Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 174: Thiếu gia

"Lần này cậu có thể ra nhanh như vậy, tôi đúng là có đóng vai trò nhất định trong đó, nhưng không phải lớn nhất!” Lý Hương Quân có phần nghiêm khắc nói với Tống Triều Dương.

“Vâng!” Tống Triều Dương đáp một tiếng, đợi Lý Hương Quân nói tiếp. Cậu hiểu, Lý Hương Quân nói những điều này chắc chắn có liên quan tới người được mời.

“Nói nghiêm túc, tội danh tàng trữ chất ma túy của cậu thực ra đã rửa sạch rồi! Tội danh sử dụng ma túy cũng vì báo cáo xét nghiệm máu, cộng với lời khai của các bạn trong lớp cậu và nam sinh cùng cậu tới phòng y tế làm chứng cho cậu, cậu bị người khác tiêm thuốc trong phòng y tế, vì thế cơ bản cũng không thành vấn đề!” Lý Hương Quân nói tiếp.

“Vậy thì chỉ còn tấn công cảnh sát thôi phải không?” Tống Triều Dương hỏi.

“Đúng!” Lý Hương Quân gật đầu, “Mặc dù là đội cảnh sát phòng chống ma túy khu Tây tra tấn ép cung trước, sau đó cậu phòng vệ nhưng hai cảnh sát bị cậu đánh bị thương không hề nhẹ. Cho dù có Diêu Kim Tiền ngấm ngầm chỉ đạo nhưng cậu cũng đã phòng vệ quá khích. Việc thế này nếu như không muốn bị chỉ trích, đương nhiên phải xét xử theo quy trình thông thường, tôi cũng định chuẩn bị làm vậy. Nhưng thời gian yêu cầu có lẽ sẽ hơi lâu, trong hồ sơ chắc chắn cũng sẽ ghi chi tiết quá trình tấn công cảnh sát. Tôi và Đội trưởng Tiết đã thảo luận rất lâu, nếu như tòa án xét xử công bằng, chí ít cậu cũng bị giam giữ. Nhưng vì về sau có người gây áp lực cho cơ quan an ninh, vì thế trong việc này, quy trình nhanh gấp hai ba lần, nếu không cậu ít nhất còn phải ở trong đó hơn nửa tháng! Và việc tấn công cảnh sát đã được xử lý giảm nhẹ luôn, không xuất hiện trong hồ sơ. Vì thế cậu mới được vô tội phóng thích!”

“Là ai?” Tống Triều Dương hỏi thẳng vấn đề, cậu muốn biết người khiến Lý Hương Quân cảm thấy khó xử như vậy là ai. Tại sao Lý Hương Quân lại cho rằng mình sẽ kiêng dè người này.

“Là người của tập đoàn Đỉnh Lực!” Một lúc lâu sau Lý Hương Quân mới khẽ nói.

“Tập đoàn Đỉnh Lực, Tống Thị?” Tống Triều Dương lập tức phản ứng ra.

“Sau khi cậu bị bắt, tôi liền thông báo ngay cho tập đoàn Tống Thị, nói cho họ biết tình hình của cậu. Tập đoàn Tống Thị liền cử người tới Kinh Thành ngay trong ngày!” Lý Hương Quân thận trọng nói.

Tống Triều Dương lặng im không nói gì, Lý Hương Quân tưởng rằng Tống Triều Dương không vui. Thực ra là Tống Triều Dương không biết phải tiếp lời thế nào. Cậu bây giờ ngoài biết tới cái tên Tống Trường Sinh ra thì không hề hiểu gì về gia tộc họ Tống.

“Người tới là Tổng giám đốc La Anh Hoa của tập đoàn Đỉnh Lực ở Trung Hoa!” Lý Hương Quân chăm chú quan sát sắc mặt của Tống Triều Dương.

Kết quả, Tống Triều Dương giống như nghe một cái tên chưa từng nghe thấy bao giờ, chỉ khẽ “ờ” một tiếng.

