Vô số ý nghĩ cuộn trào trong đầu của Tống Triều Dương, thậm chí Tống Triều Dương có ý định nói sự thật cho Lý Hương Quân biết. Lời đồn rằng phụ nữ chìm đắm trong tình yêu thì trí thông minh sẽ đáp xuống con số không, thì ra khi đối mặt với tình yêu, chỉ số thông minh của đàn ông cũng sẽ bị giảm xuống. Tống Triều Dương rốt cuộc cũng được trải nghiệm một phen, cái gì gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân?
May thay ý chí của cậu cũng xem như vững vàng, ý định thốt ra chân tướng chỉ lóe vụt qua trong nháy mắt, bị cậu đập một phát dập tắt đi.
“Ngay cả thân phận hiện giờ của tôi cũng chẳng tin được, thì sao tin những thứ chị nói được kia chứ?” Tống Triều Dương cố gắng khôi phục trạng thái bình tĩnh, nở một nụ cười mà cậu cho rằng bình thường nhất, nửa thật nửa giả đáp.
“Vậy à!” Khuôn mặt vốn dĩ mong chờ của Lý Hương Quân thoáng chốc chuyển sang bộ dạng thất vọng, cô vốn tưởng Tống Triều Dương sẽ nói ra những chứng cứ có sức thuyết phục.
“Nhưng tôi không lừa dối bản thân được!” Cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay của Tống Triều Dương, trái tim của Lý Hương Quân mới dễ chịu đôi chút, nhưng nghĩ đến tia hi vọng bỗng chốc sắp tan biến, tâm trạng lại trở nên tối tăm.
“Dù thế nào thì, tôi cũng đã trở thành trưởng bối của cậu rồi!” Lý Hương Quân cắn môi, vùng vẫy đáp.
Tình cảm đến một cách bất ngờ, ngay cả bản thân cô cũng chưa kịp suy nghĩ kĩ, rõ ràng chưa tiếp xúc với nhau bao lâu, nhưng tại sao cảm giác yêu nhau giống như cơn hồng thủy bỗng giáng từ trên trời xuống, thổi bay toàn bộ lý trí, toàn bộ sự phòng bị của cô một cách sạch sẽ, thậm chí ngay cả thời gian cô cũng chưa kịp chuẩn bị.
Tình yêu đến quá bất ngờ, nhưng trở ngại càng bất ngờ hơn, chỉ là khi cô vẫn chưa chuẩn bị xong nên đối mặt ra sao, mối quan hệ của hai người đã chuyển từ người ủy thác và người giám hộ thành trưởng bối và hậu bối.
Khoảng cách luân lý là một ngọn núi lớn không thể nào vượt qua, dù giữa hai người không chung mối quan hệ huyết thống, nhưng Lý Hương Quân chưa bao giờ khao khát, cô có thể đột phá sự bó buộc của quan niệm thế tục.
Chưa kể đến những chuyện khác, người ba Lý Tứ Hải là cửa ải tuyệt đối không thể nào vượt qua.
Ngay lúc này, trái lại Lý Hương Quân đã bình tĩnh trở lại. Bởi vì cô nghĩ đến ba mình Lý Tứ Hải.
Cô sợ Tống Triều Dương và Lý Tương Tư qua lại dày đặc, sẽ khiến Lý Tương Tư nảy sinh ảo giác, yêu thích Tống Triều Dương, sau đó hai người không có kết quả, từ đó gây tổn thương cho Lý Tương Tư, cuối cùng sẽ mang lại nguy hiểm cho Tống Triều Dương.
Còn mình thì sao?
Có phải sẽ mang kết cục giống vậy không?
Lý Hương Quân đã cảm nhận được sự quyết tâm của ba mình Lý Tứ Hải thông qua cuộc trò chuyện: tuyệt đối cấm con gái của mình phát sinh bất kì mối quan hệ tình cảm nào với Tống Triều Dương, nếu mình bỏ mặc ngó lơ, ba sẽ áp dụng biện pháp gì đây?
Khống chế mình, cấm mình tiếp xúc hoặc gặp mặt với Tống Triều Dương?
Hoặc là gây bất lợi cho Tống Triều Dương?
Điều này nghĩ sơ cũng rõ, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Vì hạnh phúc nửa đời còn lại của con gái mình hoặc cháu gái, dù cho là ba của mình Lý Tứ Hải, hay bác lớn Lý Tam Giang, khi đối mặt với Tống Triều Dương, cũng tuyệt đối không thể nào nương tay. Mang thân phận cháu trai trưởng của Tống Trường Sinh, cũng chỉ có thể đảm bảo Tống Triều Dương không bị toi mạng, nhưng chắc chắn sẽ phải chịu không ít khổ sở.
Nếu mình vẫn bướng bỉnh không thèm ngó ngàng, chắc chắn sẽ hại Tống Triều Dương. Nghĩ đến thân phận trước kia của Lý Tứ Hải và những thủ đoạn từng vận dụng, trong lòng Lý Hương Quân cực kì sợ hãi, vội rùng mình ớn lạnh.
Trong lòng Lý Hương Quân đang không ngừng tưởng tượng các loại khả năng, càng nghĩ càng lo sợ, thân thể dần dần nguội lạnh, trên trán rớm một lớp mồ hôi hạt dày đặc, ngay cả khi Tống Triều Dương khẽ buông nhẹ tay cô ra, cô cũng không phát giác được.
