Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 265: Ác ý

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Hương Quân liền nhận được thư tha lỗi do Mục Hán sai thư ký mang tới. Sau khi Lý Hương Quân nhận được liền tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Cô không ngờ Mục Hán còn có khí chất biết chừng mực, nhận ra không thể đắc tội, tốc độ nhận lỗi cũng rất nhanh.

Hôm qua gửi tiền, hôm nay gửi thư tha lỗi, Mục Hán có thể làm được như vậy, cũng xem như là đã hạ mình rất nhiều rồi.

“Trả lại chi phiếu hôm qua nhận cho người ta.” Lý Hương Quân dặn dò trợ lý của mình.

“Tại sao?” Cô gái thanh tú ngạc nhiên hỏi.

Người ta đưa tiền tới tận nhà rồi sao lại không nhận chứ?

“Lấy đâu ra nhiều tại sao thế?” Lý Hương Quân trừng mắt, cầm thư tha lỗi trên bàn lên đi xuống lầu.

Trợ lý thở dài một hơi, nghĩ tới việc sếp tự dưng có được một khoản tiền lớn như vậy, tháng này chắc chắn sẽ có thưởng, xem ra vỡ mộng rồi.

Mặc dù miệng nói rằng muốn để Tống Triều Dương bị giam ở Cục Công an thêm hai ngày, để được dạy bảo một trận, nhưng nhìn thấy thư tha lỗi của Mục Hán đưa tới, Lý Hương Quân vẫn ngay lập tức chuẩn bị tới Cục Công an giải quyết vấn đề này.

Người bình thường đâu có ai muốn bị nhốt trong lồng sắt?

Khi xuống lầu, Lý Hương Quân liền gọi điện cho Mục Hán, hỏi Mục Hán xem có thời gian không. Những việc thế này, vì Cục Công an sợ giấy tờ là giả, vì thế khi nộp giấy tờ đòi hỏi đương sự có mặt ký tên xác nhận.

Mục Hán trong điện thoại vô cùng khách sáo, nói rằng sẽ lập tức tới liền.

Sau khi tới Cục Công an, Lý Hương Quân không vội vàng lên lầu mà đợi ở bãi đậu xe dưới lấu. Chưa đợi được Mục Hán nhưng lại nhìn thấy Hứa Tất Thành bước ra khỏi tòa nhà văn phòng của Cục Công an.

“Anh tới đây làm gì?” Lý Hương Quân nhíu mày hỏi.

Hứa Tất Thành nhìn thấy Lý Hương Quân chỉ gượng cười một tiếng.

Lần trước vì việc của Tống Triều Dương, Lý Tương Tư ngày ngày truy hỏi, anh đã bị Lý Hương Quân cảnh cáo hai lần, không còn dám nhúng tay vào nữa. Sau này vì để có thể kịp thời biết được tình hình của Tống Triều Dương, chỉ có thể ngày ngày gọi điện thoại, Lý Hương Quân đã bị Hứa Tất Thành làm cho bực bội, kéo luôn số của Hứa Tất Thành vào danh sách đen.

Giờ mới qua mấy ngày lại chạm trán vì việc của Tống Triều Dương.

“Rảnh rỗi nên tôi mới tới đây xem thế nào.” Hứa Tất Thành gượng cười một tiếng nói: “Thằng nhóc này đã coi Cục Công an là nhà, hôm qua mới được thả ra, hôm nay lại bị nhốt vào, tôi tới hỏi xem cậu ta rốt cuộc nghĩ thế nào.” Hứa Tất Thành nửa đùa nửa thật nói.

Lý Hương Quân trừng mắt lườm Hứa Tất Thành, sao cô có thể không biết, Hứa Tất Thành chắc chắn là do Lý Tương Tư nhờ tới lo liệu vụ việc của Tống Triều Dương.

Giữa Lý Hương Quân và Lý Tương Tư, vì việc của Tống Triều Dương nên đã xảy ra tranh cãi mấy lần, quan hệ giữa hai người và Tống Triều Dương cũng có chút phức tạp, vì thế chắc chắn không thể để Hứa Tất Thành phát hiện ra điều gì đáng ngờ.

Bởi vậy cô không nói gì, chỉ trợn mắt lườm Hứa Tất Thành: “Gặp xong rồi thì về đi, đợi tôi tiễn anh sao?”

Đối với thái độ tồi tệ của Lý Hương Quân, Hứa Tất Thành cũng không biết phải làm sao, anh chỉ có thể gượng cười: “Vậy cô làm việc đi nhé!”

Anh biết, việc của Tống Triều Dương, mình không giúp được gì cả, vì Lý Hương Quân không cho phép.

Nhìn theo bóng dáng Hứa Tất Thành, Lý Hương Quân bực bội trừng mắt. Hiện giờ chỉ cần nhìn thấy người có liên quan tới Lý Tương Tư cô lại nghĩ tới cảnh Lý Tương Tư tranh cãi với mình, tâm trạng vui vẻ được mới lạ.

