Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 156: Điều phái

"Con mẹ nhà cậu rốt cuộc đang làm gì thế hả?” Đỗ Tu Hải cố nén tiếng gầm phẫn nộ: “Sao mãi mà không nghe điện thoại?”

Người ở đầu dây bên kia hơi ngưng lại vài dây, dường như bị doạ cho ngẩn ra. Trong ấn tượng của anh ta thì chưa bao giờ thấy Đỗ Tu Hải mất bình tĩnh như vậy cả.

“Tôi… tôi không biết số này là của ngài, tôi tưởng là của người lạ nên ban nãy mới không nghe máy!” Người ở đâu dây bên kia nói với vẻ dè dặt trong điện thoại.

“Mẹ nhà cậu, tôi nói không phải lần này, tôi nói cách đây một tiếng cơ, lẽ nào số đó cậu cũng không biết sao?” Đỗ Tu Hải mắng té tát.

“Lúc trước ngài có gọi sao?” Người đàn ông nghe điện thoại sửng sốt rồi ngay lập tức mở ghi chép cuộc gọi trong điện thoại ra, quả nhiên là có mấy cuộc anh ta không nghe, hơn nữa đều còn đến từ một số điện thoại. Số điện thoại này là số mà Đỗ Tu Hải chuyên dùng để gọi cho anh ta, có đánh chết anh ta cũng không nhìn sai được.

“Xin lỗi, quả thực vô cùng xin lỗi ngài!” Người đàn ông đó sốt sắng nói: “Ban nãy tôi vừa họp xong nên để tất cả điện thoại ở văn phòng!”

“Mẹ nhà cậu chứ, óc cậu là óc lợn à?” Đỗ Tu Hải lại mắng: “Tôi đã bảo với cậu tám trăm lần rồi, bất luận là ở nơi nào, ở bất cứ hoàn cảnh nào hoặc có chuyện gì quan trọng tới mức nào đi chăng nữa cũng đều phải đem theo cái điện thoại này bên người. Óc cậu chứa cái gì thế hả?”

Sắc mặt của người đàn ông nghe điện thoại có chút khó coi, dẫu rằng Đỗ Tu Hải lúc này có mắng óc anh ta chứa phân đi chăng nữa thì cũng được, nhưng anh ta ghét và cũng căm hận nhất là người khác mắng anh ta là lợn. Thế nhưng trước mặt Đỗ Tu Hải, anh ta căn bản là không dám bộc lộ cảm xúc, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng mà thôi.

“Đây là lần cuối cùng. Ngài yên tâm, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa đâu!” Người đàn ông khẽ tiếng hạ giọng nói, nhưng căn bản là Đỗ Tu Hải không nhìn thấy khuôn mặt đang nghiến răng nghiến lợi của anh ta lúc này.

Mẹ nhà mày chứ, cả nửa năm nay không thấy gọi điện cho ông phát nào. Ông mày làm sao biết được đúng cái hôm không cầm điện thoại theo thì mày lại gọi tới cơ chứ?

Người đàn ông nghe điện thoại thầm chửi trong đầu.

“Đừng có mà không phục!” Dường như nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông nghe điện thoại vậy, Đỗ Tu Hải khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Nếu thực sự xảy ra chuyện, tôi muốn thông báo để cậu chạy trốn, mẹ nhà cậu, đúng lúc không cầm điện thoại thì đến lúc chết đừng trách tôi!”

Người đàn ông nghe điện thoại lập tức kinh hãi, cánh tay cầm điện thoại bất tự chủ run lập cập, sắc mặt tái mét, mồ hôi trên trán to như hạt đậu không ngừng túa ra rồi chảy xuống má, rơi tí tách trên sàn.

“Không… không phải là thật sự xảy ra chuyện rồi đấy chứ?” Người đàn ông nghe điện thoại bị doạ tới mức giọng nói cũng run lên.

