Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 8: Linh tà

Cuối cùng Lưu Trưng cũng lui bước, mua một chiếc xe ngựa nhỏ nhét Nam Cung Nhã vào. Chính mình thì ngồi ở bên ngoài đánh xe.

Bất quá Nam Cung Nhã mới không thành thật ngồi một mình trong xe. Trong chốc lát nàng thò đầu ra hỏi Lưu Trưng khát hay không khát, trong chốc lát lại chui ra, nhét một khối điểm tâm cho Lưu Trưng. Cuối cùng đơn giản đem liêm xe kéo lên, đặt mông ngồi cạnh Lưu Trưng, thì thầm cùng nàng nói chuyện.

Đương nhiên, đại đa số thời điểm đều là Nam Cung Nhã nói, Lưu Trưng thực ngẫu nhiên mới “Ân” một tiếng.

Hai ngày sau đi được thật sự thuận lơi. Một đường đi đều là trấn nhỏ, cỏ thể tìm được khách điếm ngủ trọ. Mà nhát như Nam Cung Nhã từ khi biết Lưu Trưng là nữ tử liền hoàn toàn dính lấy nàng, không dám đi loạn. Thậm chí buổi tối cũng muốn đồng giường cộng chẩm… Chẳng qua đều bị cự tuyệt một cách vô tình.

Nhưng càng đi về phía trước, người ở liền càng dần thưa thớt.

“Nơi này thoạt nhìn thật đáng sợ…” Nam Cung Nhã ôm cánh tay lui vào trong xe ngựa.

Kỳ thật cái nơi gọi là “đáng sơ” chỉ là một rừng cây nhỏ. Chính là lúc này sắc trời đã tối, trong rừng lại không có người ở, có vẻ có chút âm trầm. Chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa lăn trên sỏi đá vọng lại trong rừng cây.

“Chúng ta đêm nay ở chỗ nào? Nếu qua cánh rừng này vẫn không tìm được nhà nào đâu?” Chẳng được bao lâu Nam Cung Nhã lại nhô đầu ra hỏi.

“Vậy ngủ ngoài trời.” Lưu Trưng mặt không đổi sắc.

Nam Cung Nhã run rẩy lên.

Nhưng mà vận khí của các nàng không tệ lắm. Ra khỏi rừng cây nhỏ, tiện đường đi them một đoạn. Lưu Trưng nhảy xuống xe ngựa, đẩy ra cỏ dại ven đường, nhìn thấy một tảng đá lớn trên mặt đất. Trên tảng đá có khắc hai chữ to “Linh Tà”, cũng không biết có ý gì. Đi tiếp lên phía trước, là một thôn nhỏ.

“Đây… Là địa phương nào?” Nam Cung Nhã nhô đầu ra khỏi trong xe.


Lưu Trưng lắc đầu, nàng cũng không biết.

Nhưng không hiểu vì sao, nàng tổng cảm thấy khối đã có khắc hai chữ “Linh Tà” có chút cổ quái. Nhưng nếu nói cổ quái ở chỗ nào, nàng lại không nói ra được. Trực giác?

Lưu Trưng thở dài, dắt xe ngựa đi lên phía trước một đoạn.

Vào trong thôn, đi chưa được bao xa, các nàng liền gặp người. Đó là một cô gái mặc quần áo vải thô, nhìn nhiều nhất chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, có một đôi mắt to lung liếng. Trên tay cầm một rổ rau xanh, tò mò nhìn chăm chăm vào xe ngựa của các nàng.

Lưu Trưng không lên tiếng, ho nhẹ một cái. Lúc sau hướng bên trong xe gọi: “Xuống xe.”

Nam Cung Nhã là người thực giỏi giao tiếp. Nàng từ trên xe ngựa nhảy xuống đất, nói ba xạo trước mặt thôn cô, đã tìm hiểu được hết thảy.

Thôn này gọi là Linh Tà thôn. Trong thôn có rất ít người, phần lớn là người sống ở trên núi. Cơ bản là tự cung tự cấp, cách mươi ngày nửa tháng mới phái người đi thị trấn đổi chút nhu yếu phẩm trở về, còn lại hoàn toàn phong bế ở trong khe núi này. Mọi chuyện trong thôn do một lão tộc trưởng quản lý. Mà cô gái này tên Lý Nhị Nha, chính là cháu gái của tộc trưởng.

Nhị Nha nghe các nàng muốn tìm chỗ tá túc, rất nhiệt tình đem hai người về nha của mình.

Vị Lý tộc trưởng này cũng là một người vô cùng hiếu khách. Một bên đón các nàng vào nhà, một bên gọi hang xóm lại hỗ trợ giết gà chuẩn bị cơm tối. Các nàng thế mới biết, nguyên lai cha mẹ của Nhị Nha lên núi, phải vài ngày sau mới có thể trở về.

Nam Cung Nhã vẻ mặt tò mò, kéo tay Lưu Trưng đi khắp nơi xem xét. Cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.

