"Không phát hiện ra đối tượng khả nghi nào nhưng có lẽ cũng có không ít người của Cục 8 đã đến đây.” Chú Tư Hình khẽ nói: “Đã có nhân viên ngoại cần giả làm bảo vệ bắt đầu tiến vào tầng mười hai.”
“Đây là chuyện trong dự tính.” Ông lão bình tĩnh nói.
“Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, sao bọn họ lại có được tin tình báo vậy?” Tư Hình lại hỏi: “Ngày thứ hai tới đây tôi đã nghi ngờ người của Cục 8 đã tới rồi.”
“Khó nói lắm!” Ông lão lắc đầu nói: “Đối tượng mục tiêu lần này quá nhạy cảm, Cục 8 có khả năng lấy được tin tình báo thông qua mối khác, chắc là không cùng đường dây với chúng ta đâu!”
Tư Hình bất giác chau mày, ông lại càng tò mò thêm về đối tượng mục tiêu mà ông lão nhắc tới.
Tuy Tư Hình đang làm nhiệm vụ, nhưng ông không hề biết rằng người mà ông lão nhắc tới là ai.
Ông lão có dặn dò là nhiệm vụ lần này có liên đới rất lớn, nhất định phải chú ý ẩn náu, hơn nữa còn phải đề phòng những người cùng ngành trước đây, nhưng Tư Hình lại chẳng hề hay biết nhiệm vụ lần này có liên đới tới những ai. Kỳ lạ hơn nữa là lãnh đạo còn yêu cầu, khi mục tiêu gặp nguy hiểm còn phải giúp đỡ đối phương với điều kiện không để lộ thân phận.
Tuy rất tò mò nhưng ông hoàn toàn tin tưởng lãnh đạo nên Tư Hình không hề chất vấn gì về sự kỳ lạ trong nhiệm vụ lần này.
“Nhiệm vụ lần này tương đối khó.” Giọng nói của Tư Hình hơi chùng xuống.
Ông không biết cụ thể mục tiêu là ai, nhưng dựa theo suy đoán của ông, đối phương chắc chắn rất chuyên nghiệp. Nếu không thì đối phương không thể nào thoát khỏi sự vây bắt trùng trùng của Cục 8 ở thị trấn Bạch Tháp khi đó được. Đến ngay cả ngoại hình diện mạo đặc trưng của đối phương mà Cục 8 cũng không tra ra được. Còn đối thủ lúc này của ông, ngoài đối tượng mục tiêu nghi ngờ ra thì còn có cả Cục 8.
Làm cùng một ngành lại còn từng hợp tác rất nhiều lần nên ông vô cùng hiểu rõ sự lợi hại của Quan Thành Quân ở Cục 8. Đặc công và gián điệp chết dưới tay Quan Thành Quân nhiều không đếm xuể, rất nhiều trong đó đều là những đối tượng có tiếng lâu năm. Nếu một chọi một thì ông chẳng chút e dè. Nhưng nói khoa trương một chút thì lúc này ông đang đối chọi với một trong những cơ cấu bạo lực phụ trách an ninh quốc gia, hơn nữa họ còn được trang bị đầy đủ vũ trang.
“Tính toán cẩn thận, chưa chắc không có cơ hội thành công đâu!” Ông lão trầm giọng nói: “Chỉ cần cậu phát hiện ra tung tích của đối phương sớm hơn Quan Thành Quân một bước thì coi như là đã nắm bắt được tiên cơ rồi, quyền chủ động khi đó nằm trong tay cậu. Còn như về tình huống mục tiêu gặp nguy hiểm thì chính là khi người của Cục 8 phát hiện ra anh ta. Cậu giúp được thì giúp, cứu được thì cứu nhưng không được để lộ thân phận.”
“Vấn đề nằm ở chỗ làm thế nào tôi phát hiện sớm hơn anh ta một bước cơ chứ!” Tư Hình nói: “Ở đây ôm cây đợi thỏ liệu có phải là quá bị động hay không?”