“Cậu mà cũng có lúc thấy sợ cơ à?” Đỗ Tu Hải cười khẩy hỏi: “Tôi còn tưởng là người như cậu thì cái không sợ nhất là chết cơ!”

Người đàn ông nghe điện thoại thầm thở phào một tiếng, Đỗ Tu Hải vẫn còn thời gian bỡn cợt anh ta thì kể cả có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng vẫn chưa tới thời khắc nguy cấp nhất.

“Sao có thể không sợ được chứ?” Người đàn ông nghe điện thoại lau mồ hôi trên trán rồi thở phù một cái, trong lòng vẫn cảm thấy hốt hoảng nói: “Anh đừng có doạ tôi nữa đi, suýt chút nữa tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi!”

“Cậu sợ thật đấy à?” Ngữ khí của Đỗ Tu Hải hơi kỳ lạ, tựa như đối phương không nên sợ chết mới phải.

“Tôi đâu phải đồ ngốc vô tri cơ chứ! Tôi xông pha bên ngoài bao nhiêu năm nay, chịu muôn vàn khó khăn gian khổ, thập tử nhất sinh mới đi được tới ngày hôm nay. Rượu ngon còn chưa uống đủ, gái đẹp cũng chưa chơi đã, tiền còn chưa tiêu hết mà đã chết rồi chẳng phải là oan uống lắm sao!”

“Dựa theo cách nói của cậu thì chẳng phải sau khi chết đi sẽ lên thiên đàng sao? Thiên đàng có gì mà không có cơ chứ, rượu ngon đầy rẫy, gái đẹp lại không thiếu, đã thế lại còn là gái trinh, cậu còn gì tiếc nuối nữa?”

Đổi sang môi trường khác, sự lo lắng thấp thỏm trong lòng Đỗ Tu Hải đã hoàn toàn biến mất, cả con người anh ta trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Anh ta không nói chuyện chính mà bắt đầu nói đùa với người đàn ông nghe điện thoại.

“Đấy toàn là đi lừa cái bọn ngu ngốc không có kiến thức thôi, chết thì là chết, người chết cũng như cây đèn đã tắt, còn hưởng thụ cái chó gì nữa!” Người đàn ông nghe điện thoại trợn tròn mắt lên nói.

“Ha ha ha….” Dường như Đỗ Tu Hải nghe thấy một chuyện rất nực cười mà cười phá lên. Anh ta cười mất một phút rồi mới bắt đầu nghiêm nghị nói: “Tôi dặn dò cậu một việc vô cùng quan trọng, cậu nhất định phải chú ý đấy.”

“Vâng, ngài nói đi.” Người đàn ông trong điện thoại trịnh trọng nói.

“Tôi tiêm cho cậu mũi dự phòng trước!” Đỗ Tu Hải nói: “Chuyện này khá là nan giải, khi cậu bố trí người nhất định phải dặn dò cho rõ là phải tuyệt đối vô cùng cẩn trọng. Nhiệm vụ không hoàn thành cũng được nhưng nhất định không được để bản thân bị lộ. Nếu bị người ta nhắm tới thì lập tức tự sát luôn!”

“Nguy hiểm như vậy sao?” Người đàn ông nghe điện thoại thất kinh, anh ta vô thức hỏi: “Đối phương có thân phận thế nào? Lẽ nào là người của nhà nước sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa là một trong số đó được tung hô là vua của gián điệp cũng không ngoa.” Đỗ Tu Hải trịnh trọng nói: “Đặc công và gián điệp từng đi đời dưới tay của họ không đến một nghìn thì cũng là tám trăm.”

“Một trong số đó, bọn họ?” Người đàn ông trong điện thoại lập tức nghe ra trọng điểm trong lời nói của Đỗ Tu Hải rồi lập tức hỏi lại.