Lưu Trưng vốn ở nông thôn lớn lên, tự nhiên không nhiều hứng thú. Nhưng ngồi ở trong nhà cũng bị vị tộc trưởng nhiệt tình kia lôi kéo nói chuyện, cung như nhau không được thoải mái cho nên nàng bất đắc dĩ chọn đi xung quanh cùng Nam Cung Nhã. Nhưng mà khi các nàng tính toán đi ra ngoài ngao du, thì Nhị Nha cản lại các nàng.

“Đến canh giờ này không thể ra ngoài.”

“Vì sao?” Nam Cung Nhã khó hiểu nói.

“Thôn này của chúng ta…” Nhị Nha có chút ấp úng: “Thôn của chúng ta tổ truyền xuống quy củ, bầu trời tối đen liền không thể xuất môn.Đều… đều phải ở trong phòng.”

“A?” Nam Cung Nhã càng không rõ, nàng trời sinh tính tình hoạt bát, tự nhiên là muốn ngụy biện: “Chúng ta không phải là người trong thôn, sẽ không cần phải tuân theo quy củ trong thôn.”

“Không … Không được!” Nhị Nha gấp đến độ mặt đỏ rần.


Lần này ngay cả Lưu Trưng cũng có chút kỳ quái, mắt lạnh đảo qua, nhẹ nhàng nói một chữ: “Nói.”

Nhị Nha bị dọa đến run run, thành thật nói thật: “Trong thôn này của chúng ta có tà linh… Nghe nói là một nữ quỷ tu thành. Khi bầu trời tối đen sẽ từ trong rừng cây nhỏ bên kia chạy tới. Nếu… nếu có người xuất môn khi trời tối, sẽ bị bắt đi hút dương khí… Còn có thể bị ăn thịt.”

Tà Linh? Nữ quỷ? Hút dương khí càn muốn ăn thịt người?

Nhị Nha nói quả thực là ông nói gà bà nói vịt. Lưu Trưng có điểm không tin.

Nhưng Nam Cung Nhã lại sắp bị hù chết, nhanh chóng đem chân đang định bước ra thu trở về, gắt gao nắm lấy tay Lưu Trưng, nhỏ giọng nói: “Thật sự có quỷ! làm sao bây giờ! Không ra ngoài có phải sẽ không bị ăn phải không?”

“Đúng, không ra liền không có việc gì.”Nhị Nha cũng đè thấp thanh âm, nói như đinh đóng cột.

“Lưu Trưng, chúng ta nhanh chóng đi trốn thôi!”

“Đúng, trốn thôi!”

Hai nữ tử mỗi người một câu, nói đến thập phần náo nhiệt. Lưu Trưng cảm thấy được buồn cười nhưng cũng không phản bác. Gật đầu liền cùng nhau vào phòng.

Hôm nay cơm chiều vô cùng phong phú, thậm chí so với lúc các nàng ở trong trấn nhỏ ăn còn tốt hơn.

Trên bàn đầy ắp thịt gà thịt bò, đều là món chính. Rau củ cũng không có nhiều. Nam Cung Nhã đoán thôn trang này chắc sống dựa vào sông, thôn dân chủ yếu là săn thú bắt cá mà sống.

Người trong thôn tính cách sang sảng hiếu khách. Hàng xóm xung quanh mọi người đều đến góp vui. Một bữa cơm cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.

Nam Cung Nhã hai ba câu đã cùng mậy phụ nhân nhà bên quen thuộc, trên bàn cơm vẫn không ngừng mở miệng, khong phải nói giỡn chính là khoongnguwngf ăn. Bất quá nàng cũng vài phần cảnh giác không đem đại danh “Nam Cung Nhã” nói ra, chỉ tự xưng là “Nam Nhã”. Trên bàn, trái một câu “Nam cô nương”, phải một câu “Nam tiểu thư”, phi thường náo nhiệt.

Mà Lưu Trưng chỉ cúi đầu ăn cơm, rượu một hơi cũng không uống. Các nam nhân tuy muốn mời rượu nhưng lại bị ánh mắt lạnh lung của Lưu Trưng uy hiếp, chỉ nói vài câu rồi thôi.

Ăn uống no xong, Nhị Nha mang theo các nàng đi đến một gian ở hậu viện:

“Gối cùng đệm chăn, ta đều thay sạch sẽ rồi. Các ngươi chấp nhận ở một đêm đi.” Bởi vì Nam Cung Nhã luôn cương điệu nói với Nhị Nha nàng cùng Lưu Trưng là phu thê, vốn nên ngủ cùng phòng, cho nên Nhị Nha mới an trí các nàng ở cùng một phòng.


Nam Cung Nhã vào trước thăm dò một vòng.

Phòng ở này cũng không lớn, liếc mắt một cái có thể xem toàn bộ. Chỉ có một chiếc giường, chăn đệm trải ở trên thoạt nhìn như mới, thập phần sạch sẽ.

“Đã muốn tốt lắm.” Lưu Trưng thản nhiên nói: “Đa tạ cô nương khoản đãi thu lưu.”

