Ibaraki có một căn cứ phòng vệ quy mô bậc trung, có thể trực tiếp cất cánh và hạ cánh máy bay vận tải ‘Galaxy’, sử dụng xe lửa vận chuyển là vì phòng ngừa bất ngờ ngoài ý muốn. Ở phương diện này, trong thời kỳ chiến tranh lạnh của châu Âu, người Mỹ đã từng phải nhận bài học, họ không muốn giẫm lên vết xe đổ đó.
Công nhân khuân vác hoàn toàn do người Mỹ đảm nhiệm, lính cảnh vệ phụ trách canh gác là chừng tám mươi binh lính đội phòng hộ đặc biệt NBC của Đội hải quân lục chiến.
Hiện trường không có một người nào của Quốc đảo.
Thoạt nhìn đây là một đoàn tàu vận chuyển hàng hóa rất bình thường, bề ngoài không có gì khác biệt với những toa xe chở vật liệu gỗ từ khu vực này ra ngoài, thậm chí trong thùng xe còn chồng chất những cây gỗ cao đến tận nóc xe.
Đầu đạn được giấu trong một khoang xe, cụ thể là khoang xe nào, Wenston Field cũng không biết, nhưng mà anh ta biết nhất định là ở trong đoàn tàu này.
Như vậy cũng đủ rồi.
Công việc vận chuyển vừa kết thúc, anh ta bèn đi vào nhà kho trong câu lạc bộ, máy tính ở trong đó có kết nối internet dân dụng, phục vụ cho quân nhân ở đây gửi và nhận thư điện tử, và nói chuyện video với người nhà ở quê hương.
Tìm đến một chiếc máy tính không có ai trong góc, Winston Field mở skype, vài giây trôi qua, trong ô cửa sổ của phần mềm hiện ra hình ảnh vợ anh ta là Nori đang mang bầu, cơ thể có phần nặng nề.
Bây giờ tại quê hương Illinois của anh ta là buổi sáng, hai con gái và một con trai đều đi học, đứa bé trong bụng vợ anh ta là đứa con thứ tư của họ, là một bé trai.
Đa phần lương bổng của Field đều để cho con cái và căn nhà có hồ bơi riêng ở vùng ngoại ô này. Vợ anh ta yêu thích cuộc sống xa hoa, muốn cho con cái được nhận sự giáo dục của trường tư, yêu thích túi xách và giày của nhãn hiệu nổi tiếng, điều này khiến Field chịu áp lực to lớn, chỉ có thể lựa chọn sống ở nước ngoài, kiếm thêm một chút trợ cấp của nước ngoài.
Anh ta rất cần tiền, nhất là thời điểm con trai bé sắp ra đời. Field không hiểu đầu tư tài chính, cũng không có gia thế tốt, anh ta lựa chọn cung cấp tin tức cho một người bạn quen ở quán bar, tiền công bằng đô la trả thông qua ngân hàng nước thứ ba chuyển vào ngân hàng châu Âu, tương đương với trợ cấp hai mươi năm ở nước ngoài gộp lại.
“Nori, em yêu, đi thăm chim bồ câu trong vườn hoa, thả cho chúng bay ra ngoài một chút nhé.”
Giọng nói của Field hơi run rẩy, giống như bồ câu là một chuyện vô cùng quan trọng đối với anh ta.
Trước ngày hôm nay, anh ta chưa từng quan tâm đến bồ câu, cũng chưa từng nhìn thấy hình ảnh bồ câu ngoài tivi bao giờ, nhưng Nori nghe hiểu, cô hôn chồng mình, đứng dậy rời khỏi máy tính.
Cô không đi đến vườn hoa, vì căn bản trong đó không có bồ câu, cô đi đến phòng ngủ bên cạnh, tìm một chiếc điện thoại không dây, dựa theo trí nhớ, run rẩy ấn xuống một dãy số.
“Kiện hàng đã lên xe, đêm nay đúng giờ xuất phát.”
Nói xong câu đó, cô lập tức cúp điện thoại, cô ta ném điện thoại lên chiếc giường phía xa giống như cầm phải rắn độc vậy.
Năm phút sau, tại một lối rẽ không người cách nơi chồng cô làm việc chưa đến năm mươi kilomet, hơn hai mươi bóng đen lẳng lặng mai phục trong bụi cỏ rậm rạp.
Bước thứ hai của “nhiệm vụ Ume” chính thức triển khai.
Takahashi đội mũ trượt tuyết màu đen, chỉ có mắt, mũi và miệng lộ ra ngoài, trong tay anh ta cầm ống nhòm nhìn ban đêm, dựa vào cánh tay và khuỷu tay chống đỡ thân thể, mặc dù tần suất hô hấp phải tăng lên khá nhiều so với bình thường nhưng trong ngực vẫn cảm thấy bị đè nén đến khó chịu, anh ta biết tất cả phản ứng này đều là vì mình quá mức căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên tham mưu cao cấp đưa anh lên chiến tuyến, thật sự đối mặt với súng đạn, giết hại và chết chóc, mà không phải canh giữ trước điện thoại và màn hình TV quan sát thủ hạ báo cáo, anh ta phải thừa nhận lên kế hoạch giết chóc và đối mặt với sự chết chóc có sự khác biệt rất lớn.