“Hai nhóm người, đều có thân phận phía nhà nước, là tinh anh trong các tinh anh, thân phận cụ thể thế nào thì tôi cũng không nói với cậu nữa, dù sao thì cậu cũng phải dặn người của mình nhất định phải cẩn thận!” Đỗ Tu Hải nói.

Người đàn ông trong điện thoại bất tự chủ mà ấp úng căng thẳng hỏi: “Rốt cuộc là đã điều tra ra được cái gì rồi? Tôi cảm thấy thật sự nguy hiểm đấy!”

“Tôi vẫn chưa nói xong đâu!” Đỗ Tu Hải cười khẩy một tiếng: “Ngoài ra còn có người của một nhóm tuy không mang thân phận nhà nước nhưng theo tôi thấy thì mức độ nguy hiểm của nhóm này không hề kém hai nhóm người của nhà nước. Nếu gặp người của nhà nước thì còn có thể giữ lại được cái mạng, dù gì thì người ta cũng sẽ làm rõ thân phận cụ thể của thủ hạ dưới trướng cậu. Nhưng nếu phải đối đầu với nhóm người này thì chết là cái chắc!”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe mà há hốc mồm, nhưng anh ta không biết phải nói gì nữa. Anh ta chắc chắn không cho rằng Đỗ Tu Hải đang bắn tiếng đe doạ, rất có khả năng là tình hình thực tế còn nghiêm trọng hơn thế.

“Tôi nhớ kỹ rồi!” Người đàn ông nghe điện thoại nghiến răng nói. Chỉ cần là việc mà Đỗ Tu Hải đã sắp đặt thì dù là núi đao biển lửa thì anh ta cũng sẽ phải chấp hành. Anh ta bây giờ hoàn toàn đã bị Đỗ Tu Hải nắm chặt trong lòng bàn tay. Chỉ cần Đỗ Tu Hải muốn thì chỉ cần búng tay một phát thôi là anh ta sẽ có kết cục chết không có chỗ chôn.

“Mục đích và chi tiết của nhiệm vụ tôi sẽ gửi tới email của cậu, cậu tự giải mã nhé. Giải mã xong lập tức xoá đi, đừng để lại bất kỳ dấu vết gì!” Đỗ Tu Hải dặn dò.

“Vâng, tôi nhớ kỹ rồi!” Người đàn ông nghe điện thoại nói.

“Đừng có bủn xỉn, đừng có giữ lại, phái hết người có năng lực mạnh nhất ra đi, dạng bình thường còn không xứng xách giầy cho người ta đâu, cử ra là chết vô ích hết đấy!” Đỗ Tu Hải lại nói.

“Vâng, tôi biết!” Người đàn ông kia trả lời.

“Dùng cách thức biện pháp gì thì cậu tự xem xét. Nhưng tôi kiến nghị tốt nhất vẫn nên là trà trộn vào trong, xâm nhập vào nội bộ. Tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện làm rắn, cách đó chết là cái chắc!” Đỗ Tu Hải nói.

“Cái này tôi hiểu!” Người đàn ông trong điện thoại lại nói.

“Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa!” Đỗ Tu Hải nói: “Số cũ tôi đã tiêu huỷ rồi, số này cũng sẽ lập tức tiêu huỷ luôn. Sau khi cúp máy thì cậu cũng huỷ luôn số này của cậu đi nhé. Nếu có chuyện gì tìm tôi thì tôi sẽ cho cậu một trang web, cậu để lại ám hiệu trên đó là được, tôi sẽ nhận được!”

Người đàn ông trong điện thoại nghe xong mà ngây ra, anh ta lập tức có suy đoán khác. Thêm vào đó là bộ dạng sốt sắng đến mức phát điên của Đỗ Tu Hải trong cuộc nói chuyện vừa xong khiến anh ta có một liên tưởng rất xấu.

“Ngài… ngài bị nhắm tới rồi sao?” Người đàn ông nghe điện thoại căng thẳng hỏi.

