Điệp Vụ Săn Người

Chương 4 (tt)

Docsach24.com
iên thiếu úy mở chai côca và ngước mắt ngó tôi, tôi lắc đầu. Hiểu ý, y chỉ chai huýt ky, tôi gật đầu. Y toan bỏ đá lạnh vào ly, tôi giằng lấy. Tôi chọn cái ly lớn nhất, loại ly dùng uống la ve, và rót đầy ắp huýt ky. Viên thiếu úy le lưỡi, tôi nhún vai làm luôn một hơi. Một ly chưa đủ, tôi tiếp theo ly thứ hai, ly thứ ba.

Thấy tôi quăng ly xuống quầy tỏ vẻ đã uống say sưa, y mới nghiêng mình :

-Mời ông ra xe.

Tôi hỏi :

-Căn cứ Ađana phải không ?

-Thưa phải.

-Nhân viên căn cứ đi đâu cả mà tôi không thấy ai hết ?

-Vì hôm nay có ông đến nên đại tá phó tư lệnh tập trung mọi người lại trong phòng họp để chiếu phim. Một phim tình hay kinh khủng.

-Họ không được phép gặp tôi ?

-Thưa không. Mọi lần có nhân viên điệp báo từ Hoa thịnh Đốn tới, họ vẫn được đi lại tự do. Hồi đại tá Pao-ớt lái phi cơ thám thính U-2 từ đây bay qua Liên Sô, nhiều người còn đến bắt tay và mời uống rượu nữa. Nếu được phép gặp ông chắc chắn phần đông nhân viên của căn cứ đã bỏ dở cuốn phim mà rủ nhau ra đây. Vì họ có cảm nghĩ rằng những ai dám vượt biên giới vào Liên sô phải là con người siêu đẳng.

-Hừ… thiếu úy có thấy tôi khác mọi người ở điểm nào không ?

-Thưa không. Vì vậy khi ông từ phi cơ bước xuống, tôi đã có thái độ kinh ngạc. Lệ thường tôi là đứa nói cười luôn miệng nhưng sau khi gặp ông, tôi trở thành cấm khẩu. Tôi đoán ông phải là một người có hành tung bí mật, mắt đeo kiếng đen to tướng, đội mũ dạ xụp xuống trán, mặc ba-đờ-suy kín mít, vai và lưng đeo đầy súng ngắn, súng dài, và đặc biệt là mặt đầy thẹo ngang, thẹo dọc hậu quả của những cuộc đấu võ, còn bàn tay thì lớn gấp đôi bàn tay người thường. Trái lại, ông chẳng có nét nào đáng sợ.

-Thì có gì để thiếu úy kinh ngạc đâu ?

-Tôi kinh ngạc vì … vì ông quá đẹp trai. Thoạt thấy ông, tôi tưởng ông là tài tử màn bạc, chứ không phải là nhân viên gián điệp cao cấp.

-Tại sao thiếu úy biết tôi là nhân viên gián điệp cao cấp ?

-Đại tá tư lệnh phó dặn tôi là Hoa thịnh Đốn gửi mật điện ra lệnh tổ chức đón tiếp thật kín đáo nhưng cũng thật trang trọng. Mời ông ra xe, đại tá đang đợi ông để đưa ông về thành phố.

Thành phố đây là Ađana, ở miền đông nam nước Thổ, một trong các căn cứ quan trọng của Hoa Kỳ và khối Minh ước phòng thủ Trung Đông, dọc theo bức màn sắt sô viết.

Viên thiếu úy chạy vòng một hồi lâu rồi tắt máy bên cạnh một chiếc Falcon kiểu mới sơn đen đậu ngoài phi trường. Từ trên xe Falcon bước xuống một thanh niên cao lớn mà tôi đoán là viên đại tá phó tư lệnh.

Y chờ cho viên thiếu úy lái xe lộn lại vào căn cứ rồi mới chìa tay bắt, giọng thân mật :

-Tôi là bạn của đại tá Pít. Hân hạnh được biết ông.

Y rút thuốc Salem mời tôi :

-Tôi cũng hút Salem như ông. Song lại uống huýt ky rất kém. Đại tá Pít nói là ông uống bao nhiêu cũng không say, càng uống càng tỉnh ra nữa nên tôi để sẵn trong thùng xe một két huýt ky thượng hạng.

-Ông cũng là nhân viên CIA ?

