Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 202: Giáo huấn

Sắc mặt của Lý Tương Tư bị chọc giận liền trở nên trắng bệch trong nháy mắt, từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám dùng giọng điệu ác độc như vậy để chửi mắng cô.

Khi cô hé đôi môi run lẩy bẩy không còn sắc máu định phản bác, bỗng cảm thấy hoa mắt, sau đó lại nghe một tiếng “bộp”, âm thanh giòn tan vang dội.

Lý Tương Tư tưởng mình bị hoa mắt, cố gắng chớp đôi mắt, đợi cô mở mắt ra, Mục Đức Cao giống như bị người khác dùng búa sắt đập mạnh vào mặt, cơ thể vốn nửa quỳ đổ rầm về phía sau, vật xuống bàn học một cách nặng nề.

Sau đó Lý Tương Tư thấy vệt đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng của Mục Đức Cao, nửa khuôn mặt bị đánh sưng tấy lên rất nhanh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lý Tương Tư vốn đang tức tối đến run người, cơn giận dữ bỗng chốc tan biến sạch sẽ, thậm chí cô còn cảm động xen lẫn chút mừng trộm, khóe miệng nhếch khẽ, nếu chẳng phải trường hợp không cho phép, nếu chẳng phải cô không muốn bị bạn học xem mình là người phụ nữ đanh đá chanh chua ngang ngược khi đắc thế, cô đã sớm bật cười thành tiếng rồi.

Bởi vì Tống Triều Dương trút giận cho cô mà!

Từ trước đến nay luôn phản đối bạo lực, Lý Tương Tư lần đầu tiên cảm thấy chứng kiến cảnh đánh người là một việc tốt đẹp biết bao.

Cú tát này nhanh đến không ngờ, đánh đến nỗi Mục Đức Cao không kịp đề phòng, và đánh vô cùng nặng tay. Mục Đức Cao cảm thấy đầu óc của mình trở nên nặng nề, sao bay tán loạn trước mắt, cơ bản sắp sửa mất đi ý thức.

Đúng kiểu bình thường hay nói là bị đánh cho ngu người.

“Tống Triều Dương, cậu làm gì vậy? Cậu dựa vào cái gì mà đánh cậu ấy?” Tô Nhã Văn rời chỗ ngồi chạy tới, quát to với Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương cau mày, dùng giọng điệu kì lạ hỏi: “Nếu có người mắng cậu là thứ đê tiện trước mặt bao nhiêu người như vậy, cậu sẽ làm thế nào?”

“…”

Tô Nhã Văn há miệng, lại không biết nên trả lời ra sao.

Nếu đổi ngược lại người khác mắng cô ta như thế, vả lại còn mắng trước mặt bao nhiêu bạn học ở đây, chắc chắn cô sẽ bổ nhào lên, xé nát mồm của kẻ đó, dù đánh không lại, cũng phải cào cấu lưu lại vài dấu vết máu me trên mặt kẻ đó.

Nhưng vấn đề là, Mục Đức Cao bị đánh kia mà.

Cho nên, đạo lý trở thành không quan trọng cho lắm.

“Nhưng cậu cũng không nên đánh người!” Tô Nhã Văn tiếp tục quát Tống Triều Dương một câu, “Và còn đánh nặng tay như vậy, cậu làm thế là phạm pháp đó, vừa ra được mấy ngày, chẳng lẽ cậu còn muốn vào đó ở một thời gian sao?”

Tống Triều Dương nheo mắt, đồng tử hơi thu nhỏ, ánh mắt nhìn Tô Nhã Văn có chút lạnh lùng.

Cậu chỉ biết quan hệ giữa Tô Nhã Văn và Lý Tương Tư vô cùng tốt, có thể xem là người có mối quan hệ tốt nhất với Lý Tương Tư trong trường học. Tống Triều Dương không hiểu rõ lắm về cô gái có dung nhan xinh đẹp, thân hình bốc lửa này, nhưng hiện giờ xem ra, tình bạn giữa cô ta và Lý Tương Tư vốn không chịu đựng được một tí thử thách nào cả.

Lý Tương Tư đứng bên cạnh dán mắt nhìn Tô Nhã Văn, đôi mắt không có chút thần thái, dường như đang xem một luồng không khí.

“Lúc nãy Mục Đức Cao cầm compa định giết Tống Triều Dương, sao cậu không nói những lời này?”

Âm thanh của Lý Tương Tư rất nhẹ nhàng, giống như đang thì thầm một mình, nhưng Tô Nhã Văn nghe lọt lỗ tai, như bị kim đâm vậy.