“Đoán linh tinh cái gì thế?” Đỗ Tu Hải mắng: “Nếu tôi bị nhắm đến rồi thì mẹ nhà cậu, còn gọi cho cậu được à? Há chẳng phải tôi chán sống hay sao?” Đỗ Tu Hải giận dữ bừng bừng nói: “Mấy hôm nay Kinh Thành xảy ra nhiều chuyện quá, trong đó có vài chuyện khả năng là có liên quan tới tôi. Nếu xử lý không ổn thoả thì kết cục của tôi chắc chắn còn đáng sợ hơn cả cái chết. Nhưng những người dưới trướng tôi có khả năng quấy nhiễu thế cục toàn là gương mặt quen thuộc, không tiện phái đi làm nên mới phải nhờ cậu giúp đỡ!”

“Xin lỗi, là do tôi quá căng thẳng!” Người đàn ông nghe điện thoại vội nói.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu làm không công đâu!” Đỗ Tu Hải lại nói: “Nếu thành công, cậu thực sự điều tra ra được cái gì đó, sau này có thể móc nối quan hệ được với người ta thì lần này tôi đảm bảo kiếm bộn luôn. Tôi nói thẳng nhé, cái chuyện mà cậu cứ giằng xé kia so với người ta thì còn chẳng bằng một cọng lông.”

Đỗ Tu Hải biết rằng nếu chỉ để người ta làm việc mà không cho người ta chút lợi lộc gì thì tên khốn này tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn sẽ oán hận. Bởi chuyện lần này quả thực vô cùng nguy hiểm, nói không chừng còn thiệt mạng luôn. Người đàn ông nghe điện thoại này cũng vật vã bao nhiêm năm nay, tốn không biết bao nhiêu công sức mới lôi kéo được vài trợ thủ đắc lực. Nếu bây giờ phải giao ra chắc chắn là anh ta sẽ đau lòng tới mức lăn ra chết luôn.

Người đàn ông trong điện thoại không xảo biện mà gật đầu lia lại. Trước mặt kiểu người như Đỗ Tu Hải thì có nói nhiều cũng toàn là sơ hở, chi bằng cứ chăm chỉ làm việc thì hơn. Dù sao thì bất luận anh ta có đồng ý hay không, chỉ cần là việc mà Đỗ Tu Hải giao phó thì dẫu rằng thủ hạ dưới trướng mình có chết sạch thì anh ta cũng vẫn phải làm theo.

Nói chuyện với Đỗ Tu Hải xong, người đàn ông nghe điện thoại lập tức mở điện thoại rồi rút sim ra. Sau đó anh ta kéo cái gạt tàn thuỷ tinh cỡ lớn ở trên bàn ra, vứt điện thoại và sim vào đó rồi rưới một chất lỏng trong suốt lên trên, sau đó lại bật bật lửa lên đốt.

“Bùm!” một tiếng, gạt tàn dưới đất lập tức bùng lên một ngọn lửa dữ dội, xém chút đã bốc tận lên trần nhà. Đến khi ngọn lửa bé lại thì một mùi khói nồng nặc toả ra, phủ kín cả văn phòng.

“Ông chủ?” Vừa đúng lúc này có người tới gõ cửa, lớn tiếng gọi to trước cửa phòng.

Tuy đã mở cửa sổ nhưng vẫn có khói len theo khe cửa toả ra bên ngoài văn phòng cùng với một mùi vị nhức mũi. Ai không biết chuyện còn tưởng rằng văn phòng đang cháy.

“Không sao, tôi xử lý ít đồ ấy mà!” Người đàn ông bịt mũi, anh ta bị làn khói làm cho sặc sụa nước mắt nước mũi ứa hết ra vội hét lên. Anh ta cầm một cái bút mực lật lại chiếc điện thoại ở trong gạt tàn thuỷ tinh vẫn chưa bị cháy hoàn toàn.