"Có… có chuyện gì vậy?” Thầy chủ nhiệm thở hồng hộc chạy đến trước cửa, hỏi các học sinh đứng ở cửa và hành lang: “Người… người thế nào rồi…”
Sắc mặt thầy tái mét, mồ hôi túa đầy đầu, một tay thầy bám vào thành cửa, tay kia chống hông, thở hổn hển nói không nên câu.
“Ngất đi rồi!” Cô Trương đeo kính trả lời rồi lại nói tiếp: “Nếu thầy đã đến rồi thì thầy đứng ra giải quyết mọi việc xảy ra ở lớp thầy đi.”
“Ngất đi rồi?” Thầy chủ nhiệm kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải bảo là tắt thở rồi sao?”
Thầy vừa nói vừa giơ điện thoại lên.
Uỷ viên học tập đứng đằng sau các bạn rụt cổ lại, chính là cậu ta gọi điện cho thầy chủ nhiệm. Khi cậu ta gọi điện cũng chính là lúc Đại Sơn để tay vào mũi Mục Đức Cao nói là đã tắt thở.
Thầy chủ nhiệm khi đó nhận được điện thoại tựa như sét đánh ngang tai. Thầy lái xe riêng mà cứ như lái máy bay vậy, vượt ba bốn cái đèn đỏ liền mới tới trường trong vòng có mười mấy phút.
Nghe thấy người chưa chết, chỉ bị ngất đi thì sắc mặt trắng bệch của thầy chủ nhiệm mới hồi lại được mấy phần máu. Nhưng hễ nghĩ đến việc vi phạm giao thông bao nhiêu lần như vậy suốt cả đoạn đường thì cảnh sát giao thông chắc chắn sẽ tìm đến trường, bằng lái của mình sẽ bị huỷ, lại còn phải nghĩ cách giải thích với người ta nữa, nếu không thì nhẹ là sẽ bị tạm giam vài ngày thì sắc mặt của thầy lại tối sầm lại.
“Vương Triệu Sinh! Rốt cuộc là em bị sao vậy hả?” Thầy chủ nhiệm lớn tiếng hỏi uỷ viên học tập đang nấp đằng sau các bạn.
“Em báo tin giả như vậy hay sao!”
Vương Triệu Sinh vội rụt cổ lại, lắp ba lắp bắp nói: “Thầy Trần à, vừa rồi khi lớp trưởng kiểm tra Mục Đức Cao thì quả thực có nói là cậu ấy đã ngừng thở rồi nên em mới gọi cho thầy.”
Lớp trưởng nghe vậy vội quay phắt đầu lại, trợn mắt giận dữ nhìn Vương Triệu Sinh.
Vương Triệu Sinh thấy vậy vội chột dạ cúi đầu xuống, trong lòng cậu ta lại càng cảm thấy hối hận. Vốn dĩ cậu ta định mách lẻo với thầy chủ nhiệm nên mới lén lút gọi cho thầy.
Bây giờ thì hay rồi, không những chẳng được lợi lộc gì mà ngược lại còn đắc tội với mấy nhân vật máu mặt như lớp trưởng, Tống Triều Dương, khả năng là còn cả Lý Tương Tư nữa.
Bây giờ cậu ta không những bị thầy chủ nhiệm mắng mà sau này còn bị người khác coi như kẻ tiểu nhân.
Thầy chủ nhiệm lại chẳng hề nhận lòng tốt của cậu ta mà tiếp tục mắng: “Chả được cái tích sự gì, chỉ được cái phá hoại!”
Mắng xong, thầy chủ nhiệm liền bước vào trong lớp. Khi nhìn thấy Mục Đức Cao đang nằm trên sàn, thầy liền bị doạ cho sợ chết khiếp suýt thì nhảy bắn lên.
Nếu thầy chủ nhiệm không biết trước được người đang nằm dưới sàn là Mục Đức Cao thì nhìn thấy cậu ta lúc này căn bản là không hề liên quan gì với trước đây.
Toàn bộ khuôn mặt của Mục Đức Cao hiện giờ sưng vù lên y như quả bóng cao su. Không, nói chính xác hơn là như quả bóng bay.
Toàn bộ khuôn mặt sưng húp đến nỗi không nhìn ra được ngũ quan, chỉ thấy được hai cái rãnh mắt màu đen híp tịt và hai lỗ mũi.
Đôi môi của cậu ta sưng phồng đến mức giống hệt như hình tượng nhân vật Như Hoa ở trong phim điện ảnh kinh điển.
Toàn bộ phần da mặt đều tím tái, tím đến mức phát sáng, nó đã trở thành một cái màu hơi trong suốt.
“Sao… sao lại trở nên như thế này?” Thầy chủ nhiệm lắp bắp hỏi rồi lập tức ngồi sụp xuống. Nhưng khi thầy thấy Mục Đức Cao đang hôn mê bất tỉnh thì lại chẳng biết nên xử trí thế nào.
“Mau đưa tới bệnh viện đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đợi cậu ta chết hay sao!” Thầy chủ nhiệm hét lên.
“Thầy Trần, Tống Triều Dương bảo là tạm thời không đụng tới Mục Đức Cao thì hơn, e là sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Lớp trưởng đứng bên cạnh nói.
“Tống Triều Dương? Tống Triều Dương là ai?” Thầy chủ nhiệm vô thức hỏi: “Cậu ta thì hiểu cái gì?”
“Chào thầy Trần. Em là Tống Triều Dương.” Tống Triều Dương bước lên phía trước một bước rồi nói với thầy chủ nhiệm đang ngồi xổm trên đất.