-Trước kia tôi là đại diện CIA tại vùng này. Nhưng bây giờ thì không. Tôi chán cái nghề điệp báo một cách kinh khủng. Vì tôi có vợ, lại có con. Người vợ thứ nhất đã bỏ tôi đi theo gã đàn ông khác vì quanh năm suốt tháng tôi phải sống xa nhà. Bây giờ là người vợ thứ hai. Vợ tôi dọa ly dị nếu tôi tiếp tục đèo bòng công tác gián điệp, nên tôi phải xin rút khỏi CIA để trở về quân đội. Thú thật với ông nếu vợ tôi không mè nheo, tôi cũng phải bỏ nghề vì thần kinh tôi đã bị căng thẳng quá độ, tôi có thể loạn trí bất cứ lúc nào. Tôi lấy làm lạ tại sao ông hoạt động thường trực như vậy mà vẫn không loạn trí.

-Ông tập uống huýt ky đi. Trong rượu huýt ky có một chất làm nhân viên giám điệp giữ được quân bình thần kinh hệ.

-Tôi không tin. Y sĩ nói là uống rượu sẽ đau gan. Hàng năm trên thế giới có hàng vạn dân nhậu chết về đau gan.

-Vậy ông hãy yêu thật nhiều.

-Chịu thôi. Tôi có mấy ông bạn mới hơn ba chục tuổi mà đầu đã bạc phơ như ông cụ ngũ tuần. Đàn bà là món làm đàn ông chóng già, và chóng chết nhất.

Viên đại tá cười. Tôi cũng cười theo. Tuy nhiên y cười thành thật. Tôi có cảm tưởng là tình báo Tây Đức và Trung ương Tình báo CIA đang gài bẫy tôi. Tại sao đại tá Pít lại nói cho viên đại tá này biết về tôi ? Đại tá Pít không phải là hạng người bô bô cái miệng. Trừ phi ông Sì-mít cho phép hắn bô bô cho thiên hạ biết.

Khi ấy tôi muốn nói thẳng vào mặt viên đại tá hiểu rằng tôi cũng chán ngấy hơn y nữa. Sở dĩ tôi vẫn phải đa mang nghề gián điệp bạc bẽo, lật lọng và bẩn thỉu này là vì ông Hoàng cần tiền.

Đường từ phi trường về trung tâm thị trấn dài độ 12 cây số, cũng ngoằn ngoèo như khúc đường gần Tân sơn nhất. Nhưng lại khác Tân sơn nhất vì nó gồm hai con đường song song. Trời tối mà xe cộ chạy rất ít.

Viên đại tá phó tư lệnh lái đến ngoại ô thành phố thì cho xe chạy chậm lại trước khi tạt vào bên lề. Y vẫn để máy nổ, quay sang nói với tôi :

-Tôi chỉ có nhiệm vụ đưa ông đến đây. Trong giây lát ông sẽ gặp người khác.

Từ khi bắt tay vào việc, tôi đã nghe nhiều lần cái điệp khúc cũ rích này. Kira chỉ có nhiệm vụ thử năng lực tôi trên triền núi Hy mã lạp sơn. Gã nhân viên CIA chỉ có nhiệm vụ đưa tôi từ phi trường Nữu ước về nhà người đẹp Lôlô. Đại tá Pít chỉ có nhiệm vụ tiễn tôi ra phi cơ. Viên trung tá Mỹ chỉ có nhiệm vụ mời tôi xuống thang phi cơ, đặt chân lên nền bê tông. Viên thiếu úy Mỹ chỉ có nhiệm vụ lái xe cho tôi uống huýt ky và gặp đại tá phó tư lệnh và đại tá phó tư lệnh cũng chỉ có nhiệm vụ đưa tôi đến ngoại ô Ađana. Người ta cố tình gây ra những sự phiền phức ấy để làm gì ?

