Trong phòng thẩm vấn, ngoài Lý Hương Quân ra thì còn có một nam cảnh sát độ ngoài bốn mươi tuổi nữa, tướng mạo ông trông rất bình thường nhưng ánh mắt lại rất có thần.
“Vừa rồi là Cục Phó của Chi cục khu, lần này là thám tử Tiết, lai lịch không nhỏ đâu…” Nhìn cảnh tượng trong phòng thẩm vấn, đội trưởng Hàn ở phòng giám sát tấm tắc khen.
Đội trưởng Hàn và Lý Hương Quân ban nãy đã gặp mặt ở văn phòng rồi. Cảnh sát cùng tới với Lý Hương Quân rất nổi danh trong giới cảnh sát ở Kinh Thành, ông ấy có danh xưng thám tử, chẳng trách mà đội trưởng Hàn phải ngạc nhiên.
Thám tử Tiết và Lý Hương Quân ngồi ở vị trí bàn thẩm vấn, tay Tống Triều Dương vẫn đeo còng, cậu bị khoá ở trên ghế thẩm vấn.
“Lúc này cậu cảm thấy thế nào?” Lý Hương Quân quan tâm hỏi.
“Vẫn ổn ạ, em chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ thôi!” Tống Triều Dương cố gắng tập trung tinh thần.
Buổi sáng lúc ở trường, Tống Triều Dương bị người ta bỏ thuốc, vốn dĩ đầu óc có chút không tỉnh táo nên Lý Hương Quân hoàn toàn không lấy được thông tin có ích gì từ cậu. Cô có rất nhiều chuyện muốn biết.
Cô đang định hỏi thì lại thấy thám tử Tiết chu mỏ về phía camera, Lý Hương Quân hiểu ý gật gật đầu ý bảo mình đã hiểu, cái không nên hỏi cô sẽ không hỏi.
“Đây là cảnh sát Tiết, công tác ở đội trọng án Chi cục khu Bắc, là cao thủ phá án có tiếng ở Kinh Thành…” Lý Hương Quân trịnh trọng giới thiệu.
“Cháu là Tiểu Tống phải không?” Thám tử Tiết cười hì hì chào hỏi: “Có vài chuyện chú muốn hỏi cháu!”
Tống Triều Dương nhìn chằm chằm vào thám tử Tiết một hồi lâu rồi lại nhìn sang Lý Hương Quân ở bên cạnh, khuôn mặt cậu lộ vẻ hoài nghi.
Thám tử Tiết cười hê hê, Lý Hương Quân hơi xấu hổ trợn mắt lên nhìn Tống Triều Dương: “Chú Tiết là cấp dưới cũ của ba chị!”
“Vậy chú bắt đầu hỏi đi ạ!” Tống Triều Dương gật đầu nói.
Hoá ra cha của Lý Hương Quân công tác ở Bộ Công an, chả trách mà Lý Hương Quân lại tự tin về vụ án của cậu như vậy. Thiết nghĩ chức vụ của cha Lý Hương Quân không hề thấp, nếu không thì cũng không thể nào tới đây vào lúc này được.
Thám tử Tiết lấy ra mấy tấm ảnh rồi rút ở trong đó một tấm ra hỏi: “Cháu có thể chắc chắn là thứ này không phải cháu mang vào trường không?”
Trong bức ảnh là một bình thuỷ tinh, nó nhỏ giống như bình thuốc trị ho vậy. Tống Triều Dương vừa nhìn đã hiểu ngay ra là cái bình nhỏ trong ảnh là thứ tìm ra được từ cặp của cậu.
“Không phải ạ!” Tống Triều Dương nói chắc chắn: “Trước khi học tiết thể dục thì cặp sách của cháu tuyệt đối không có thứ này!”
“Hai người này thì sao? Có khác so với trí nhớ của cháu không?” Thám tử Tiết lại lấy ra hai bức vẽ chân dung, rõ ràng đây chính là thầy giáo đầu trọc và nữ bác sỹ xinh đẹp.
Thám tử Tiết đặt bức vẽ lên bàn thẩm vấn, Tống Triều Dương bắt đầu nói tỉ mỉ: “Ừm… mũi của người đàn ông cao hơn một chút so với bức vẽ, cằm của người phụ nữ thì nhọn hơn một chút…” Tống Triều Dương hoàn toàn không nhắc đến việc trong tai của nữ bác sỹ đó có một nốt ruồi.
“Đáng tiếc là buổi trưa trước lúc tan học, toàn bộ camera của trường đều đã bị người ta xoá hết. Đĩa cứng vỡ vụn, về cơ bản là không có hy vọng hồi phục được. Vì vậy mà không hề tìm ra được hình ảnh quay lại hai người này. Bây giờ đang thu thập camera giám sát ở xung quanh trường xem có thể tìm ra chút dấu vết nào không…” Thám tử Tiết tiếc nuối nói.
Tống Triều Dương đã có dự liệu từ trước nên cậu không tỏ ra quá thất vọng.
Thám tử Tiết lại lấy một bức ảnh nữa ra, trên đó là một cậu bạn gầy gò.
“Người này cháu có quen không?” Thám tử Tiết hỏi.
“Có chút ấn tượng ạ!” Tống Triều Dương cố nhớ lại: “Hình như là bạn cùng lớp.”
Thám tử Tiết gật gật đầu rồi lại hỏi: “Cháu và cậu ta bình thường có tiếp xúc hay có mâu thuẫn gì không?”