“Tại sao sắc mặt cậu không hề tỏ vẻ kỳ lạ?” Lý Hương Quân hỏi.

“Tôi nên lấy làm lạ sao?” Tống Triều Dương buột miệng hỏi.

Cậu có chút mơ hồ, không hiểu Lý Hương Quân hỏi vậy là có ý gì. Lẽ nào người mang tên La Anh Hoa này có ý nghĩa đặc biệt gì với Tống Triều Dương sao?

Trong hồ sơ lưu lại trong ngân hàng, căn bản không hề nhắc tới việc này, bên trong chỉ có hồ sơ các mối quan hệ xã hội đơn giản của một số người, Tống Triều Dương khi ấy chỉ xem lướt qua, ghi nhớ tên của một vài nhân vật chủ chốt. Bây giờ đừng nói tới việc bảo cậu trả lời xem việc gì xảy ra hai năm về trước, cho dù tới cái tên La Anh Hoa này cũng là lần đầu cậu nghe được, trong hồ sơ không hề nhắc tới.

Nhưng tố chất tâm lý của Tống Triều Dương khác với người thường, không hề để lộ sơ hở nào cả.

“Nhưng biểu hiện của La Anh Hoa rất kì lạ!” Lý Hương Quân nói.

“Kỳ lạ thế nào?” Tống Triều Dương hơi ngồi thẳng lên, khiến mình trông có vẻ tự nhiên hơn.

“Anh ta muốn gặp cậu, nhưng hình như lại rất sợ gặp cậu, dù thế nào đi nữa biểu hiện cũng rất kỳ quặc!” Lý Hương Quân nhíu mày nói, “Giữa hai người có phải đã xảy ra xích mích gì không?”

“Hơ hơ!” Tống Triều Dương cười như ngây ngô, căn bản không biết trả lời thế nào, nhưng trong mắt Lý Hương Quân, thì có vẻ như một tiếng cười nhạt.

Tống Triều Dương cảm thấy mình bây giờ giống như đang trong tiết mục “Ơn giời, cậu đây rồi!”, trong tay không có kịch bản, mọi tình tiết chỉ có thể tự tùy cơ ứng biến.

“Câu có muốn gặp anh ta không?” Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương với vẻ kì lạ.

“…”

Lẽ nào lại nói không gặp?

Trời mới biết được người tên là La Anh Hoa này muốn gặp mình là vì việc gì?’

Nếu như gặp, lẽ nào mình đóng giả là người câm?

Chỉ cần hai bên trò chuyện, thân phận của mình sẽ bại lộ ngay lập tức.

Thân phận hiện giờ của mình là cháu đích tôn của Tống Trường Sinh, nhưng bây giờ ngoài Tống Trường Sinh ra, mình chỉ biết Tống Trường Sinh còn có hai người con trai và một người con gái nữa, cũng chính là cô và chú trên danh nghĩa của mình, ngoài ra cậu không còn biết gì thêm nữa.

Nếu như không gặp thì sao?

Nhưng nếu như La Anh Hoa và thân phận thật sự của mình có quan hệ gì đó thì phải làm sao?

Có khi nào ông ta muốn truyền tin gì đó cho mình không?

Tống Triều Dương bây giờ hình như đang đứng giữa ngã rẽ bị sương mù bao phủ, do dự không thể quyết định.

Cậu không biết tiếp sau đây nên rẽ trái hay rẽ phải, hoặc là cứ đứng yên tại chỗ. Vì cậu không dám chắc lựa chọn của mình có khi nào sẽ đẩy mình tới bờ vực hay không.

Tống Triều Dương nắm chặt chén trà, bất giác bóp mạnh.

“Aizz…” Lý Hương Quân giơ tay xua nhẹ trước mặt Tống Triều Dương, cô phát hiện ra Tống Triều Dương đang ngây người.

“Rất khó lựa chọn sao?” Lý Hương Quân hỏi.