“Không, đây là cách hiệu quả nhất!” Ông lão trịnh trọng nói: “Cậu yên tâm đi, người này chắc chắn sẽ tới đây, chỉ trong thời gian ngắn thôi. Người của Cục 8 kể cả có nắm được một vài tin tình báo thì thiết nghĩ cũng chỉ là nghe đồn, có lẽ lúc này bọn họ cũng đang nửa tin nửa ngờ.”
“Vâng, tôi đã rõ!” Tư Hình nói.
“Cậu cũng được coi như là lão làng của lão làng trong ngành này rồi. Xử lý tình huống bộc phát chắc chắn có kinh nghiệm hơn tôi. Vậy nên nếu ở vào thời khắc quan trọng thì cậu tuyệt đối không được do dự, nhất định phải xử trí quyết đoán, đừng cân nhắc được mất!” Ông lão lại dặn dò.
Tư Hình đáp lại rồi cúp máy.
“Xử trí phải quyết đoán, phải quyết đoán…” Tư Hình thầm lẩm bẩm. Đầu óc đột nhiên hiện lên khuôn mặt của anh kỹ sư kia, ông đứng phắt dậy.
Tư Hình vào trong thang máy chuẩn bị xuống tầng một. Ông đã hạ định quyết tâm trong chớp mắt, phải xem lại anh kỹ sư sửa điện. Hành tẩu thường niên ở tuyến số một nên ông vô cùng tin tưởng vào trực giác của mình.
Sau khi xuống thang máy, Tư Hình không hề xuống tầng hầm mà bước thẳng ra khỏi cửa của sảnh. Tuy lúc này là giờ nghỉ trưa nhưng cô nhân viên lễ tân vẫn chưa tan làm. Nhìn thấy Tư Hình đi qua, cô nhân viên lễ tân liền nói: “Tạm biệt, ngài đi cẩn thận ạ!”
Đi qua quầy lễ tân, Tư Hình bỗng như sực nghĩ ra điều gì. Ông dừng bước lại, quay người sang hỏi: “À, phải rồi, điện thoại của ban kỹ thuật chỗ các cô là bao nhiêu?”
Cô lễ tân xinh đẹp nở một nụ cười ngọt ngào: “Thưa ngài, xin hỏi ngài có nhu cầu gì ạ, bây giờ tôi có thể gọi điện trực tiếp nói với họ.”
“Tôi có chút việc riêng, muốn tìm một nhân viên ở đó giúp đỡ!” Tư Hình nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng vàng khấp khểnh.
Cô nhân viên lễ tân giật giật khoé mắt nhưng vẫn lễ phép nói: “Xin hỏi ngài tìm ai ạ? Kỹ sư ở ban kỹ thuật tôi quen gần hết!”
Tư Hình nói: “Cậu ta cao trên mét tám, trông rất rắn rỏi, mũi hơi tẹt, miệng rất lớn…” Tư Hình vừa nói vừa dùng tay miêu tả.
“Ngài đang nhắc tới kỹ sư Tăng phải không ạ!” Cô nhân viên lễ tân nói: “Anh ấy cao nhất ban kỹ thuật, những người khác không ai tới 1 mét 8.”
“Cô quen cậu ấy à! Vậy thì tốt quá!” Tư Hình lẩm bẩm một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn ngó xung quanh. Ông xoay người lại vào camera rồi móc tập tiền ra, rút ra một xấp nhét vào tay cô nhân viên lễ tân.
“Thưa ngài, cái này…” Cô nhân viên lễ tân có chút kinh hãi, tay cô nắm lấy xấp tiền, không biết phải làm thế nào.
“Yên tâm đi, camera không quay được đâu!” Tư Hình lén làm mặt xấu: “Tôi không để cô giúp không công đâu, cô giúp tôi hỏi xem anh ta hiện giờ đang ở đâu?”