Tại sao không giản dị hóa bằng cách dặn mật khẩu cho tôi tiếp xúc với Kira tại Mạc tư Khoa, khỏi phải cất công đến tận núi Hy mã ? Tại sao họ không để đại tá Pít đón tôi ỏ Nữu ước, đưa tôi về phòng Lôlô, chờ lái tôi ra phi trường rồi hộ tống tôi đến Ađana ? Dĩ nhiên, điệp báo là hàng trăm, hàng ngàn sự phiền phức, lẽ ra đi thẳng người ta lại theo đường vòng. Chẳng hạn từ Tân sơn nhất về trụ sở của ông Hoàng gần bờ sông Sàigòn, nhân viên từ nước ngoài trở về không được dùng đường thẳng Công Lý – Lê Lợi - Nguyễn Huệ mà là Phú Thọ - Chợ Lớn - Trần Hưng Đaọ hoặc Phú Nhuận – Hai Bà Trưng hoặc Gia Định – Xa lộ. Nhưng ông Hoàng bắt nhân viên dưới quyền phải đi vòng là để bảo vệ an ninh trong trường hợp bị đối phương theo dõi, còn trong hoàn cảnh tôi thì ‘’vòng vo Tam quốc’’ lại nguy hiểm vì càng gặp nhiều người, tôi càng dễ bị lộ.

Trước chiếc Falcon độ 20 thước có hai ngọn đèn đỏ vừa sáng lên rồi tắt. Rồi sáng lên một lần nữa. Thì ra một chiếc xe hơi lớn đã đợi sẵn và tài xế vừa mở đèn hậu để báo hiệu. Viên đại tá cựu nhân viên CIA bắt tay vồn vã :

-Chuyến về, nếu được đáp xuống Ađana, ông nhớ tạt qua tôi chơi nhé. Vợ tôi ở lại Mỹ, không qua đây, nên tôi có thể tiếp rước ông theo kiểu đàn ông chưa vợ. Đàn bà Thổ kháu khỉnh và ngoan ngoãn lắm, ông biết chứ ?

Tôi lí nhí cám ơn rồi nhảy xuống. Y dặn vói theo :

-Tôi không phải trao mật khẩu cho ông nên tôi có cảm tưởng là người ông sắp gặp đã quen mặt. Thôi, chào ông nhé !

Y quay đầu xe, phóng ngược về căn cứ Ađana. Tôi xách cái va li mỏng lét, một tay thọc túi quần, ung dung tiến tới xe hơi phía trước. Mỗi lần xuất ngoại tôi có thói quen mang theo rất ít quần áo. Thiếu đến đâu tôi mua sắm đến đó. Dùng xong tôi lại vứt bỏ ở khách sạn, trở về một mình với cái cạc táp nhỏ xíu. Chuyến đi này, tôi lại hạn chế tối đa, không phải vì lười biếng mà vì bà Côrin đã yêu cầu. Không hiểu sao trên con đường nhựa vắng tanh dưới trời tối này tôi lại có linh tính là sắp tái ngộ bà Côrin, đặc phái viên của Tình báo liên bang Tây Đức.

Tôi không ngạc nhiên khi thấy một cái rờ mọt hạng trung do chiếc Fiat 1500L kéo. Từ ít lâu nay, các cuộc tiếp xúc gián điệp thường diễn ra trong xe rờ mọt vì loại xe này có đầy đủ dụng cụ nghề nghiệp và tiện nghi sinh hoạt không kém văn phòng.

Chiếc rờ mọt này do công ty Elnach ở Milan chế tạo, mang cái tên thi vị là Pôke, bên trong khá rộng rãi tuy chỉ nặng 635 kí. Nhắm 1 mắt lại, tôi cũng có thể biết rõ cách trang trí, một phòng ăn kiêm phòng khách có bàn và ghế nệm, một phòng bếp đủ tủ ga, tủ lạnh, tủ đông để chứa đồ ăn, tủ rửa bát đĩa, tủ hong khô quần áo, một phòng tắm cẩn gạch men sang trọng có nước lạnh nước nóng, và sau cùng là một phòng ngủ có giường gấp, nệm 10 phân, đủ nằm hai người.

Tôi vốn khoái loại rờ mọt Pôke vì nó có thể chạy nhanh, leo giốc, thắng điện rất ăn, ống nhún lại êm, giá tiền phải chăng. Cái rờ mọt đang đứng sừng sững trước mặt còn làm tôi khoái hơn nữa nhờ được gắn máy điều hòa khí hậu, trời nóng trời lạnh chỉ cần bấm nút là không khí trong xe trở nên mát hoặc ấm.

Linh tính của tôi không đến nỗi xa rời thực tế vì người mở cửa rờ mọt đón tôi là bà Côrin. Bà mỉm cười chào nhưng không nói thành tiếng, tôi cũng mỉm cười lặng lẽ chào bà.

Bà mời tôi trèo vào phòng ngủ ở cuối rờ mọt. Tôi không nhìn được bên trong chiếc Fiat 1500L ở đằng trước nhưng đoán chắc là có người, ngoài tài xế ra còn ít nhất một người khác nữa.