“Chẳng qua cậu ấy nhất thời nông nổi mà thôi, không lẽ cậu không rõ trọng lượng của cậu trong lòng cậu ấy hay sao, nếu không vì cậu, sao cậu ấy lại làm như thế?”

Tô Nhã Văn hét với Lý Tương Tư, âm thanh càng to hơn, có phần kích động, ánh mắt nhìn Lý Tương Tư chẳng khác gì nhìn kẻ thù.

Lý Tương Tư than nhẹ một hơi, sau đó lắc đầu, không nói thêm câu nào nữa.

Tô Nhã Văn giơ tay ra, cẩn thận đưa về phía vai của Mục Đức Cao, định đỡ cậu ta dậy, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ sợ chạm vào chỗ bị thương của Mục Đức Cao, như đang nâng niu với một món trân bảo cực kì quý giá mà cũng cực kì mỏng manh!

“Ai gọi giúp 120 đi?” Tô Nhã Văn nhìn bạn bè xung quanh tứ phía quát to, sau đó quay đầu lại, dịu dàng nói với Mục Đức Cao: “Mình đưa cậu đến bệnh viện!”

Bạn bè xung quanh nhìn nhau vài phen, không ai có ý định móc điện thoại ra. Lớp trưởng đã đến bên cạnh than thở bất lực, lấy điện thoại ra gọi 120.

Mục Đức Cao dần dần hồi tỉnh, cậu cảm thấy nửa bên mặt của mình đã mất tri giác, miệng thì tê tê, kèm theo đó là mùi vị tanh máu, sau đó cảm thấy chân răng ê buốt, dùng đầu lưỡi đụng nhẹ một cái, không ngờ chiếc răng đã lung lay.

Mục Đức Cao liền hiểu rõ, chiếc răng hàm của mình đã bị cú tát của Tống Triều Dương đánh cho suýt gãy.

“Cút ra…” Mục Đức Cao rít nhẹ một tiếng, dùng sức đẩy tay của Tô Nhã Văn ra.

Mục Đức Cao từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu sự sỉ nhục lớn như vậy. Nỗi nhục nhã vô cùng cộng với lửa giận tràn ngập cơ thể cậu, cậu cắn chiếc răng hàm lỏng lẻo, nhịn cơn đau đến tận xương tủy, dùng cánh tay còn nguyên vẹn, cố gắng chống đỡ cơ thể, ngồi dậy, quay mặt về phía Tống Triều Dương.

“Cậu bị thương nặng như thế, mau chóng đến bệnh viện đi!” Nhìn nửa bên mặt của Mục Đức Cao đã sưng thành đầu lợn, mồm miệng không ngừng chảy máu, cổ tay đã sưng to như cánh tay, Tô Nhã Văn đau lòng như trái tim bị kim đâm, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

“Mình bị Tống Triều Dương đánh như vậy, có phải cậu cảm thấy vui lắm không?” Mục Đức Cao chẳng thèm đếm xỉa đến Tô Nhã Văn, chỉ nhìn Lý Tương Tư, dùng âm thanh có chút hàm hồ và run rẩy hỏi.

Lý Tương Tư như bị điếc, không thèm nghe, thậm chí không thèm liếc nhìn Mục Đức Cao.

“Dù cậu ấy không đồng cho mày theo đuổi, mày cũng không nên mắng cậu ấy như thế!” Tống Triều Dương lườm Mục Đức Cao mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói, “Cậu ấy không phải là một món đồ vật, mà là một con người, cái loại không đáng làm người, bụng dạ đen tối và dơ bẩn như mày, ngay cả tư cách nói chuyện với cậu ấy cũng chả có!”

“Vậy mày là thứ gì?” Mục Đức Cao dùng ánh mắt oán độc lườm Tống Triều Dương, nếu ánh mắt có thể giết người, Tống Triều Dương tuyệt đối đã chết ngàn vạn lần.

Tống Triều Dương phủi tay, động tác dứt khoát tao nhã, giống như đang phủi nhẹ tay áo, không chút màu mè, có điều một cú tát đã tiếp tục vả vào nửa bên mặt không bị thương của Mục Đức Cao, dấu tay năm ngón vô cùng bắt mắt.

“Bộp!”

Âm thanh giòn tan và vang dội, nhưng lực đạo nhẹ hơn khi nãy nhiều, trông có vẻ sỉ nhục hơn nữa.

“Tên khốn Tống Triều Dương… cậu có biết gia đình của họ làm gì không? Cậu có biết thân phận của Mục Đức Cao không? Tôi phải báo cảnh sát, cậu chờ ngồi tù đi…”

Tô Nhã Văn ngay lập tức xông lên, đẩy mạnh vào ngực của Tống Triều Dương, bảo vệ Mục Đức Cao sau lưng, tiếp đó gào thét quá khích, quát tháo lung tung, giống hệt như con gà mái mẹ bảo vệ gà con khi đối mặt với chim ưng.