“Không ạ!” Tống Triều Dương lắc lắc đầu: “Cháu mới tới trường Trung học Thực Nghiệm có mấy ngày, hầu hết các bạn trong lớp còn chưa nói chuyện.”
“Có chuyện gì sao ạ?” Tống Triều Dương nghi hoặc hỏi.
“Vì camera của trường đã bị tiêu huỷ toàn bộ nên không điều tra ra được là tiết học thể dục cuối cùng có ai vào lớp hay không. Nhưng cậu bạn trong tấm ảnh này là người duy nhất trong lớp vắng mặt trong giờ thể dục…” Thám tử Tiết nói.
“Kế hoạch của đối phương vô cùng kín kẽ, có lẽ sẽ không để lại bất cứ sơ hở gì đâu.” Tống Triều Dương hơi chau mày lại: “Từ cách thức hành sự của thầy giáo đầu trọc và cô bác sỹ xinh đẹp thì có thể thấy, chúng tìm một người chuyên nghiệp tới cất giấu ma tuý mà không để người khác phát hiện ra rất đơn giản…”
Thám tử Tiết và Lý Hương Quân đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu tán thành.
“Vậy ý kiến chủ quan của cháu về vụ án này thế nào?” Thám tử Tiết hỏi.
“Có người vu oan hãm hại cháu!” Tống Triều Dương dứt khoát nói.
“Cháu có đối tượng trực quan hay nghi ngờ ai không?” Thám tử Tiết lại hỏi.
“Có ạ!” Tống Triều Dương nói chắc như đinh đóng cột: “Mục Đức Cao và Ngũ Phúc!”
“Bọn họ là ai?” Thám tử Tiết hỏi: “Tại sao cháu lại nghi ngờ họ?”
Tống Triều Dương khách quan kể lại một lượt xung đột giữa mình với Mục Đức Cao và Ngũ Phúc.
“Tuổi còn nhỏ mà dã tâm lớn thật đó. Mới tí tuổi đầu đã biết ghen tuông rồi!” Lý Hương Quân làm mặt lạnh nguýt Tống Triều Dương.
Tuy cô biết Lý Tương Tư cũng ở trường Trung học Thực Nghiệm số 4 nhưng không biết học lớp nào, cô hoàn toàn không ngờ rằng Tống Triều Dương quen với Lý Tương Tư từ trước.
Nghe ra được Lý Hương Quân nổi giận nhưng Tống Triều Dương lại không hiểu vì sao. Tuy Lý Hương Quân là người giám hộ trên danh nghĩa của cậu, nhưng có lẽ cô không vì chuyện như này mà nổi giận với cậu chứ? Cậu hoàn toàn không biết về mối quan hệ giữa Lý Hương Quân và Lý Tương Tư.
Thám tử Tiết xâu chuỗi lại mối quan hệ giữa những người mà Tống Triều Dương nghi ngờ, cuối cùng ông lại hỏi Tống Triều Dương: “Cháu còn gì cần bổ sung không?”
Tống Triều Dương không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Nhưng ngón trỏ tay phải của cậu lại vẫn để trên bức vẽ chân dung ở bàn thẩm vấn lén vạch vài nét.
Ánh mắt của thám tử Tiết chăm chú nhìn rồi như không có chuyện gì xảy ra mà đứng lên đến bên cạnh Tống Triều Dương, ông cầm lấy hai bức hoạ chân dung.
“Hôm nay tới đây thôi, nếu còn nghi vấn gì thì bọn chú sẽ lại tới tìm cháu!” Thám tử Tiết cất bút ghi âm đi rồi chuẩn bị đi ra cùng Lý Hương Quân.
Lý Hương Quân không nói gì, cô chỉ khẽ gật đầu với Tống Triều Dương. Tống Triều Dương cười với cô ý bảo mình hiểu rồi.
Mãi cho tới khi Tống Triều Dương bị cảnh sát đưa ra khỏi phòng thẩm vấn thì đội trưởng Hàn vẫn ở phòng giám sát nhìn chằm chằm vào phòng thẩm vấn không một bóng người.
“Tua lại!” Đội trường Hàn nhìn chằm chằm vào màn hình camera rồi nói: “Một phút trước khi nghi phạm đi khỏi!”
Viên cảnh sát ở bên cạnh vội chỉnh camera về lúc trước.
Thám tử Tiết cầm hai bức hoạ chân dung đặt trên bàn ở trước mặt Tống Triều Dương lên rồi dường như cậu dùng tay áo lau bàn đi ngay sau đó.
“Dừng! Zoom lên cho tôi!” Đội trưởng Hàn nghiêm giọng nói: “Chú ý cánh tay đặt trên bàn của nghi phạm!”
Viên cảnh sát điều chỉnh camera vội làm thao tác theo mệnh lệnh của đội trưởng Hàn, anh phóng to màn hình camera lên. Nhìn thấy rất rõ là thám tử Tiết sau khi lấy hai tờ giấy trên bàn đi xong, Tống Triều Dương có động tác dùng một cánh tay lau bàn đi.
“Chiếu lại!” Đội trưởng Hàn lại ra lệnh: “Đổi góc độ, phóng to tay phải của nghi phạm!”
Camera trong phòng thẩm vấn là 360 độ không góc chết, rất nhanh liền có thể điều chỉnh thấy được động tác viết chữ của Tống Triều Dương trên hai bức vẽ.
“Bảo chuyên gia vết tích trong đội đến ngay!” Trước khi camera dừng ở chỗ Tống Triều Dương viết chữ, đội trưởng Hàn liền ra lệnh.