"Tôi tìm Chủ nhiệm Lý của Cục an ninh, ông ta chỉ nghe nói tới cái tên này, chưa gặp người thực bao giờ, nhưng nghe nói rất có lai lịch!”
“Mặc dù chỉ mở một văn phòng luật sư không quá lớn, nhưng rất có danh tiếng trong hệ thống chính pháp. Theo như ông ta nói, với cấp bậc của ông ta vẫn chưa có tư cách quen biết với cô gái này!”
“Ừ, tôi biết rồi.” Mục Hán đáp một tiếng sau đó ngắt điện thoại, giọng nói nghe chừng rất bình tĩnh nhưng thực ra vẫn không thể giấu nỗi nỗi kinh ngạc.
Chủ nhiệm Lý mà Vương Hưng Nghiệp nói có chức vụ không hề thấp trong hệ thống an ninh, là mối quan hệ mà Mục Hán những năm qua sau khi tới Kinh Thành phải dùng rất nhiều công sức mới có được.
Tới người có cấp bậc như vậy cũng nói rằng mình không có năng lực quen biết Lý Hương Quân, từ đó có thể thấy lai lịch của đối phương rất không tầm thường.
“Lẽ nào đúng là đã gặp phải đối thủ lợi hại rồi?” Mục Hán thầm tự hỏi một câu.
Mục Hán tìm chỗ ngồi xuống, nhìn gạt tàn đặt trên bàn, sau đó lấy trong túi ra một bao thuốc.
Mục Hán bình thường rất ít khi hút thuốc, phần lớn đều là hút xì gà, trên người thi thoảng mang theo một bao thuốc cũng chỉ là dùng để giao tiếp những lúc rất hiếm hoi.
Việc lần này thực sự khiến ông ta có chút khó nghĩ.
Chủ nhiệm Lý nói rằng với chức vụ của ông ta cũng không tiếp xúc được với cô gái này, vậy thì chứng tỏ cấp bậc của Lý Hương Quân cao hơn chủ nhiệm Lý. Cao tới mức độ nào thì Mục Hán tạm thời không đoán ra được.
Nhưng chính vì nguyên nhân này ông ta mới càng thêm dè chừng thân phận của Lý Hương Quân và Tống Triều Dương, cũng có chút do dự đối với kế hoạch định làm với Tống Triều Dương sau này.
Theo như kế hoạch của Mục Hán, ông ta tới trường theo yêu cầu của Hiệu phó, gặp gỡ Lý Hương Quân và Tống Triều Dương chẳng qua chỉ là kế hoạch tạm thời, là ông ta cố ý làm vậy mà thôi.
Trong lòng ông ta sẽ vẫn muốn dùng cách của mình để đối phó với Tống Triều Dương.
Cho dù không thể khiến Tống Triều Dương biến mất thì chí ít cũng khiến Tống Triều Dương sống không bằng chết, như vậy mới có thể dập tắt được lửa giận trong lòng ông ta và cả sự căm hận Tống Triều Dương trong thâm tâm Mục Đức Cao.
Về việc Mục Đức Cao theo đuổi Lý Tương Tư, Mục Hán vô cùng ủng hộ. Tình hình gia cảnh của Lý Tương Tư, Mục Hán đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cũng coi như hiểu rất rõ.
Nếu như Mục Đức Cao có thể theo đuổi được Lý Tương Tư, theo như Mục Hán thấy, Mục Đức Cao sẽ có thể bớt phấn đấu nửa đời người.
Đối với mình, bất luận là việc mở rộng các mối quan hệ xã hội, hay là phát triển công việc làm ăn đều sẽ có hỗ trợ rất lớn.
Ngược lại, cho dù Mục Đức Cao không thực hiện được nguyện vọng này, không theo đuổi được Lý Tương Tư, thì cũng có tổn thất gì đâu?
Thực ra ông ta đang đứng ở góc độ của một người làm kinh doanh để xem xét việc này.
Nhưng sự việc đã tiến triển tới mức độ này, ông ta cũng không ngờ tới. Hai người không hẹn hò thành công, ngược lại còn trở thành kẻ thù.
Cho dù là vậy, Mục Hán cho rằng quan hệ của hai đứa trẻ có xấu tới thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng tới việc làm ăn của mình.
Nhưng hi vọng càng cao, tiếc nuối càng lớn.
Rất nhiều kế hoạch của mình sẽ phải gác lại, vì thế Mục Hán đương nhiên có chút căm hận Tống Triều Dương.
Ông ta muốn trừng trị Tống Triều Dương một trận ra trò, nguyên nhân đầu tiên là muốn báo thù cho con trai Mục Đức Cao của mình, nguyên nhân thứ hai là vì muốn xả hận trong lòng.
Nhưng bây giờ ông ta phát hiện ra rằng thân phận của đối phương lợi hại hơn mình tưởng tượng nhiều.
Ông ta rất có lòng tin vào thuộc hạ của mình, cho dù Tống Triều Dương thân thủ lợi hại, mình cũng chắc chắn có thể bắt được cậu ta. Nhưng sau đó thì sao? Tiếp theo đó mình nên làm thế nào?
Giết người hủy xác Tống Triều Dương? Hay là giày vò Tống Triều Dương một trận sau đó tha cho cậu ta? Như vậy mình rất có thể sẽ bại lộ!
Cho dù giống như lần trước, khi hãm hại Tống Triều Dương sử dụng ma túy khiến cảnh sát không tìm được chứng cứ, nhưng Tống Triều Dương và người đứng sau lưng Tống Triều Dương chắc chắn sẽ nghi ngờ mình, vì vụ việc lần trước đã kéo Mục Đức Cao vào cuộc.
