“Kẻ thù lắng nghe”
H ai tuần sau, khi thức giấc trong căn phòng ở khách sạn Huy Hoàng, một phần câu chuyện diễn ra trong tâm trí Bond.
Anh đã đến Royale-les-Eaux kịp bữa tiệc trưa vào hai ngày trước. Không có cố gắng bắt liên lạc nào với anh, không có một thoáng tò mò nào khi anh ký sổ đăng ký với tên “James Bond, cảng Maria, Jamaica”.
đã không thể hiện sự quan tâm che chắn cho Bond.
“Một khi bắt đầu chạm trán với Le Chiffre tại bàn cờ bạc, coi như cậu đã có vỏ bọc rồi”, ông ta nói. “Nhưng hãy khoác một vỏ bọc phù hợp với công chúng”.
Bond rất thông thạo Jamaica, vì thế anh yêu cầu được chỉ huy, từ đó xuất hiện như một anh quý tộc đồn điền có cha làm giàu nhờ thuốc lá và đường; và chọn cách tiêu xài vào chứng khoán thị trường cùng sòng bạc. Nếu bị điều tra Bond sẽ nêu tên Charles Dasilva của hãng Caffery, Kingston như luật sư của anh. Charles sẽ làm cho câu chuyện đáng tin hơn.
Bond đã bỏ ra hai buổi chiều hôm trước và hầu như mọi đêm ở Casino, đánh bạc theo những hệ thống chuỗi phức tạp trên xác suất thắng thua ngang ngửa ở bàn roulette. Anh đánh một “banco” cao ở bàn chemin-de-fer bất cứ lúc nào nghe rao mời. Nếu thua, Bond sẽ “theo” một lần và không đeo đuổi hơn nữa khi thua lần thứ hai.
Bằng cách này, Bond đã thắng khoảng 3 triệu franc, tạo cho thần kinh và cảm giác bài bạc một dịp luyện tập trọn vẹn. Anh đã thuộc rõ vị trí của Casino trong tâm trí, Trên hết, anh đã có thể quan sát Le Chiffre tại bàn và phiền muộn ghi nhận rằng gã là một tay cờ bạc không sai sót và may mắn.
Bond thích ăn một bữa sáng ngon miệng. Sau khi tắm nước lạnh, anh ngồi vào bàn viết trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời và tiêu thụ nửa bình nước cam ướp lạnh, ba quả trứng và thịt lợn muối xông khói, cùng một phần gấp đôi cà phê không đường. Anh đốt điếu thuốc đầu tiên, do hãng Morlands trên đường Grosvernor pha trộn cho anh từ loại thuốc lá của Balkan và Thổ Nhĩ Kỳ; ngắm những làn sóng nhẹ liếm vào bờ biển dài và đoàn thuyền đánh cá đến từ Dieppe phân tán hướng ra làn sương nhiệt tháng Sáu, theo sau là trò rượt đuổi của đàn hải âu Bắc Đại Tây Dương.
Bond đang chìm đắm trong tư tưởng thì điện thoại vang lên, người gác dan thông báo một Giám đốc của hang Radio Stentor đang chờ dưới nhà với một bộ vô tuyên mà anh đã đặt mua từ Paris.
“Tất nhiên”, Bond trả lời. “Cho ông ấy lên”.
Đây là vỏ bọc do Phòng Nhì khoác cho nhân viên liên lạc với Bond. Bond quan sát cửa, hy vọng sẽ là Mathis.
Khi Mathis bước vào như một doanh nhân đáng kính, trên tay là một gói vuông to có quai xách bằng da, Bond rộng nở nụ cười và hẳn sẽ nồng nhiệt chào đón anh ta nếu như Mathis không nhíu mày, giơ bàn tay kia lên chặn lại sau khi đã cẩn thận khép cửa.