Sau khi đợi chừng gần mười phút, Mục Hán liền tới nơi.

Mục Hán vẫn ăn vận theo phong cách nước Anh, rất có dáng dấp đàn ông. Sau lưng là một cô gái trẻ tuổi vóc dáng bốc lửa, mặc trang phục công sở, tay cầm một túi hồ sơ, nhưng dung mạo rất bình thường.

“Chào Mục tổng.” Lý Hương Quân khách sáo chào hỏi.

Khẽ bắt tay với Lý Hương Quân, Mục Hán tươi cười rạng rỡ, không hề quên giới thiệu mỹ nữ phía sau mình với Lý Hương Quân.

“Đây là trợ lý của tôi, cô gọi cô ấy là Tiểu Triệu là được.” Mục Hán giải thích nói: “Vừa rồi tôi ra ngoài có chút việc phải giải quyết, tiện đường dẫn cô ấy đi cùng, vừa hay để cô ấy hỗ trợ!”

Lý Hương Quân mỉm cười không để bụng, bước lên trước dẫn đường.

Ba người tiến vào tòa nhà văn phòng làm việc.

Thủ tục rất đơn giản nhưng yêu cầu rất nghiêm ngặt, cảnh sát phụ trách xử lý vụ án này bảo Mục Hán và Lý Hương Quân ký tên lên các giấy tờ liên quan, sau đó Tống Triều Dương liền được thả ra.

Hai bên đều là học sinh, với vụ án gây gổ thế này, nếu thương tích của người bị hại không đặc biệt nghiêm trọng, bên cảnh sát sẽ để hai bên hòa giải với nhau, cục diện như vậy bên nào cũng hài lòng.

Nhưng nếu như phụ huynh của học sinh bị thương kiên quyết không buông tha, phía cảnh sát chắc chắn sẽ xử lý công bằng. Theo như tìm hiểu của phía cảnh sát, Tống Triều Dương mặc dù đánh người nhập viện nhưng cậu không phải là người gây sự trước. Ý đồ muốn sát hại Tống Triều Dương của người bị hại rất rõ ràng, rốt cuộc cần xử lý thế nào là điều chưa biết trước được, Tống Triều Dương cũng có thể được xử vô tội và thả tự do, nhưng chắc chắn sẽ không nhanh thế này, chỉ ít cũng phải từ một hai tuần trở lên.

Lý Hương Quân vẫn còn giận Tống Triều Dương, ngữ khí không hề dễ nghe, “Lần này cũng may Mục tổng khoan hồng độ lượng, không so đo chấp nhặt, nếu không cậu sẽ còn phải ngồi trong đó tiếp.”

Bất luận trong lòng nghĩ thế nào đi nữa, thái độ cần có cũng cần Tống Triều Dương phải bày tỏ.

Lý Hương Quân không thể không thầm gợi ý.

Tống Triều Dương lập tức hiểu ngay ý của Lý Hương Quân, khẽ cúi người, nói với Mục Hán: “Cám ơn Mục tổng!”

Nhìn Tống Triều Dương khí khái đường hoàng, đồng tử mắt Mục Hán hơi co lại, trên mặt cố nở nụ cười vô cùng nhiệt tình, “Người trẻ tuổi có xô xát cũng là chuyện bình thường, không có gì to tát cả.”

Tống Triều Dương liền mỉm cười, Lý Hương Quân dùng thân phận phụ huynh để trách mắng mấy câu.

Lúc này, cảnh sát phụ trách vụ án tới đưa một túi hồ sơ, và đưa một bản kê khai cho Tống Triều Dương, ra hiệu cậu kí tên lên trên.

Tống Triều Dương đã từng bị bắt giam một lần, vì thế rất quen thuộc những quy trình này, trong túi hồ sơ chẳng qua là đựng những vật dụng như điện thoại của mình. Cậu cầm lấy bảng kê khai, ký tên mình như rồng bay phượng múa, sau đó nhận lấy túi hồ sơ.

“Anh bạn nhỏ cho tôi xin số điện thoại nhé”! Mục Hán khách sáo nói.

“A?”

Tống Triều Dương cầm lấy túi hồ sơ, sau đó ngây người một lát, cậu cho rằng mình và Mục Hán không cần thiết phải trao đổi thông tin liên hệ. Vì từ trước tới giờ cậu chưa từng có ý định tiếp xúc với Mục Hán.

“A cái gì mà a!” Lý Hương Quân trừng mắt lườm Tống Triều Dương.

Theo Lý Hương Quân thấy, Mục Hán đã rất hạ mình rồi, hành động trao đổi thông tin liên lạc rất bình thường này không có gì là lạ cả.

Đặc biệt là người làm ăn khôn khéo như Mục Hán, chỉ cần có thể có cơ hội mở rộng mối quan hệ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Mặc dù Tống Triều Dương nhỏ tuổi.

“Vâng, được thôi!” Tống Triều Dương liền đáp một tiếng, lấy điện thoại ra khỏi túi hồ sơ.