Phòng ngủ trong rờ mọt đã được biến thành phòng làm việc, cái giường lớn được dựng lên, giấu sau tấm riềm nhung đỏ. Có một cái bàn nhỏ trên đặt điện thoại và một số dụng cụ thu thanh, phát tuyến và phiên dịch mật điện. Đối diện cái bàn nhỏ là cái ghế xô pha êm ái gắn vào vách sắt của rờ mọt.

Bà Côrin nhìn đồng hồ báo thức trên bàn rồi nói :

-Người mà ông đội lốt đang ngụ tái khách sạn Metropole trong thị trấn. Tên hắn là Bêra, công dân Libăng.

Tôi nhắc lại lời đã nói với đại tá Pít tại Nữu ước :

-Xin thưa bà rõ là tôi không biết nói tiếng và cũng không quen với nước Libăng.

-Điều này không quan trọng. Người trí thức Libăng thường nói tiếng Pháp. Vả lại, tôi hy vọng là ông chẳng phải nói một tiếng Libăng nào cả ở Mạc tư Khoa. Chúng tôi bố trí cho ông đến Liên sô vào ngày cuối tuần. Ông sẽ không tiếp xúc với tòa đại sứ Libăng. Đến khi họ nghe nói đến ông thì ông đã rời Mạc tư Khoa.

-Thưa bà, nếu tôi không lầm sở dĩ tình báo nước bà chọn Bêra vì hiện nay Liên sô ra sức o bế các công dân Libăng quen lớn nhà cầm quyền nước này…

-Ông không lầm chút nào. Trước đây, chúng tôi định dùng lốt công dân Cuba nhưng nhận thấy đại sứ Cuba có vẻ hục hặc với một số nhân viên KGB về chuyện riêng nên phải đổi ý kiến. Vụ tranh chấp ở Trung Đông giữa hai khối quốc gia Árập và Do Thái có thể bùng nổ thành chiến tranh võ trang với sự xuất hiện của các tổ chức du kích Pa-lét-tin chống Do Thái đã mang lại cho chúng tôi một cơ hội mới. Ông hẳn biết tin Al-Fatah, tổ chức du kích chiến Pa-lét-tin lớn nhất, đụng độ với quân đội Libăng ? Al-Fatah muốn dùng nước này làm bàn đạp để tấn công Do Thái song bị cản trở nên súng đã nổ. Cuộc thương thuyết đang diễn ra giữa đại diện phe du lích và chính phủ Libăng. Chính phủ Libăng bị lâm vào thế trên đe dưới búa : nếu không cho du kích mượn đường thì du kích sẽ đánh phá, nhưng nếu bắt tay du kích thì bị Do Thái trả đũa. Vừa rồi, tướng Bustani, đại diện Libăng đã gặp Arafat, lãnh tụ phe du kích, để tiến hành cuộc điều đình. Liên sô không nắm được các tướng lãnh Libăng, mặt khác, lại không thể giúp đỡ du kích Al-Fatah một cách quá lộ liễu. Vì vậy họ mới gia tăng nỗ lực chinh phục cảm tình của nhà cầm quyền Libăng.

Ông đã thấy chưa ? Bêra là một trong những người có liên hệ mật thiết và có ảnh hưởng mạnh mẽ với giới tướng lãnh Libăng. Hắn chỉ  là một thương gia nên không bị để ý. Bêra được mời sang Mạc tư Khoa để nghiên cứu việc xuất nhập cảng.

-Hơi rầy rà… vì thưa bà, bộ Ngoại thương Sô viết đã quen mặt tôi, khách sạn Metropole ở Mạc tư Khoa cũng quen mặt tôi. Tôi mới đến đó năm ngoái, và làm nhiều chuyện kinh thiên động địa… Tôi sợ là họ bắt tôi ngay tại phi trường. Xin bà hiểu giùm là tôi không sợ chết mà chỉ sợ công việc thất bại trước khi khởi đầu.