“Tôi vừa từ Paris đến, thưa ông, và đây là bộ vô tuyến mà ông yêu cầu được dùng thử - 5 van, siêu sóng đôi như các ông gọi ở Anh. Từ Royale này ông sẽ liên lạc được với hầu hết các thủ đô châu Âu không có núi trong vòng 40 dặm theo bất cứ hướng nào”.
“Nghe ổn đấy”, Bond đáp, lông mày nhướng lên trước trò ra vẻ bí mật này.
Mathis không để ý. Anh ta đặt bộ máy đã gỡ giấy bao lên sàn nhà, bên cạnh bảng điều khiển không bật sáng dưới mặt lò sưởi điện.
“Mới vừa quá 11 giờ”, anh ta lên tiếng, “và tôi biết ca đoàn Compagnons de la Chanson hẳn đang phát thanh trên làn sóng trung bình từ Rome. Họ đang lưu diễn quanh châu Âu. Chúng ta hãy xem máy tiếp nhận sóng như thế nào. Một cuộc thử nghiệm công bằng thôi”.
Anh ta nháy mắt. Bond nhận thấy Mathis đã mở âm lượng tối đa, đèn đỏ biểu hiện băng tần dài đã phát sáng mặc dù bộ máy vẫn câm nín.
Mathis loay hoay phía sau máy. Đột ngột tiếng tĩnh điện gầm lên đáng sợ khắp căn phòng nhỏ. Trong thoáng chốc, anh ta nhìn bộ máy với vẻ rộng lượng rồi tắt đi, giọng nói đầy thất vọng.
“Thưa ông - xin hãy thứ lỗi - dò sóng dở quá”. Và Mathis lại cúi xuống các mặt số. Sau một vài điều chỉnh, hòa âm nhạc Pháp vang lên và anh ta bước đến chỗ Bond, vỗ rất mạnh vào lưng và siết chặt tay anh đến mức đau điếng.
Bond mỉm cười đáp lại. “Chuyện quái gì đây?” anh hỏi.
“Ông bạn thân mến”, Mathis hoan hỉ, “ông bạn đã bị lộ diện, lộ diện, lộ diện. Trên kia”, anh ta chỉ lên trần nhà, “vào lúc này, ông Muntz hoặc bà vợ giả của ông ta, nghe nói nằm liệt giường vì cúm, đã bị điếc, điếc tuyệt đối. Và tôi hy vọng là đang quằn quại đau đớn”. Mathis nhe răng cười thích chí trước cái nhíu mày hoài nghi của Bond.
Anh ta ngồi lên giường, xé một gói thuốc lá hiệu Caporal bằng móng tay. Bond chờ đợi.
Mathis hài lòng về sự giật gân do lời lẽ của mình gây ra. Anh ta nghiêm chỉnh trở lại.
“Tôi không biết chuyện xảy ra như thế nào. Chắc họ đã theo dõi anh nhiều ngày trước khi anh đến. Địch thủ ở đây mạnh thật sự. Trên đầu anh là gia đình nhà Muntz. Gã là người Đức. Bà ta đến từ nơi nào đó ở Trung Âu, có lẽ dân Tiệp. Đây là một khách sạn kiểu xưa. Có những ống khói không sử dụng đằng sau các lò sưởi điện này. Ngay tại đây”, anh ta chỉ lên trên mặt lò sưởi vài inch, “có treo một bộ phận bắt tín hiệu vô tuyến cực mạnh. Dây dẫn chạy lên trên ống khói vào phía sau lò sưởi nhà Muntz, nơi đặt một máy khuếch đại. Trong phòng họ là một máy ghi âm và cặp tai nghe mà vợ chồng họ thay phiên nhau sử dụng. Đó là lý do tại sao bà Muntz bị cúm phải dùng bữa trên giường, và tại sao ông Muntz phải túc trực bên vợ, thay vì ra ngoài thưởng thức ánh nắng cùng trò cờ bạc của khu nghỉ mát thú vị này”.
“Chúng tôi biết một số chi tiết này vì người Pháp chúng tôi rất thông minh. Phần còn lại được xác định bằng cách tháo đinh ốc lò sưởi điện của anh vài giờ trước khi anh đến đây”.
