Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 279: Quân nhân

Xe chặn đường phía trước đều cố gắng nhường đường, tránh để bản thân tổn thất quá lớn.

Sau khi xe cảnh sát chạy qua. Đường đi ngổn ngang, người trên xe bị đâm đều đã chạy xuống, có người không ngừng chửi bới, có người gọi 110 báo cảnh sát, nhưng phát hiện ra không gọi được cho 110. Người trên những chiếc xe bị chặn đường đều lấy điện thoại, hào hứng chụp hình. Cho dù tạm thời không thể gửi đi được thì có thể lưu lại sau này gửi.

Khi đâm vào chiếc BMW đầu tiên, Hứa Tất Thành đã nghĩ tới hậu quả về sau, nhưng hiện giờ anh không lo nhiều được tới vậy.

Điện thoại của Lý Tương Tư vẫn báo đang bận, anh càng lúc càng lo lắng.

Không chỉ là lo cho sự an toàn của Lý Tương Tư, mà còn là vì rất có thể có người đang lợi dụng Lý Tương Tư để làm ra việc nguy hại tới đất nước, vì công vì tư, anh đều không được phép lơ là.

Xe cảnh sát đã cải trang chạy thẳng trên đường, bỏ mặc mọi chướng ngại vật. Tài xế đang tập trung chú ý cao độ, không để ý thấy sau lưng xe cảnh sát đang có một chiếc việt dã Mercedes bám theo.

Đoán rằng sự việc có lẽ không hề đơn giản, hơn nữa nghĩ tới việc lát nữa cho dù cảnh sát sẽ tới xử lý cũng cần phải đảm bảo hiện trường. Vì thế trên đường xe cảnh sát chạy tới không hề có bất cứ xe nào khác đi theo, so sánh giữa việc tiết kiệm được mấy phút và tội danh phá hoại hiện trường, thì căn bản có thể không tính toán, tài xế 99% đều biết chừng mực.

Nhưng mọi người đều đã phát hiện vậy mà lúc này vẫn thực sự có một chiếc xe không biết sợ.

Đột nhiên nhìn thấy cửa sau của xe phát ra ánh sáng chói mắt, Hứa Tất Thành liền nhìn thấy trong gương chiếu hậu có một chiếc Mercedes đang chạy với tốc độ chóng mặt, trong lòng không khỏi lo lắng, nói với tài xế một tiếng: “Cẩn thận.”

Hứa Tất Thành vừa dứt lời, xe Mercedes phía sau liền tông thẳng lên.

“Bùm” một tiếng động lớn vang lên, Hứa Tất Thành cảm thấy xe cảnh sát rung mạnh, tiếp tục lao lên một đoạn dài, đầu xe đâm vào đuôi chiếc xe trước mặt.

Thuận theo quán tính, người Hứa Tất Thành và tài xế liền bổ nhào về trước, nhưng đều được đai an toàn giữ lại.

Động cơ xe việt dã Mercedes đã bốc khói trắng, tự động tắt máy, đèn xe hoàn toàn bị đâm thụt vào trong nhưng động cơ của xe cảnh sát vẫn đang vận hành bình thường. Lớp bọc bằng sắt ở đuôi xe cảnh sát đã bị đâm văng ra, để lộ tấm thép màu đen sáng choang bên trong. Phần đầu đụng vào xe phía trước chị bị lõm mấy chỗ, tới nắp kính của đèn xe vẫn nguyên vẹn.

Lực đâm xe việt dã Mercedes quá lớn, tài xế xe cảnh sát vốn định đạp ga, vì thế mới nói lực xe cảnh sát đâm vào xe phía trước là vô cùng lớn.

Ba chiếc xe hơi chặn trước đầu xe cảnh sát đều bị húc xoay ngang ra, chặn kín đoạn đường phía trước.

Hứa Tất Thành và tài xế đều thắt đai an toàn, khi xe cảnh sát bị va chạm mạnh, cơ thể hai người liền ngả về phía trước theo quán tính, ngoài vùng ngực bị đai an toàn thít đau ra thì không bị thương gì cả.

Hứa Tất Thành đấm thẳng lên cửa sổ xe, nắm đấm đập đau đớn nhưng anh giống như không có cảm giác gì vậy.

Anh tháo đai an toàn ra, kéo cửa xe, nhảy từ trên xe xuống, lúc này, cửa xe hai bên của xe Mercedes đã mở tung, một cô gái trẻ tuổi và một người đàn ông cao lớn lần lượt bước xuống.

Cô gái trẻ tuổi mặc đầm hai dây màu trắng, vóc dáng rất đẹp, để tóc dài ngang vai, mặt đầm đìa máu đã không nhìn rõ khuôn mặt ban đầu.