-Chúng tôi đã nghĩ đến chuyện ấy trước khi mời ông. Nhà cầm quyền Sô viết qua trung gian tòa đại sứ Libăng ngỏ ý đón tiếp Bêra một cách long trọng song Bêra đã từ chối. Hắn đặt điều kiện là có được du hành kín đáo và thoải mái hắn mới chịu sang Mạc tư Khoa. Hắn bằng lòng gặp gỡ viên chức Nga để bàn việc móc nối các tướng lãnh Libăng nhưng lại nhấn mạnh là hắn chỉ bằng lòng gặp gỡ sau khi đi thăm Lêningờrát và Hắc Hải trở về. Hắn dự định lưu lại Mạc tư Khoa một tuần trước khi đi Lêningờrát. Như vậy nghĩa là ông có một tuần lễ để hoàn thành công tác. Nhưng tôi không tin ông cần một thời gian quá dài như vậy. Vì càng dài càng dễ lộ. Vả lại, giờ này Lôlô đã đến nơi, và nàng đang sửa soạn các thủ tục để được tái ngộ bác sĩ Faben.

-Tôi đến Mạc tư Khoa bằng cách nào ?

-Bằng phi cơ thương mãi kiểu nhỏ từ đây đến Adétbêzan. Rồi từ đó thẳng tới Mạc tư Khoa bằng phi cơ phản lực Sô viết. Về những vấn đề liên quan đến việc giải cứu Faben, ông sẽ liên lạc sau với Kira. Tôi gặp ông hôm nay là để hướng dẫn ông loại trừ Bêra và đội lốt hắn để lên phi trường. Ông đã đến Ađana tất biết lữ quán Metropole.

Dĩ nhiên, đến Ađana mà không biết lữ quán Metropole thì cũng như đến Sàigòn mà không biết Caravelle vậy. Tôi không quá quen lữ quán Metropole của Ađana như lữ quán Metropole của Mạc tư Khoa  nhưng ít ra cũng quen cách dúi tiền cho bồi và hé cửa ban đêm để đón giai nhân Thổ ‘’nhảy dù‘’.

Tôi gật đầu. Bà Côrin tiếp :

-Trong vòng 30 phút nữa, một tắc xi riêng sẽ đến chở Bêra rời khách sạn. Ông…

Tôi ngắt lời:

-Xin lỗi bà, tôi có điều này cần hỏi. Tôi giống Bêra độ bao nhiêu phần trăm?

-Nhìn chung, chừng 50 phần trăm. Ông cao hơn Bêra 4 phân, cân cũng nặng hơn nhưng lối đi đứng rất giống. Quan trọng là lối đi đứng, nên không đáng lo. Về diện mạo ông không giống lắm, song ông sẽ đeo kiếng đen, đội mũ phớt vành to và mặc ba-đờ-suy kéo cao cổ áo.

-Còn vấn đề thông hành?

-Chúng tôi đã làm sẵn cho ông. Thông hành chính hiệu do công an Libăng cung cấp.

Bà Côrin lại nhìn đồng hồ. Có tiếng động cơ nổ ròn. Rờ mọt từ từ chuyển bánh. Bà Côrin nói:

-Tôi sẽ đưa ông đến gần khách sạn. Ông sẽ ngồi chờ Bêra.

-Từ khách sạn ra?

-Không. Cách khách sạn một trăm thước có một tiệm ăn Thổ. Giờ này Bêra đang ăn với một người đẹp.

-Con mồi của bà?

-Vâng, người đàn bà này là nhân viên dưới quyền tôi. Ngay sau khi Bêra đến Ađana, nàng đã chài được hắn. Nàng sẽ lừa hắn trèo lên tắc xi do ông lái. Rờ mọt của tôi chạy trước, ông sẽ theo sau. Khi nào rờ mọt đậu lại, ông sẽ đánh cho Bêra mê man. Sau đó, ông để mặc Bêra cho chúng tôi xử trí.

Rờ mọt đã vào đến trung tâm thị trấn. Ađana là một thành phố gần 300.000 dân, đa số là tín đồ Hồi giáo. Làn gió cách mạng sau thế chiến đã canh tân nếp sống của người Thổ nên thỉnh thoảng tôi mới gặp đàn bà che mạng. Dáng đi của họ mềm mại và hút cuốn như dạo nào tôi dừng chân ở Ađana. Tôi đinh ninh được lưu lại một đêm hoặc ít ra vài ba giờ để hẹn hò với phái yếu bản xứ mà tôi vẫn có cảm tình thắm thiết. Tôi không ngờ bà Côrin lại bắt tôi đi ngay.