Cô lễ tân hơi do dự, cái chính là Tư Hình đưa cho cô ta uá nhiều tiền. Cô nhân viên lễ tân nắm đống tiền trong tay đoán rằng ít nhất cũng hơn một nghìn tệ. Cô ta nghi ngờ Tư Hình có ý đồ gì đen tối. Lúc trước cũng chẳng phải là cô ta chưa bao giờ lén nhận tiền tip, nhưng nhiều nhất cũng chỉ một hai trăm tệ. Ông ta đưa cô ta nhiều tiền như vậy chắc chắn là muốn cô ta làm việc xấu xa gì đó.
“Tôi không bảo cô làm gì khác đâu.” Tư Hình nhìn ra được cô ta đang do dự cái gì: “Tôi sẽ không xin số của cô, cũng không mời cô đi ăn cơm, đơn giản là tôi muốn nhờ cô giúp mà thôi!” Tư Hình bổ sung.
“Vậy để tôi hỏi giúp ngài!” Cô nhân viên lễ tân xấu hổ bẽn lẽn cười.
“Cô nhớ kỹ nhé! Đừng để anh ta biết được là tôi tìm anh ta. Cô cứ bịa ra một lý do, cứ nói là cô tìm anh ta có việc!” Tư Hình không yên tâm dặn dò thêm.
“Tôi biết rồi thưa ngài.” Cô nhân viên lễ tân gật đầu rồi gọi cho ban kỹ thuật.
“Chào anh, anh Tăng có ở đó không?” Cô lễ tân hỏi.
“Vừa về rồi!” Đầu dây bên kia nói.
“Về rồi sao? Thế buổi chiều anh ấy có tới không?” Cô nhân viên lễ tân lại hỏi.
“Nghe nói xin nghỉ rồi.” Bên trong điện thoại lại nói.
“Xin nghỉ à!” Cô nhân viên lễ tân ra hiệu với Tư Hình.
“Vâng, cảm ơn anh!” Cô nhân viên lễ tân trông thấy động tác ngắt điện thoại bằng tay của Tư Hình.
“Ban kỹ thuật nói là anh ta đi về rồi, buổi chiều xin nghỉ!” Cô nhân viên lễ tân nhìn Tư Hình nói.
“OK, cảm ơn cô nhé!” Tư Hình cười nói.
“Nhưng… thưa ngài… tiền của ngài…” Cô nhân viên lễ tân do dự nói. Về cơ bản thì cô ta chẳng giúp được gì cả nên cảm thấy rất ngại khi nhận nhiều như vậy.
“Tôi bảo cho cô là cho cô, sợ tôi đòi lại đấy à!” Tư Hình cười phá lên rồi đi ra khỏi sảnh.
Xin nghỉ? Tư Hình khẽ lẩm bẩm một tiếng. Ông ta lại càng cảm thấy cậu kỹ sư trẻ tuổi này dường như có gì đó không đúng.
Tư Hình tìm một chỗ vắng vẻ rồi lại gọi cho lãnh đạo.
“Không nhìn ra được cậu ta có điểm gì nghi vấn nhưng tại sao cậu vẫn nghi ngờ cậu ta?” Ông lão lại quay về phòng ngủ, nói với Tư Hình trong điện thoại.
“Tôi không nói ra được, dựa vào trực giác của mình thôi!” Tư Hình mồm mép nói: “Chỉ là tôi muốn nói với ngài xem liệu có khơi ra được điểm sáng gì không?”
Ông lão hiểu rất rõ trạng thái tâm lý của Tư Hình lúc này. Làm ngành này hoặc người theo ngành cảnh sát khi đi điều tra, rõ ràng biết là có nghi vấn nhưng vẫn không tìm ra được mấu chốt ở đâu, cái thiếu hụt chính là điểm sáng trong tích tắc.
“Quan sát đối tượng, ngoài diện mạo và thân hình ra thì cũng chỉ còn bốn chữ cử chỉ ngôn hành mà thôi. Cậu cố nghĩ xem cậu ta đã nói cái gì, làm động tác gì?” Ông lão lại nói.