Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 227: Sát hại

Ởđầu núi phía bên trái anh có một trạm gác cách đó 6 cây số. Một trạm gác nhỏ có lẽ sẽ có một tốp canh ở đó, các chiến sĩ biên phòng phụ trách tuần tra khu vực này. Bản thân biên giới phủ đầy những chướng ngại được tạo thành từ những sợi dây sắt nhưng trên đó không tích điện, những chỗ bằng phẳng cũng không chôn mìn. Việc này không phải là do cảnh giác không đầy đủ mà bởi quan hệ hữu hảo với Pakistan, tuyến biên giới không cần phải phòng bị quá ngặt nghèo.

Anh tỉ mỉ chọn kỹ địa điểm này. Nếu muốn tránh khỏi gác canh thì chỉ có thể vượt qua núi tuyết, cái này hoàn toàn có hy vọng ở thời tiết mùa hè, thế nhưng…trận bão tuyết năm nay tới quá sớm. Bây giờ một khi vượt qua con sông kia rồi thì có những con đường ngoằn nghoèo được hình thành từ những băng tuyết trong nhiều thế kỷ, vừa dốc vừa trơn. Nó cũng là một thung lũng nhỏ hẹp vô cùng kín đáo, trừ khi là nhìn thẳng từ trên xuống. Nếu quân đội bảo vệ nó thì dĩ nhiên đó giống như một cái bẫy chết chóc, đó sẽ là chỉ ý của thánh Allah. Anh tự nhủ với bản thân mình là phải giao tính mạng cho số phận, đã tới lúc thử vận may rồi.

Một tiểu đội gồm tám chiến sĩ của anh âm thầm vào vị trí, giá pháo cối 82mm cũng đã sẵn sàng, đó là hoả lực chính ít ỏi của anh. Lúc này lắp vào miệng pháo là một quả bom có thể bắn ra hơn 100 viên đạn, sau khi bắn trúng vật cứng sẽ đốt cháy phốt pho ở bên trong, đó là vũ khí rất đáng sợ.

“Bùm bùm!” Một chiến sĩ cụt một tay dưới trướng là pháo thủ thiên tài, chẳng cần tính toán góc độ cũng chẳng cần đo lường cự ly, anh ta bắn vừa xa vừa chuẩn. Sau lần bắn đầu tiên, cái trạm gác nhỏ kia đã bị bao phủ bởi màn sương máu.

“Tạch tạch tạch!” Súng máy Daska bắn ra pháo sáng màu vàng khiến toàn bộ lính biên phòng chạy ra từ trạm gác bị tiêu diệt không còn một mống nào trên nền đất lạnh giá.

Bọn chúng chạy xuống dốc trước của toà núi đó mà không màng tới an nguy. Tin tốt duy nhất là gió khiến tuyết tích từ nham thạch thổi bung ra, trở thành một điểm dừng chân khá lý tưởng. Người chỉ huy dẫn bọn chúng xông xuống con sông đó. Cái thực sự khiến người ta kinh ngạc đó là nó không bị đóng băng, đường thuỷ quá sâu và nước không dừng lại, kể cả nơi nhiệt độ ở âm độ. Mạng dây sắt ở đó!

Một đội viên trẻ dùng một cái kìm cắt mở ra một con đường, Dao Damascus lại dẫn bọn chúng đi qua đó. Anh ta liên tục dặn dò các đội viên ở đằng sau phải duy trì hàng đơn, gắng hết sức đi trên nham thạch.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, anh cho tất cả đội viên qua sông, tiến vào con đường nhỏ của những kẻ buôn lậu. Hai đội viên phải ở lại, một người ngồi trên ngọn núi nhỏ nhìn mạng dây thép đó. Bọn chúng nhìn theo những công binh nghiệp dư cắt mạng dây thép và sửa chữa nhằm che đậy cho con đường vào của chúng xong thì chúng mới biến mất trong bóng tối.

Thời tiết ngày càng gay go, những bông tuyết lớn rơi từ trên không trung xuống, nhiệt độ lại tiếp tục giảm. Thời tiết khó khăn khiến cho tốc độ hành động của các dũng sĩ chậm lại, có điều việc này cũng đã giảm thấp nguy hiểm bị phát hiện.

Không biết liệu có ai phát hiện ra trạm gác bị tập kích hay không, nếu phát hiện ra thì những biên phòng quân này phải cần bao lâu mới phản ứng được, họ không có kế hoạch ứng phó và cũng chẳng cần kế hoạch, bất kỳ việc gì đều đã có thánh Allah kiểm soát cả rồi, tại sao còn phải mất công suy nghĩ cơ chứ?

“Đó là cái gì?” Một chiến sĩ có thị lực rất tốt phát cảnh báo.