Tống Triều Dương không hề động đậy, chỉ nhìn Tô Nhã Văn lấy điện thoại ra, chẳng có ý định cản trở.

“Bộp!”

Mục Đức Cao dốc toàn lực, vỗ rớt điện thoại trong tay Tô Nhã Văn.

“Nếu cậu dám báo cảnh sát, mình sẽ cho cậu nếm mùi hậu quả nghiêm trọng cỡ nào!” Mục Đức Cao nói với Tô Nhã Văn bằng vẻ thâm độc.

Tô Nhã Văn mở to mắt, có chút bối rối, càng không lý giải nổi tại sao Mục Đức Cao làm như vậy.

Để Tống Triều Dương ngồi tù, thật là bở cho cậu ta quá!

Nhất định phải để cậu ta sống không bằng chết!

Tất cả nỗi nhục nhã mình chịu đựng ngày hôm nay chắc chắn phải trả lại cho Tống Triều Dương gấp trăm lần!

Mục Đức Cao thề thốt trong lòng.

“Mày dám đánh tao?” Mục Đức Cao nhìn Tống Triều Dương phát ra tiếng gào thét trầm thấp và thảm thiết, bờ ngực không ngừng nhấp nhô, giống như vào thập niên bảy tám mươi, chiếc quạt gió cũ kĩ dùng để thổi lửa nấu cơm đặt bên cạnh bếp lò ở vùng nông thôn, phát ra tiếng “ồ ồ ồ”. Và cơn phẫn nộ trong lòng đối với Tống Triều Dương sớm đã vượt khỏi biên giới chân trời, trên đời này đã không còn bất kì ngôn ngữ và văn tự nào có thể diễn tả nổi.

“Mày không cảm thấy phản ứng của mày có chút chậm sao?” Tống Triều Dương tò mò hỏi, “Mày sắp bị tao đánh đến tàn phế rồi, mới biết tao dám đánh mày à?”

Toàn thân Mục Đức Cao bắt đầu run rẩy, đầu óc càng lúc càng nặng nề, cậu cảm thấy mình sắp bị chọc tức đến ngất xỉu.

“Tao phải giết nó… tao phải giết nó… tao phải giết nó…”

Trong lòng Mục Đức Cao chỉ có một ý nghĩ lặp đi lặp lại, cơ thể sắp không chống cự nổi, cơn oán hận và giận dữ tột cùng đang chống đỡ ý chí cho cậu, Mục Đức Cao nghiến chặt răng, cơ thể không ngừng đong đưa, dốc toàn sức lực của cơ thể cố gắng duy trì không để mình đổ ngã, lúc cậu sắp ngất xỉu, cậu dùng cánh tay còn nguyên, dốc sức nắm chặt cánh tay bị đánh gãy kia, trên cổ tay sưng như bắp chân ngay lập tức lưu lại vài vết lõm.

Cơn đau nhói tim truyền đến đại não khiến Mục Đức Cao giật mình, trong chớp mắt, vã đầy mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.

“Chíu… chíu…”

Mục Đức Cao nhếch mép, nghiến chặt răng, máu từ kẽ răng không ngừng chảy ra, kèm theo từng tiếng rít hơi lạnh, Mục Đức Cao cố gắng mở mắt.

Quả nhiên không phải là người bình thường!

Tống Triều Dương than thở trong lòng.

Trông bộ dạng hiện giờ của Mục Đức Cao, thậm chí Tống Triều Dương có chút khâm phục, ngay lập tức cậu nghĩ đến một loài động vật hung tàn:

Sói!

Khi còn theo chân ông nội lang bạt kỳ hồ, Tống Triều Dương không chỉ một lần đụng độ với loài sinh vật này, thậm chí còn đích thân ra tay săn bắt chúng.

Hiện giờ Mục Đức Cao y hệt một con sói bị thương.

Tàn nhẫn với kẻ địch, càng tàn nhẫn đối với bản thân.

Tự nhiên Tống Triều Dương nhớ đến tình tiết trong tiểu thuyết hoặc trong phim: đối đầu với kẻ địch hung tàn độc ác, chẳng phải là nên diệt cỏ tận gốc hay sao?

Sau đó Tống Triều Dương cười tự mỉa, tiếp tục lắc đầu bất lực.

Chẳng qua đột nhiên nhớ đến tình tiết đó mà thôi, trong lòng cậu vốn dĩ chẳng có ý định này.