Cho dù đối phương không có bằng chứng nhưng nếu như kiên quyết cho rằng là mình gây ra, mình cần phải chuẩn bị chấp nhận sự báo thù của đối phương.
Bây giờ vấn đề quan trọng là mình không làm rõ được thân phận của hai người Tống Triều Dương và Lý Hương Quân là gì. Vì thế mới khiến Mục Hán có chút kiêng dè, không biết nên xử lý thế nào.
Hoặc là nói rằng, sau khi đối phó với Tống Triều Dương, nên ứng phó ra sao với sự báo thù của người đứng sau Tống Triều Dương?
Một điếu thuốc mới hút được mấy hơi, tới khi cháy tới đầu lọc mới khiến Mục Hán giật mình bừng tỉnh.
Ông ta ấn mạnh đầu thuốc vào gạt tàn, ngay lập tức quyết đoán.
Trước khi ra tay, nhất định phải điều tra rõ lai lịch của Tống Triều Dương và Lý Hương Quân.
Nếu như không thể hành động, lai lịch của đối phương quá lớn, Mục Hán lần này tới xem như cũng vô ích.
Mục Hán luôn tự nhận mình là kẻ kiêu hùng, thời khắc quan trọng tuyệt đối cần có quyết đoán thông minh, biết cách buông bỏ chẳng qua cũng chỉ là một trong những điều kiện cơ bản nhất.
Mục Hán không cảm thấy rầu rĩ vì quyết định của mình, cũng không cảm thấy tiếc nuối, thậm chí tới cơn giận trong lòng cũng giảm đi vài phần.
Ông ta đã suy nghĩ xong xem lát nữa nên dùng thái độ thế nào để xử lý việc này.
Việc ông ta cần làm lúc này là thông qua các mối quan hệ của mình, làm rõ xem người sau lưng Lý Hương Quân và Tống Triều Dương lợi hại ra sao.
Bên ngoài hành lang cách ông ta chỉ một bức tường, hai cô gái xinh đẹp, cao ráo đang tranh cãi.
“Lý Tương Tư, cháu tới đây làm gì?” Lý Hương Quân giọng nói không mấy thân thiện.
Cô đứng ở cửa văn phòng làm việc của Hiệu phó Hà, người đối diện là Lý Tương Tư.
“Cháu tới làm gì, tại sao phải nói cho cô biết?” Lý Tương Tư trừng mắt, không hề tỏ ra yếu thế nói với Lý Hương Quân.
Thái độ của Lý Tương Tư không được tốt, Lý Hương Quân khẽ nhíu mày, nói với Lý Tương Tư: “Cháu dùng giọng điệu như vậy để nói với người bề trên sao?”
“Mặc dù cô là cô của cháu, nhưng cháu không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết tất cả mọi việc. Cho dù là mẹ cháu cũng không có quyền này.” Lý Tương Tư giọng nói không mấy thân thiện.
“Hơ hơ.” Lý Hương Quân cười nhạt một tiếng, mỉa mai nói: “Cháu đúng là đã lớn thật rồi!”
“Cháu lớn hay không thì liên quan gì tới cô?” Lý Tương Tư trong lòng thầm lẩm bẩm một câu nhưng không nói ra miệng.
“Cô!” Lý Tương Tư gọi to một tiếng, nói với Lý Hương Quân chặn ngoài cửa, “Cô hãy tránh ra!”
“Cháu vào trong làm gì?” Lý Hương Quân mặt sắc lạnh hỏi.
“Tới việc này mà cô cũng quản sao?” Lý Hương Quân hỏi lại một câu, “Đây là trường học, cháu là học sinh, học sinh tới gặp giáo viên không phải là việc rất bình thường sao?”
“Đây là phòng làm việc của Hiệu phó, một đứa nhóc như cháu tới phòng của Hiệu phó làm gì chứ?” Lý Hương Quân tiếp tục lạnh lùng hỏi.
“Cô đâu phải giáo viên, cô quan tâm cháu gặp thầy Hiệu phó có việc gì làm gì?” Lý Tương Tư tiếp tục chống đối, “Cho dù cô là giáo viên cũng không có quyền quản việc cháu tìm thầy Hiệu phó!”
“Cháu có thể gặp Hiệu phó, nhưng không được gặp Tống Triều Dương.” Lý Hương Quân nheo mắt, nói từng từ một.
Lời nói rất thẳng thừng, Lý Tương Tư hơi ngây người.
“Dựa vào đâu?” Lý Tương Tư hỏi ngược lại.
“Dựa vào việc cô là người giám hộ của cậu ta!” Lý Hương Quân lạnh lùng nói.
Không đợi Lý Tương Tư phản bác, Lý Hương Quân lại tiếp tục nói: “Nếu như cháu thực sự nghĩ cho Tống Triều Dương, sau này hãy tránh xa cậu ấy ra một chút.”
“Tại sao, cô dựa vào đâu mà bắt cháu phải làm như vậy?” Lý Tương Tư lập tức trở nên kích động, giọng nói cũng to tiếng hơn.
“Ha…” Lý Hương Quân lại cười nhạt, “Cháu cũng không thử xem xem, từ khi cậu ta gặp cháu tới giờ, cậu ta đã gặp phải những chuyện gì? Có lần nào là không nguy hiểm vạn phần không?”
Lý Hương Quân không cho Lý Tương Tư có cơ hội phản bác, tiếp tục nói: “Lần thứ nhất là gặp mặt trên tàu hỏa? Tống Triều Dương vì bảo vệ cháu mà suýt nữa bị kẻ lưu manh đâm!”
“Hứa Tất Thành cũng là kẻ vô dụng, uổng phí danh tiếng lẫy lừng, người ta dùng một ngón tay cũng đánh cho không gượng dậy nổi.”