Rờ mọt đậu lại. Bà Côrin kéo riềm che phía sau chỉ chiếc tắc xi Rờnô 4 ngựa ngoan ngoãn nằm sát lề dưới bóng cây um tùm. Ánh đèn của tiệm ăn chỉ chiếu ra đến nửa vỉa hè, bóng cây và xe tắc xi chìm trong cảnh nửa tối, nửa sáng. Bà Côrin nói:

-Ông cứ hoạt động tự do, cảnh sát Thổ ít khi quan tâm đến ngoại kiều. Tôi sẽ theo dõi việc ông làm tại Mạc tư Khoa qua trung gian của Kira. Và tôi chờ ông ở Tây Bá Linh.

-Nếu tôi còn sống…

-Tôi không nói dối ông và ông cũng đã biết rằng công tác này rất nguy hiểm. Đi đã khó mà về còn khó hơn nữa. Nếu không khó lắm thì có lẽ chúng tôi không nhờ đến ông. Vì vậy, ông nên lấy làm hãnh diện, không những hãnh diện cho riêng ông mà còn hãnh diện cả cho nước ông nữa. Chúng tôi đã bàn luận kỹ càng và mang cho óc điện tử IBM tính toán. Căn cứ vào thành tích của ông từ trước đến nay, máy IBM đã kết luận cho phép tính sác xuất (3) rằng ông có 80% hy vọng trở về. Phàm trong nghề này, nhiều khi hy vọng chỉ có 5 hoặc 10% mà người ta còn làm, huống hồ ông có những 80%.

Tôi bước xuống đường. Rờ mọt chạy thêm một quãng nữa rồi tạt vào lề. Cửa tắc xi không đóng, tôi ung dung trèo lên, chìa khóa công tắc đã treo tòng teng ở đề-ma-rơ. Ngồi sau vô lăng tôi quan sát tiệm ăn. Bảng hiệu chữ Árập ngòng ngoèo như con giun, tôi phải đọc hồi lâu mới hiểu được nghĩa. Tên tiệm ăn này là ‘’pátima‘’, trong tiếng Thổ nghĩa là ‘’thịt bò tẩm ớt đỏ và phơi khô‘’. Thịt bò pátima khá ngon, có lẽ còn ngon hơn thịt bò khô của các chú con Trời ở Sàigòn nữa.

Tôi rệu nước miếng vì mùi thịt nướng thơm phức. Dân Thổ chuyên ăn thịt cừu. Thịt cừu nấu nước có vị gây gây nhưng thịt cừu nướng chả thì ngon tuyệt. Cái ngon của nó ngang với cái ngon của ‘’nai đồng quê‘’ mặc dầu khi ăn vào miệng nó tiết ra một vị khác. Tôi ngửi được mùi thịt cừu nướng với cà tím, hành tây và cà chua nên đoán là món chả unkar bevendi. Cà tím, hành tây, cà chua, rau thơm, tất cả đều chiên vàng ngậy, nghiền nát ra nước, lấy thịt cừu cắt từng miếng nhúng vào nước này rồi đem xóc thành gắp dài, cứ một miếng thịt lại xen vào một miếng mỡ đuôi con cừu. Nướng thịt trên lò than đỏ, mỡ cháy xèo xèo, với bình rượu một bên thì ăn xuốt đêm cũng không no. Nếu ăn unkar bevendi, nhắm với rượu raki của Thổ xong rồi tìm một tổ ấm nào để tình tự thì trên đời này không còn thú nào hơn nữa.

Tôi bừng tỉnh mộng. Vì Bêra vừa xô cửa tiệm ăn khệnh khạng bước ra.

Lẽ ra tôi phải quan sát Bêra trước tiên, vì hắn là người tôi có bổn phận triệt hạ để thay thế. Vậy mà cặp mắt của tôi lại dán chặt vào bóng người mảnh mai cặp kè bên hắn. Bà Côrin đáng là lãnh tụ gián điệp mà tôi tôn kính nhất đời. Lúc ấy, tôi còn quý bà Côrin hơn cả ông Hoàng nữa. Nhờ bà tôi mới có cơ hội làm quen một số giai nhân sinh sống bên triền núi Hy mã lạp sơn.

Kira là người Ấn. Cô gái cùng đi với Bêra cũng là người Ấn. Nàng giống Kira như tạc. Thoạt nhìn, tôi suýt lầm nàng là Kira. Nhưng nhìn kỹ, tôi thấy nàng có vẻ trẻ hơn Kira, thân thể không cân đối và nảy nở bằng thân thể Kira, mắt mũi miệng cũng không đều đặn và quyến rũ bằng mắt mũi miệng của Kira. Có lẽ nàng là em gái ruột của Kira.