“Cứ gặp mặt trước đã!” Tống Triều Dương nói.

Bây giờ cậu đâm lao thì phải theo lao, hậu quả của việc gặp hoặc không gặp khó lòng nói trước được. Nhưng trong lòng cậu vẫn có một tia hi vọng, vạn nhất La Anh Hoa và ông có quan hệ thì sao?

Lùi lại một bước, chỉ cần thân phận của La Anh Hoa trong tập đoàn Đỉnh Lực là thật, vậy thì uy hiếp đối với Tống Triều Dương chắc không quá lớn. Nếu người sắp xếp thân phận cho Tống Triều Dương đã dám để cậu dùng thân phận cháu đích tôn của Tống Trường Sinh, vậy thì chí ít bản thân Tống Trường Sinh cũng biết sự tình. Hơn nữa tài sản thừa kế kếch xù trong ngân hàng cũng không phải là con số dùng để đánh lừa.

“Vậy bây giờ tôi sẽ báo cho anh ta!”

Lý Hương Quân liền gọi điện thoại, sau vài phút, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một người đàn ông chừng ngoài bốn mươi tuổi bước vào phòng.

La Anh Hoa nhìn trạc chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo đường hoàng. Mắt nhỏ lông mày phượng, đeo một cặp kính, vóc dáng hơi gầy, mặc một bộ comple màu xám, áo vest bên ngoài để tự nhiên không đóng cúc, dáng vẻ nhìn rất tinh tường.

Khi thấy Tống Triều Dương đang ngồi trong phòng trà, La Anh Hoa có chút sững sờ.

“Chào ngài La!” Tống Triều Dương đứng dậy chào hỏi.

“Thiếu gia!” La Anh Hoa giật mình bừng tỉnh, có phần cung kính xen lẫn ngạc nhiên nói: “Trước mặt thiếu gia, tôi đâu dám là ngài!”

Tống Triều Dương chỉ vào vị trí chủ, giơ tay mời, sau đó ngồi xuống bàn ăn trước.

La Anh Hoa vẫn kiên quyết không ngồi xuống, ngược lại ngồi xuống vị trí phía dưới Tống Triều Dương.

Trên mặt Lý Hương Quân nở nụ cười nhẹ nhàng, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh.

Tống Triều Dương không khuyên thêm, cũng không ra dáng thiếu gia, mặc dù cậu không quen với cách xưng hô thế này nhưng cũng không hề tỏ thái độ gì bất thường.

Còn La Anh Hoa sau khi ngồi xuống, cứ nhìn Tống Triều Dương như thể nhìn thấy báu vật nào đó.

Tống Triều Dương tỏ ra rất thản nhiên, gọi nhân viên phục vụ, ra hiệu lên món.

“Thiếu gia quả nhiên đã thay đổi rất nhiều!” La Anh Hoa ngồi bên cạnh đột nhiên cảm thán một câu.

Tống Triều Dương không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười.

Tống Triều Dương đón lấy ấm nước từ tay nhân viên phục vụ, đích thân rót cho La Anh Hoa một chén trà. La Anh Hoa thấp thỏm lo sợ đón lấy chén trà, xuýt xoa nói: “Thiếu gia thay đổi nhiều quá!”

Tống Triều Dương trong lòng giật mình, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, đặt ấm nước trong tay xuống như không có chuyện gì xảy ra.

La Anh Hoa có chút ngạc nhiên liếc nhìn Tống Triều Dương, thầm khen ngợi sự trấn tĩnh của Tống Triều Dương. Đồng thời trong lòng cũng nảy sinh không ít nghi ngờ. Tống Triều Dương rốt cuộc là không biết gì nên không sợ, hay cố tình tỏ ra bình tĩnh?

Tống Triều Dương chậm rãi ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của La Anh Hoa. La Anh Hoa không hề né tránh cứ thế nhìn chằm chặp Tống Triều Dương, ánh mắt không giấu vẻ dò xét.