cô chỉ gục đầu vào lòng anh, mỉm cười hạnh phúc. Mỗi lần gặp anh lòng cô lại reo vui như lá hoa trong mùa xuân mới, cảm xúc cuồn cuộn như những con sóng nối đuôi nhau xô vào bờ cát tung bọt trắng xóa, làm cô ngây ngất trong men say hạnh phúc. Anh kéo dài thời gian ra viện ba ngày. Sau đó, người đầu tiên anh mời dùng bữa tối chính là cô.

Tình yêu giống như dòng sông chảy xiết thì làm sao ngăn cản được! Lệ Sảnh soi xét lại suy nghĩ của mình, một người đàn ông chỉ có đôi mắt cuốn hút và đời sống tình cảm sạch sẽ có thể làm trái tim cô rung động sao? Không hẳn là thế! Sự nghiệp giàu sang, ôtô đẹp, tiêu tiền như nước, mới là những chất xúc tác khiến cô yêu anh nồng nàn, say đắm trong một thời gian dài. Người đàn ông như anh rất sợ phụ nữ dùng tình cảm làm công cụ để đạt được lợi ích cá nhân. Lệ Sảnh thì khác, cô xem thường những kẻ không biết tự trọng ấy. Cô tán thưởng thành quả lao động của anh, nhưng không có ý chiếm giữ hay chia chác, chỉ cần anh mang đến cho cô niềm vui đong đầy là cô thấy hạnh phúc rồi.

Cô yêu anh như thế, yêu trọn vẹn trong ba năm năm tháng. Con người anh cái gì cũng tốt, chỉ có điều anh đã từng nói, anh có thể cho cô bất cứ thứ gì, ngoại trừ hôn nhân. Người phụ nữ nào mà chẳng ước ao có một tình yêu ngọt ngào và một gia sản kha khá để cả đời sống sung túc, nhưng mấy người được như thế? Sau mỗi lần thất vọng về đàn ông, Lệ Sảnh lại cho rằng hạnh phúc như thế sẽ không đến với mình, vì vậy cô cũng không muốn ràng buộc anh bằng sợi dây hôn nhân. Lệ Sảnh từng gặp Tích Tích mấy lần ở phòng bệnh và siêu thị. Đặc biệt, có một lần cô thấy anh cùng vợ đi siêu thị, khoảnh khắc nhìn thấy nét mặt bình yên, cử chỉ điềm đạm và ánh mắt hạnh phúc của Tích Tích, Lệ Sảnh hiểu ý đồ lấy người đàn ông này làm chồng chỉ là giấc mơ viển vông. Không thể kết hôn cũng không sao. Cô không ép anh làm những việc không muốn làm hoặc là không thể làm được, để anh cảm thấy sự xuất hiện của cô không làm ảnh hưởng đến hôn nhân và danh dự của mình, có như vậy mối quan hệ giữa anh và cô mới được duy trì. Anh có tình, có nghĩa, lại có tiền; cô nguyện làm hồng nhan tri kỷ cùng anh đi hết nửa đời còn lại, ngoài ra không mong muốn gì hơn.

Con người trong xã hội vốn thờ ơ và bợ đỡ, thế mà bên cạnh mình có một tri kỷ như anh, đối với cô là đủ rồi, còn hôn nhân lại là chuyện khác.

Lệ Sảnh ngắm kỹ khuôn mặt của mình trong gương, nó không còn là đóa hoa mười tám tuổi nữa. Mặc dù cô mới ngoài bao mươi, chưa già tới mức mất hết hi vọng nhưng cơ hội chọn bạn đời ngày càng ít đi. Ở tuổi này không cần bố mẹ hối thúc, bản thân cô cũng trăn trở chuyện hôn nhân, nếu không tìm được người chồng ưng ý, đừng nói là có lỗi với bố mà còn có lỗi với chính mình.

Trong tình thế này, Liễu Tông Nguyên lọt vào rầm ngắm của cô.

Tông Nguyên tuổi tác hơi cao, nhưng về góc độ sinh lý mà nói, phụ nữ lấy chồng hơn mình từ mười đến mười lăm tuổi là khoa học nhất, đứa con sinh ra sẽ khỏe mạnh, thông minh và xinh xắn hơn những đứa trẻ khác. Vả lại đàn ông lớn tuổi biết yêu đương và quan tâm người khác, lại có nền tảng kinh tế nhất định, nên sau khi lấy nhau, hai vợ chồng sẽ có một cuộc sống đầy đủ, tránh được không ít bất hòa. Khi Tông Nguyên thổi vào hồn cô một tình yêu mới, tuy cô chưa sẵn sàng cho hôn nhân, nhưng gần như không do dự bất cứ điều gì, trong lòng đã đồng ý lời cầu hôn của anh dù ngoài miệng vẫn còn chút e dè. Có lý do gì mà không đồng ý? Sao lại từ chối một người đàn ông có điều kiện tốt như thế?

Sau khi nhận lời cầu hôn của Tông Nguyên, cô vẫn không nỡ dứt bỏ tình cảm dịu ngọt của Xuân Phong. Mấy lần cô hạ quyết tâm chấm dứt cuộc tình ngang trái nhưng chỉ cần anh dịu dàng một chút là cô lại giống như con thiêu thân lao vào lửa. Chẳng phải anh cũng không bỏ được vợ đấy sao? Thế là hai bên hòa nhau, mối quan hệ của họ còn có xu hướng ổn định hơn, mĩ mãn hơn.