“Mẹ kiếp!” Cô gái trẻ tuổi đi giày cao gót, lớn tiếng quát, nhào nhanh về phía Hứa Tất Thành, “Mày tưởng rằng đi xe cảnh sát là lợi hại sao! Bà đây không sợ!”

Cô gái trẻ tuổi vừa chửi vừa giơ móng tay dài ra, cấu vào mặt Hứa Tất Thành.

“Bốp” một tiếng giòn tan, Hứa Tất Thành dùng toàn bộ sức lực, tát mạnh lên mặt cô gái trẻ tuổi.

Cô gái trẻ tuổi này đâm xe, đoạn đường phía trước liền kẹt cứng, muốn đi qua, Hứa Tất Thành chỉ có thể đi bộ.

Cô gái trẻ tuổi bị đánh loạng choạng, ngã nhào xuống đất.

Nhìn cô gái trẻ tuổi bị đánh ngã xuống đất, người đàn ông cao lớn đi sau lưng cô ta toàn thân căng cứng, bổ nhào tới. Nhưng hắn vừa nhào tới trước mặt Hứa Tất Thành liền giống như một con robot bị bấm nút tạm dừng, cả người cứng đơ đứng không nhúc nhích ở đó.

Trong tay Hứa Tất Thành cầm một khẩu súng màu đen, đầu súng chỉ lên đầu người đàn ông cao lớn.

Cảm nhận được cảm giác lạnh toát của kim loại truyền tới từ đầu nòng súng, người đàn ông cao lớn biết rằng thứ đặt vào đầu mình là một khẩu súng thật, và đã mở chốt an toàn, chỉ cần Hứa Tất Thành khẽ bóp cò, đầu mình lập tức nổ tung.

“A… cái gì vậy, lẽ nào là tôi hoa mắt?” Một cô gái bên đường kêu lên một tiếng.

“Súng…”

“Dùng súng rồi...”

“Đáng sợ quá…”

“Hành động khẩn cấp, lùi hết ra sau!” Tài xế đứng bên cạnh Hứa Tất Thành nói với những người hiếu kỳ bao vây xung quanh, đồng thời lấy giấy tờ của mình ra, “Tự động chụp hình, hậu quả tự chịu trách nhiệm.”

Người muốn chụp hình vừa mới lấy điện thoại ra, liếc nhìn khẩu súng trên đầu anh chàng kia, lại nhìn xe cảnh sát giống như một con dã thú đang dừng giữa đường liền ngoan ngoãn hạ điện thoại xuống.

Người đàn ông trẻ tuổi không dám động đậy, giọng nói có phần căng thẳng nói: “Người anh em, đừng nóng vội!”

“Giơ tay lên!” Nhìn cơ thể có phần căng cứng của người đàn ông trẻ tuổi, Hứa Tất Thành nheo mắt lại, cảnh giác nói.

“Được thôi!” Người đàn ông trẻ tuổi đáp một tiếng, từ từ giơ hai tay lên.

Khi người đàn ông trẻ tuổi giơ tay lên, Hứa Tất Thành mau chóng lùi lại sau mấy bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người ra chừng ba bốn mét.

Vì Hứa Tất Thành thông qua động tác của người đàn ông trẻ tuổi này, phát hiện ra hắn ta không phải người đơn giản, rất có thể là quân nhân. Vì người bình thường khi bị súng dí vào đầu sẽ tuyệt đối không có biểu hiện giống như người trẻ tuổi này.

Hành động của người đàn ông cao lớn này rất giống như đang tìm cơ hội, muốn cướp súng của mình.

“Anh là ai?” Hứa Tất Thành hỏi, súng trong tay không hề di chuyển.

“Người anh em, chúng ta cùng nghề!” Người đàn ông cao lớn giơ hai tay lên, người hơi cúi xuống, nói với Hứa Tất Thành.

“Hai tay ôm đầu ngồi xuống!” Hứa Tất Thành lạnh lùng quát một câu.

Vừa nhìn cơ thể người đàn ông cao lớn đang dồn sức, Hứa Tất Thành biết rằng hắn ta vẫn không định từ bỏ cơ hội phản kháng.

Thấy Hứa Tất Thành đề phòng như vậy, người đàn ông cao lớn biết rằng có lẽ mình đã không còn cơ hội.

Hắn không cam tâm thở hắt một hơi, nhìn chằm chặp vào nóng súng của Hứa Tất Thành, hai tay ôm đầu, từ từ ngồi xuống.

“Trên xe có giấy tờ của tôi, anh lấy ra xem là biết liền. Tôi là người của cơ quan đặc biệt.”

“Cơ quan đặc biệt?” Hứa Tất Thành cười nhạt, anh chỉ cần lướt nhìn qua cũng đã có thể phát hiện được biển hiệu trên chiếc xe việt dã Mercedes là biển hiệu quân đội.