Fushima Shinji nằm bên cạnh anh ta là chỉ huy quân sự của hành động lần này, một chuyên gia đặc chủng chiến thực thụ, đội trưởng trung đội trinh sát dưới trướng Đội cảnh giới trung ương đặc biệt, nhiều lần dùng thân phận nhân viên tạm thời cao cấp của công ty vệ sỹ để đến Syria, Iraq, Ai Cập, Bắc Phi và Nam Mỹ… đảm nhiệm cố vấn tổ chức các loại vũ trang. Dựa vào phương thức phát huy năng lực như thế này, Đội tự vệ đã đào tạo ra được một sĩ quan chỉ huy đặc chủng có đầy đủ kinh nghiệm thực chiến.
Trong hồ sơ của Đội tự vệ không có ghi chép, thiếu tá Fushima Shinji còn có một thân phận khác, đó là chỉ huy lực lượng “Ume” của tổ chức Yoshimoto.
Từ kế hoạch tác chiến, sách lược đến điều hành nhân viên, vận chuyển vũ khí trang bị của hành động đêm nay đều do một tay anh ta sắp xếp. Phần lớn hai mươi đội viên hành động lần này đều là cấp dưới đương nhiệm và tiền nhiệm trong Đội tự vệ của anh ta, bọn họ đều có một đặc trưng chung – phần tử cực đoan chủ nghĩa quân phiệt, võ sĩ lúc nào cũng có thể hiến dâng sinh mệnh để phục hưng Hoàng quốc.
Có bốn người không phải cấp dưới của Fushima, cũng không phải thành viên của tổ chức Yoshimoto, họ đến từ một tổ chức thần bí mà nổi tiếng khác trên đảo quốc – “Kaum Shinrikyo”, trong kho dữ liệu của Interpol, bọn họ đều bị đánh dấu đỏ. Tác dụng của mấy người này trong đêm nay chính là riêng biệt mà không thể thay thế. Giờ phút này, bọn họ toàn thân run lẩy bẩy vì hưng phấn và căng thẳng.
“Bắt đầu hành động.” Fushima nhẹ giọng phát ra mệnh lệnh trong bộ đàm vô tuyến.
Mấy hình bóng được ngụy trang trong màu vàng xám nhanh chóng lóe lên trước mắt Takahashi, rất nhanh, họ tiếp cận đến quỹ đạo của đường ray, hạ thấp người, bận rộn một lát, sau đó mấy bóng người lại vội vàng quay về nơi vừa xuất phát.
“Tôi bảo này, làm như vậy được không?” Takahashi thấp giọng hỏi Fushima bên cạnh.
“Không có vấn đề gì, xin hãy yên tâm”, Fushima trả lời anh ta.
Một loạt âm thanh cạch cạch từ xa xa truyền đến, càng ngày càng vang, người nằm trong bụi cỏ cũng cảm giác được rung động rất nhỏ phát ra.
Nhịp tim của Takahashi lại tăng tốc, đoàn tàu vận chuyển hàng hóa sắp đến.
“Không có mệnh lệnh không được bắn.” Fushima căn dặn bọn họ lần nữa.
Chấn động ngày càng rõ ràng, mấy phút sau, một đoàn tàu vận chuyển hàng hóa có vận tốc chừng tám mươi kilomet rẽ vào đường rẽ trong sơn cốc này.
Dựa theo trình tự, máy xử lý được mô-tơ dẫn động phát ra tiếng động xèo xèo, nó kéo theo đường ray, hoàn thành thay đổi quỹ đạo tại hai trăm mét phía trước, đoàn tàu tiến hành thay đổi đường đi lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.
Fushima đặt ống nhòm xuống, nâng cổ tay trái lên, nhìn kim đồng hồ dạ quang đang chạy theo quy luật.
Anh ta khẽ lẩm nhẩm đếm ngược.
“10, 9, 8, 7…”
Tiếng nổ ‘lộc cộc lộc cộc’ kèm theo có hơi khó chịu, một quỹ tích màu đỏ nhanh chóng bay đến động cơ đốt trong tại đầu đoàn tàu, pháo sáng trong sơn cốc đen kịt đặc biệt khiến cho người ta chú ý.
Lần này bốn tên của Kaum Shinrikyo (*) không giữ được bình tĩnh, những khẩu súng Rumania AKM trong tay bọn họ bắn ra băng đạn ba mươi viên đầu tiên.
(*) Aum Shinrikyo: tổ chức tà giáo Nhật Bản được thành lập năm 1985 bởi Asahara Shoko.
“Mẹ nó!” Fushima lớn tiếng mắng trong bộ đàm vô tuyến.
Viên đạn bắn trúng đầu xe, ngòi đạn được chế tạo bằng chì tiếp xúc với vỏ thép, bắn ra những đốm lửa nhỏ, quân sĩ điều khiển xe lửa ngây ra một lúc không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã có câu trả lời.