Vẻ nghi ngờ, Bond bước đến lò sưởi và xem xét những chiếc đinh ốc gắn bảng điều khiển vào tường. Rãnh của chúng phô ra những vết trầy rất nhỏ.
“Bây giờ là lúc đóng kịch thêm chút nữa”, Mathis nói. Anh ta bước đến trước bộ máy vô tuyến, lúc ấy vẫn đang phát ra giai điệu chặt chẽ cho nhóm thính giả ba người và tắt máy.
“Ông hài lòng chứ, thưa ông?” Mathis hỏi. “Ông nhận thấy giọng hát trong trẻo biết bao. Họ chẳng phải là một ca đoàn tuyệt vời ư?” Anh ta phác một cử chỉ uốn khúc bằng bàn tay phải và nhướng lông mày.
“Họ hát hay”, Bond đáp, “đến mức tôi muốn nghe nốt phần còn lại của chương trình”. Anh toét miệng cười khi nghĩ đến những cái liếc nhìn tức giận mà nhà Muntz hẳn đang trao đổi trên kia. “Tự bản thân cỗ máy dường như đã tuyệt vời. Đúng thứ tôi đang tìm để mang về Jamaica”.
Mathis mỉa mai nhăn mặt và chuyển trở lại chương trình của Rome.
“Anh và cái Jamaica của anh”, anh ta nói và ngồi xuống giường trở lại.
Bond cau mày nhìn Mathis. “À, chuyện đã rồi, có than thở cũng vô ích”, anh lên tiếng. “Chúng ta không chờ đợi vỏ bọc tồn tại lâu dài, nhưng thật đáng lo khi địch thủ ra tay quá sớm”. Anh tìm kiếm trong tâm trí một manh mối nhưng vô ích. Có thể địch thủ đã phá được một trong những mật mã của chúng ta chăng? Nếu thế, nên cuốn gói về nhà là hơn. Anh và công tác của anh ắt hẳn sẽ bị lộ.
Mathis dường như đọc được ý nghĩ của Bond. “Không thể do mật mã”, anh ta nói. “Vả lại nếu có chúng tôi đã báo ngay cho London và họ sẽ đổi mật mã. Có thể nói với anh rằng chúng ta đã gây huyên náo”. Mathis mỉm cười với vẻ thỏa mãn của một địch thủ thân thiện. “Bây giờ ta vào việc, trước khi ca đoàn giỏi giang của chúng ta hết hơi”.
“Trước hết” - anh ta rít đầy phổi một hơi Caporal - “anh sẽ hài lòng với Số Hai. Cô gái tuyệt đẹp (Bond nhíu mày), quả thật tuyệt đẹp”. Thích chí trước phản ứng của Bond, Mathis tiếp tục: “Tóc đen, mắt xanh, và... ừm... nảy nở ra trò. Trước lẫn sau”, anh ta thêm thắt. “Và cô nàng là chuyên viên vô tuyến, mặc dù điều này ít lôi cuốn về thể xác, nhân viên xuất sắc của Radio Stentor và là phụ tá của tôi với tư cách người bán máy vô tuyến trong mùa hè ở đây”. Anh ta nham nhở cười. “Cả hai chúng tôi ngụ tại khách sạn, như vậy phụ tá của tôi sẽ có mặt trong trường hợp bộ vô tuyến của anh hư hỏng. Tất cả những bộ máy mới, kể cả máy của Pháp, đều có khuynh hướng gặp trở ngại nho nhỏ ban đầu vào ngày thứ nhất hoặc thứ hai. Và đôi khi vào ban đêm”, anh ta nói thêm với một cái nháy mắt cường điệu.
Bond không thích thú. “Người ta gửi một cô gái cho tôi để làm quái gì?” anh cay cú hỏi. “Họ tưởng đây là chuyến đi chơi dã ngoại chết tiệt sao?”