“Em? Là em!”
Thầy chủ nhiệm nghển cổ lên nhìn Tống Triều Dương, ánh mắt thầy đem theo sự kinh ngạc.
Tuy thời gian Tống Triều Dương lên lớp không lâu nhưng thầy có ấn tượng vô cùng sâu sắc với cậu.
Khi cậu mới đến, thầy chỉ thấy kinh ngạc vì vẻ đẹp của Tống Triều Dương, thầy chẳng ngờ là một cậu con trai lại có thể xinh đẹp tới mức này.
Kết quả là mấy hôm sau trong lớp liền xảy ra chuyện lớn như vậy.
Tống Triều Dương sử dụng ma tuý chẳng nói làm gì, cậu ta lại còn tàng trữ ma tuý, rồi lại bị cảnh sắt bắt đi, xém chút hại thầy mất việc.
Kết quả may mắn là cơ quan công an rửa sạch mối hiềm nghi của Tống Triều Dương, chứng minh được cậu ta bị người khác hãm hại.
Nhưng thầy chủ nhiệm cũng gián tiếp biết được rằng đằng sau Tống Triều Dương là một hậu thuẫn không đơn giản, nếu không thì cậu ta không thể khiến con trai của cục trưởng công an khu vực phải bị nhốt lại được.
“Tại sao không được đụng vào cậu ta?” Thầy chủ nhiệm hỏi.
Tống Triều Dương im lặng một hồi, cậu lộ ra nét mặt trầm tư rồi nói: “Khả năng là tim của Mục Đức Cao không ổn, vừa rồi đã gọi 120 rồi ạ, xe cứu hộ chắc cũng sắp tới. Chúng ta vẫn cứ nên để bác sĩ chuyên ngành xử lý thì hơn.”
Thầy chủ nhiệm nghe xong thấy cũng có lý bèn gật gật đầu.
Nhưng thầy vẫn có chút không yên tâm nên nghe nhịp tim của Mục Đức Cao rồi thăm dò mạch đập của cậu ta. Thầy thấy có kiểm tra nữa thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì nên đứng lên.
“Ai đánh đấy?” Thầy chủ nhiệm đứng lên, sắc mặt tức tối hỏi.
“Là em ạ!” Tống Triều Dương ngẩng đầu lên đáp.
“Em? Lại là em!” Thầy chủ nhiệm lại hô lên một tiếng nhưng ngay lập tức hình như thầy nhớ ra chuyện gì lại lớn tiếng hỏi: “Có phải em rắp tâm muốn trả thù không?”
Với tư cách là chủ nhiệm lớp nên thầy cũng biết đôi chút chuyện lúc trước Tống Triều Dương bị bắt. Khi đó hình như còn có liên quan tới cả Mục Đức Cao.
Bởi học sinh bị bắt đi chỉ ra rằng tất cả mọi chuyện đều do Mục Đức Cao sai khiến. Nhưng tiếc là cảnh sát điều tra một hồi lại chẳng tra ra được bất kỳ chứng cứ gì.
Thầy chủ nhiệm cũng từng nghi ngờ, bởi thầy cũng nắm được một vài nguyên nhân trong đó, thầy biết đôi chút về chuyện Mục Đức Cao có tình ý với Lý Tương Tư nên tìm người vu oan giá hoạ cho Tống Triều Dương.
Thầy cũng tin vào những lời đồn này nên mới nói vậy, thầy cho rằng Tống Triều Dương muốn báo thù Mục Đức Cao.
“Thầy Trần, là Mục Đức Cao ra tay trước, cũng là cậu ấy gây chuyện trước, em chỉ là bất đắc dĩ nên mới trả đòn thôi ạ.” Tống Triều Dương trả lời.
“Sao có chuyện đó được!” Bộ dạng của thầy chủ nhiệm vô cùng ngạc nhiên.
Thầy là giáo viên chủ nhiệm của lớp này từ năm lớp 10, có tới hơn 90% học sinh trong lớp là do thầy phụ trách cho tới tận lớp 12.
Vì vậy mà thầy chủ nhiệm cho rằng mình cũng khá là hiểu Mục Đức Cao.
Như tính cách của Mục Đức Cao thì trước giờ cậu ta chỉ là kẻ đứng đằng sau chứ sẽ không chủ động gây sự, vậy nên thầy không tin lời Tống Triều Dương nói cho lắm.
“Đúng là Mục Đức Cao ra tay trước ạ!” Lớp trưởng ở bên cạnh nói.
Thầy chủ nhiệm vẫn có vẻ bán tín bán nghi, nhưng thầy vẫn sa sầm nét mặt nói với Tống Triều Dương: “Bất luận thế nào em cũng không thể đánh bạn ra nông nỗi này chứ! Em đánh người ta ngất đi như vậy không lẽ em không sợ xảy ra án mạng sao?”
“Thầy Trần, quả thực là Mục Đức Cao ra tay trước, hơn nữa cậu ta còn muốn giết em nên em mới đánh cậu ta thành ra như vậy.”
Nếu sau này cảnh sát muốn điều tra thì rất có khả năng thầy chủ nhiệm phải làm đương sự nên thái độ của thầy chủ nhiệm lúc này rất quan trọng.
Tống Triều Dương không muốn để thầy chủ nhiệm chủ động cho rằng cậu cố tình gây sự nên mới nhẫn nại giải thích.
“Mục Đức Cao muốn giết em?” Thầy chủ nhiệm kinh ngạc thốt lên rồi tỏ vẻ “tuyệt đối không thể có chuyện đó”.