Người chỉ huy lấy kính viễn vọng ra rồi nhìn về phía chiến sĩ chỉ, hắn nhìn thấy bốn chiếc xe việt dã đang bò trên con đường băng giá. Không thể nào là của quân đội được, bởi trên thân xe có dán các miếng dán đủ màu sắc, dường như là những gã du hành trên đất liền. Dao Damascus muốn huỷ diệt đám xe này bởi bọn họ có khả năng sẽ lái về hướng biên giới quốc gia, vậy thì bí mật sẽ bị phát hiện. Hơn nữa những chiếc xe này bình thường đều có đài phát thanh hoàn thiện, có điều nếu muốn phóng hoả tiễn thì sẽ khiến cho tuyết lở trên núi, vậy thì quả là đáng sợ. Đột nhiên, suy nghĩ thông minh đã chiếm lấy đầu óc của quan chỉ huy.

Một chiến sĩ mặc đồ thể thao nằm trên con đường nhỏ, trông anh ta dường như đang bị bệnh, anh ta không ngừng vẫy tay với chiếc xe việt dã. Một nhóm chiến sĩ mai phục ở những hòn đá hai bên đường, thánh Allah cấm những hành vi không thành thật nhưng bây giờ bọn họ đang tác chiến nên tất cả hành vi đều có thể tha thứ.

Đội xe dừng lại, hai người từ trên xe bước xuống thử thăm dò chiến sĩ nằm trên đất, 3 mét, 2 mét, 1 mét, đúng vào lúc tay của một người du hành giơ về phía chiến sĩ thì người chiến sĩ thấp bé này bỗng nhảy lên hét lớn:

“Allah…”

Những viên đạn với quỹ đạo màu vàng bắn ra từ hai bên đường, hai người này cùng bốn chiếc xe việt dã lập tức thiệt mạng bởi hàng trăm viên đạn, máu bắn ra tung toé. Chỉ khi Dao Damascus vẫy mạnh cánh tay phải thì tiếng súng mới ngưng lại, không thể lãng phí quá nhiều đạn, cái này không xứng đáng.

Người chỉ huy bước về phía chiếc xe, anh ta phát hiện ra các thân thể mặc bộ đồ thể thao trong xe hầu hết đã thiệt mạng, có điều, còn có… Đức Allah ở trên cao, Dao Damascus và các chiến sĩ cảm thấy phẫn nộ, chẳng ngờ ở đây còn có cả vài người phụ nữ tóc dài, bọn họ không bị trúng đạn, phần thân xe kiên cố và chiếc vali dày cộp đã che được đạn, có điều, như vậy càng nguy hiểm hơn cho họ.

Tổng cộng có năm người không chết, trong đó có ba người là nữ giới, những người này đều ăn mặc rất đẹp. Phụ nữ thậm chí còn có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, bọn họ vừa run rẩy vừa xin tha, mồm phát ra những tiếng kêu khóc.

Dao Damascus rút từ bên hông ra một con dao sắc bén của Nga rồi đâm mạnh vào cổ của từng người một, máu cứ thể phun ra. Người chỉ huy hiểu rõ nhất nghệ thuật chết chóc, anh ta đâm khá nông trên cổ của ba người phụ nữ này, như vậy thời gian tử vong lại càng lâu hơn, ai bảo bọn chúng dám ở cùng đàn ông cơ chứ.

Nhìn những người bị hại đau khổ giãy giụa mà làm ra các động tác kỳ quặc, Dao Damascus và các dũng sĩ Jihad lại bật cười ha hả, hành vi anh dũng của các chiến sĩ khiến linh hồn của chúng tiến gần hơn một bước tới thiên đàng.

“Hạ kính tiềm vọng xuống!” Lý Hải ra chỉ lệnh rồi bước về bảng sơ đồ biển: “Chúng ta phải làm chậm tốc độ thuyền hơn nữa, đi tiếp về phía trước 3 hải lý, tăng 20 mét, nước càng lúc càng nông rồi.”

“Rõ, thuyền trưởng.” Thuyền phó đáp.

“Chúng ta đi uống chút trà đã.” Thuyền trưởng Lý nói với Hồng tiên sinh. Anh đưa Hồng tiên sinh tới boong tàu rồi bước vào phòng đón tiếp binh sĩ ở phía bên phải. Dẫu từng nhiều lần làm chuyện này trong hơn bốn năm rồi, nhưng thuyền trưởng Lý vẫn cảm thấy căng thẳng. Chưa đầy 100 mét khi di chuyển dưới nước, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải thuyền bảo vệ chống tàu ngầm của người Nhật Bản, nói không chừng còn bị thuyền tuần tra của đội cảnh vệ bờ biển phát hiện ra nữa. Tàu tuần tra của người Nhật Bản được trang bị rất nhiều thiết bị sonar tân tiến, còn có cả ngư lôi trợ giúp chống hoả tiễn ngầm “Aslok”. Thông qua biện pháp này, thuyền phòng ngự của bọn họ dường như mở rộng gấp đôi.

“Trà xanh chứ, thuyền trưởng?” Nhân viên phục vụ hỏi. Anh gật đầu đồng ý, nhân viên phục liền bê tới một cái bình và vài cái tách.

“Anh khẳng định như vậy là đủ gần rồi sao?”

“Đúng vậy đó, hòm hòm rồi.”