Một bên là người tình vụng trộm, một bên là ông chồng chống lưng. Đó là cuộc sống hoàn mĩ nhất của phụ nữ thời nay chăng? Lệ Sảnh bắt cá hai tay, cùng lúc qua lại với hai người đàn ông, nhưng vì cô thông minh và cơ trí nên không có chút sơ sẩy nào. Cô vừa dính như keo với người tình vừa toàn tâm toàn ý chuẩn bị đám cưới, và tự huyễn hoặc là mình đang hạnh phúc.

Nhưng cô không ngờ hạnh phúc nửa đường đứt gánh sớm như thế. Trước và sau khi Xuân Phong gặp tai nạn, cô không có bất kỳ dự cảm nào, tới ngày thứ ba mất liên lạc với anh, cô mới linh cảm anh gặp chuyện và biết được sự tình từ Điền Ca. Trong cơn kinh hoàng, cô âm thầm chịu đựng nỗi đau quằn quại trong đáy lòng, thậm chí để tránh những chuyện không hay xảy ra với mình, cô lập tức đổi số điện thoại, vứt SIM cũ vào bồn cầu rồi giật nước cuốn trôi. Nhưng trời không chiều lòng người, Xuân Phong vẫn lưu số điện thoại của cô trong chiếc di động bí mật. Thường ngày anh rất thận trọng, song sự ra đi đột ngột khiến anh không kịp loại bỏ mầm mống tai họa.

Cô phải đi tìm ai bày tỏ nỗi lòng đây? Cô không thể đổ lỗi cho bất cứ người nào, mà chỉ có thể tự trách bản thân mình. Cô biết cuộc sống không phải trò chơi, có điều cô không nghĩ sự trừng phạt lại đến nhanh như thế. Cuối cùng Tích Tích cũng đã tìm đến cô, nếu như Tích Tích chỉ rung cây dọa khỉ thì Lệ Sảnh còn có thể chống đỡ, nhưng Tích Tích đã chĩa súng vào kẻ địch thì Lệ Sảnh lực bất tòng tâm. Tới bây giờ cô mới nhận ra thứ hạnh phúc hoàn mĩ mà cô theo đuổi bấy lâu thực ra chỉ là lòng tham và sự ích kỷ. Nếu như nói vì yêu mà cô duy trì tình cảm với Xuân Phong thì còn có thể chấp nhận được, nhưng nếu vì tham mà cô không chịu buông tay anh ra thì hoàn toàn không thể tha thứ.

Ra khỏi quán trà, Lệ Sảnh cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Áp lực quá lớn khiến cô thở không ra hơi, dường như sự kiêu ngạo đã biến thành nỗi lo lắng và sợ hãi gặm nhấm tâm hồn cô. Cô bước vào cánh cửa hôn nhân, những tưởng đó là con đường hạnh phúc thênh thang đón chờ, không ngờ lại đưa chân vào địa ngục tối như bưng.

Cô không thể bình tâm trở lại, cũng không thể xác định được bước tiếp theo mình phải làm thế nào.

Tối hôm ấy, có một người đàn ông bồn chồn đi tới đi lui dưới bóng cây ngoài cổng khu chung cư.

Khi cô bước xuống taxi, từ xa xa, người ấy đã phát hiện ra cô, sải bước tới đón. Người ấy là Liễu Tông Nguyên.

- Anh vẫn chưa ngủ à? - Cô hơi áy náy.

- Em chưa về anh có thể ngủ được sao? - Anh dang tay ôm chặt cô vào ngực, nghiêng đầu hôn lên má cô.

Hai người lên cầu thang, mở cửa chống trộm nặng trịch rồi vào nhà. Rửa tay xong, anh vào bếp, múc một bát canh ngân nhĩ với hạt sen cho cô.

- Em ăn đi! - Anh nói.

- Anh nấu à?

- Ừ! Mẹ ăn rồi, phần lại hai bát cho vợ chồng mình.

Trong bếp kê một chiếc bàn ăn to, hai vợ chồng Tông Nguyên ngồi bên bàn, mỗi người ăn một bát canh.

- Em thấy thế nào?

- Ừm, ngon lắm! - Cô mang hai cái bát vào chậu rửa, vặn vòi nước. Vị ngọt man mát của hạt sen ngấm vào tận trong lòng.

Trước khi kết hôn, Lệ Sảnh không nghĩ anh yêu cô nhiều như vậy, nếu biết trước thế này, có lẽ cô đã không dùng dằng. Hồi đó, cô cũng không biết anh thực sự không giàu có như người ta vẫn nghĩ. Anh từng kiếm được rất nhiều tiền nhưng mấy năm nay thị trường chứng khoán làm ăn không tốt, nhất là từ khi anh làm ở quỹ đầu tư công cộng; sau một lần gặp rủi ro, một người bạn cùng ngành với anh đã tự sát, còn anh phải bù vào số tiền lớn. Ngoài ngôi nhà này ra, anh không có tài sản nào khác. Nhưng điều này không quan trọng vì anh vẫn cho cô một cuộc sống hôn nhân ổn định.

Anh còn mang đến cho cô cảm giác bình yên, ấm cúng và vững chãi. Đó mới là khát vọng cháy bỏng trong lòng cô mà chức y tá trưởng hay sự nồng nàn của người tình không thay thế được. Cô đón nhận hạnh phúc chân thật từ những điều bình dị trong cuộc sống, nhưng càng hạnh phúc thì càng lo sợ, và càng lo sợ khắc khoải thì càng say đắm da diết. Đêm ấy, cô ôm chặt chồng, trong lòng đầy hoảng sợ.