Mathis ngắt lời. “Bình tĩnh đi, James. Cô ấy nghiêm chỉnh và lạnh lùng như băng đá. Nói tiếng Pháp như người bản xứ và hiểu rõ ngọn ngành công việc, vỏ bọc thật hoàn hảo, và tôi đã dàn xếp để cô ấy hoạt động cùng anh một cách trơn tru. Còn gì tự nhiên hơn nữa khi anh chọn một cô gái đẹp ở đây? Là một nhà triệu phú Jamaica”, anh ta bật ho với vẻ lễ phép, “với dòng máu nóng cùng mọi thứ của mình, trông anh sẽ trơ trọi nếu không có bạn gái”.
Bond hồ nghi càu nhàu.
“Có những ngạc nhiên nào khác?” anh hỏi, vẻ ngờ vực.
“Không có gì nhiều”, Mathis trả lời. “Le Chiffre đã vào ở trong biệt thự, cách đây khoảng 10 dặm trên đường dọc bờ biển. Gã có hai tên vệ sĩ. Chúng có vẻ là những thằng có năng lực. Một trong hai tên vừa ghé vào một khách sạn tư nhân nhỏ trong thị trấn, nơi có ba kẻ bí mật và khá cục súc đã vào trọ trong 2 ngày trước. Có thể chúng là một bộ phận của nhóm. Giấy tờ hợp lệ - rõ ràng là Czech -nhưng một người của chúng tôi cho biết chúng nói tiếng Bulgaria trong phòng. Chúng tôi ít thấy loại này quanh đây. Phần lớn bọn đó được sử dụng để chống lại người Turk và Yugoslav. Chúng vốn ngu ngốc nhưng trung thành. Người Russia lợi dụng chúng vào những vụ giết chóc đơn giản, hoặc làm vật tế thần trong những vụ phức tạp hơn”.
“Rất cảm ơn anh. Cái nào sẽ là của tôi?” Bond hỏi. “Còn gì khác không?”
“Không. Hãy đến quán rượu Hermitage trước bữa trưa. Tôi sẽ dàn xếp việc giới thiệu. Anh hãy mời cô ấy ăn tối. Sau đó cô ấy sẽ cùng anh vào Casino một cách tự nhiên. Tôi cũng sẽ ở đấy nhưng tránh mặt. Tôi có một hoặc hai anh chàng giỏi giang và chúng tôi sẽ trông nom anh. Ô, ở đây còn một gã người Mỹ tên Leiter đang ngụ trong khách sạn. Hắn là người của C.I.A. tại Fontainebleau. London bảo tôi nói anh biết. Nhìn tạm ổn. Có thể có ích”.
Một tràng tiếng Ý vang lên từ bộ vô tuyến đặt trên sàn nhà. Mathis tắt máy, rồi họ trao đổi vài câu về cỗ máy và cách thức thanh toán. Sau đó cùng với những lời tạm biệt dồi dào tình cảm và một cú nháy mắt cuối cùng, Mathis ra khỏi phòng.
Bond ngồi tại cửa sổ, tập trung các ý tưởng. Những gì Mathis nói đều không làm anh yên tâm. Anh đã hoàn toàn bị lộ và thật sự bị theo dõi một cách chuyên nghiệp. Một nỗ lực có thể được tiến hành để loại bỏ anh, thậm chí trước khi có cơ hội đọ sức với Le Chiffre trên bàn sát phạt. Kẻ thù vốn không có những định kiến ngu ngốc về chuyện giết người. Lại còn cô gái quấy rầy kia nữa. Bond thở dài. Phụ nữ là để giải trí. Trong công việc, họ cản trở và gây rắc rối mọi chuyện bằng tự ái cùng toàn bộ gói hành lý cảm xúc mà họ lôi đi khắp nơi. Người ta phải trông nom và săn sóc họ.
“Chó thật”, Bond rủa, rồi sực nhớ lại gia đình nhà Muntz, anh rủa lần nữa nhưng to tiếng hơn và bước ra khỏi phòng.