Bây giờ hồi tưởng lại, trong lòng Lý Hương Quân lại cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì Tống Triều Dương cực kỳ lý trí và bình tĩnh.
Lý Hương Quân không phải là cô gái ngây thơ trong sáng, cô có xuất thân bất phàm, hoàn cảnh sinh trưởng khác với người bình thường, cộng với sau khi bước chân vào xã hội, từng tiếp xúc với các mối quan hệ giao tiếp muôn màu muôn vẻ, khiến sự từng trải của cô cực kỳ phong phú. Tuy lớn như vậy, đàn ông theo đuổi cô hoặc có hảo cảm với cô có thể xếp hàng từ Kinh Thành đến ngoại ô, nhưng thật sự cô vẫn chưa phát sinh tình cảm vượt giới hạn nào với người khác giới cả, đây đích thực là một kì tích, nhưng không gây cản trở đến nhận thức và hiểu biết của cô về tình yêu nam nữ.
Cô vô cùng tự tin về dung nhan, sức quyến rũ và sức hấp dẫn với đàn ông của mình, nhưng bản thân suýt chút nữa có thể gọi là chủ động đưa đẩy, còn trước đó Tống Triều Dương biểu hiện lạnh lùng đến đáng sợ, đối mặt với mình, như nhìn một cục đá không hơn không kém.
Nhìn chung tuy hiện giờ có chút biểu hiện của người đàn ông bình thường, nhưng so với những người đàn ông khác, vẫn giữ lý trí tột độ.
Nếu Tống Triều Dương dễ bị kích động như mình, bộc phát triệt để không chừa đường lui, nếu giữa hai người xảy ra chuyện gì chưa thể miêu tả được, lỡ bị ba Lý Tứ Hải biết được, vậy kết quả sẽ ra sao?
Vì thế Lý Hương Quân mới càng nghĩ càng lo sợ, và càng nghĩ càng vui mừng.
Nếu so với sự an nguy của Tống Triều Dương, Lý Hương Quân thà khống chế tình cảm của bản thân, mặc kệ điều đó khiến mình đau khổ thương tâm còn hơn.
Đây chính là điểm vĩ đại của tình yêu!
“Cám ơn cậu!” Lý Hương Quân trịnh trọng đáp, hành vi bốc đồng của mình suýt chút nữa hại đến Tống Triều Dương.
Ngón tay của Lý Hương Quân chậm rãi chạm vào đôi má của Tống Triều Dương, Tống Triều Dương không hề né tránh. Cảm nhận sự ấm áp và tinh tế từ đầu ngón tay của Lý Hương Quân truyền đến, trong lòng Tống Triều Dương nảy sinh một dòng chảy ấm cúng thật lặng lẽ.
Cậu vẫn chưa lý giải được tại sao Lý Hương Quân phải cám ơn mình, nhưng không hề ngăn chặn cậu cảm nhận tiếng lòng của Lý Hương Quân!
“Có thể đây là lần cuối cùng rồi!” Giọng điệu của Lý Hương Quân tràn đầy vẻ bi thương, ánh mắt dần bộc lộ ý đoạn tuyệt.
“Có lẽ sau này sẽ ít gặp mặt nhau hơn!” Vừa dứt lời, Lý Hương Quân cắn chặt đôi môi, khống chế nước mắt của bản thân. Hôm nay rơi nước mắt đã đủ, cô không muốn lúc mình rời khỏi Tống Triều Dương, để lộ khía cạnh yếu đuối nhất.
“Tại sao?” Trái tim Tống Triều Dương thắt chặt, ngữ khí có chút căng thẳng.
“Giống Tương Tư…” Chỉ thốt ra vài chữ, Lý Hương Quân bèn nghiến chặt răng, cô sợ mình nói tiếp, sẽ bật khóc thành tiếng.
“Giống Lý Tương Tư sao?” Tống Triều Dương lặp lại trong vô thức, nghĩ đến lý do được Lý Hương Quân nói ra khi nãy.
Sẽ mang đến sự phiền phức không đáng có cho mình.
Đúng vậy, thân phận của Lý Hương Quân cũng không đơn giản. Người sắp xếp thân phận cho mình, nếu để mối quan hệ của mình và Lý Hương Quân trở thành tiền bối và hậu bối, vậy tuyệt đối không cho phép giữa hai người xảy ra bất kì tình cảm nào ngoài tình thân. Dù là người nhà của Lý Hương Quân, cũng tuyệt đối không đồng ý.
“Nếu ba tôi cản trở, có thể tôi sẽ không bảo vệ được cậu!” Lý Hương Quân nói nghẹn ngào.
Chuyện trái với luân lý như vậy, nếu cô cứ khăng khăng làm theo ý mình, ba tuyệt đối sẽ sử dụng biện pháp với Tống Triều Dương.
Quả nhiên là nguyên nhân này! Tống Triều Dương than thở âm thầm!
Trông bộ dạng yên lặng của Tống Triều Dương, tưởng Tống Triều Dương không hiểu rõ mối nguy hiểm bên trong, nên Lý Hương Quân nhấn mạnh nói:
“Trước kia ba tôi phụ trách cơ quan an ninh quốc gia…”
“Cái gì…”
Khi Tống Triều Dương nghe được câu nói này, chỉ cảm giác bên tai bùng cháy, dường như có một quả bom đang nổ bên cạnh mình, đầu óc ngưng hoạt động tư duy, thời gian như ngừng trôi.