“Đây… đây không có gì.” Nhị Nha không ngờ Lưu Trưng sẽ nói lời cảm tạ, khuôn mặt bị Lưu trưng nhìn qua toàn bộ đều đỏ lên: “Không cần…Không cần khách khí.” Nói xong câu cuối cùng, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Chẳng biết tại sao Nam Cung Nhã cảm thấy có chút là lạ, liền đi đến giữa hai người họ, cười hì hì hướng Nhị Nha nói: “Sắc trời cũng không còn sớm, ngươi cũng sớm về nghỉ ngơi đi.”

Nhị Nha ngọt ngào đáp ứng, liên quay đầu đi rồi.

Nam Cung Nhã nhìn người đi đến không thấy mới quay đầu lại, vẻ mặt xấu xa nhìn Lưu Trưng: “Trong phòng này chỉ có một cái giường.”

“Ân.”

Lưu Trưng đi vào phòng.

Phản ứng này khiến cho Nam Cung Nhã có chút thất vọng. Một đường đi với nhau, nàng đối Lưu Trưng coi như là có chút hiểu biết. Biết Lưu Trưng tính cách lạnh lùng, không thích nói chuyện, lại càng không thích bị người đụng chạm. Mặc dù hai người bọn họ quen thuộc nhau như vậy, ngẫu nhiên Nam Cung Nhã chọc nàng một chút hoặc kéo tay nàng, Lưu Trưng đều lạnh lẽo nhìn nàng. Tiếp theo Nam Cung Nhã liền run run lu trở về.

Nhưng tình huống trước mắt, các nàng muốn “đồng giường cộng chẩm”, Lưu Trưng tự xưng “Từ nhỏ ngủ một mình quen” thế nhưng mặt không đổi sắc. Khiến cho Nam Cung Nhã đối với chuyện sắp phát sinh không hiểu có chút chờ mong.

Chờ mong như vậy khiến Nam Cung Nhã nhìn chằm chằm xem Lưu Trưng.

Nhưng Lưu Trưng không có một chút ngượng ngùng. Thoải mái ở trước ánh mắt nóng bỏng của Nam Cung Nhã cởi áo khoác, giải khai tóc. Nam Cung Nhã thế này mới phát hiện ---------

Diệp Lưu Trưng chính xác…. Chính xác là một nữ tử.

Tuy nói vóc dáng của nàng so với nữ tử bình thương cao hơn không ít. Khuôn mặt cũng lạnh lung hơn một chút. Ánh mắt còn sắc bén hơn một chút. Ngực cũng …bằng hơn một chút.

Nhưng nàng chân chính vẫn là một nữ tử.


Áo trắng, tóc đen. Tốc đen như thác chảy xuống triền mien cùng với vẻ lạnh lùng làm tăng thêm vài phần phong tình. Lại thêm xương bả vai nhô ra, khớp xương rõ ràng khiến qua lớp áo cũng nhìn thấy. Nàng tuy gầy nhưng không yếu, khí chất thanh tĩnh động long người. Xuyên qua tóc có thể nhìn thấy đường cong dịu dàng, hơn nữa ẩn dấu ở trước vạt áo có thể nhìn thấy tinh xảo xương quai xanh, mĩ đắc kinh người, thậm chí còn có cảm giác thần bí mê người. Lại nhìn đến hai gò má của nàng cùng hai tai, cổ, chỉ thấy một mảnh trắng nõn nhẵn nhụi, giống như mĩ ngọc trơn nhuận sáng bóng.

Nam Cung Nhã trong đâu toát ra một đống từ để khen ngợi mĩ nhân như là: băng cơ ngọ cốt, nhu thể sinh hương..

Chính là… Không biết xúc cảm có giống như mĩ ngọc bóng loáng, lành lạnh.

Nam Cung Nhã mạc danh kì diệu toát ra ý tưởng, nhưng lại nhanh chóng bị ý nghĩ của mình dọa đến. vội vàng mở to hai mắt đem đầu thanh tỉnh.

“Xem đủ chưa?”

Lưu Trưng con mắt lưu chuyển, thần sắc lạnh lùng.

“Xem… Không… A không phải, ta là nói...’ Nam Cung Nhã nói năng lộn xộn. Nhất là đối diện với cặp mắt lạnh như băng dường như xem thấu hết thảy của Lưu Trưng, đại não của nàng nháy mắt liền trống rỗng. Vì thế nên nàng rất nhanh cúi đầu nhìn xuống, tầm mắt dừng ở trên áo khoác Lưu Trưng vừa mới cởi ra. Quả nhiên rất nhanh tìm trở về tỉnh táo, vì thế nhanh chóng nói lại: « Ta chính là cảm thấy được... Ngươi vừa xinh đẹp lại có... dáng người tốt như vậy, quả thực là trời sinh như như cái mắc áo, mặc cái gì cũng hảo nhìn, ta... Ngay cả ta cũng có chút hâm mộ... «

Đúng, còn có điểm ghen tỵ!

Đúng, nàng có cảm giác « Châu ngọc ở bên, mình người ô uế »

Nàng quả thực liền...

Ai, đều là nữ nhân, như thế nào chính mình còn kém nhiều như vậy?

Nam Cung Nhã đem ý niểm chuyển quá mười lần, chờ phục hồi lại tinh thần, di nhiên quên lúc trước mình thất thố. Toàn bộ đầu óc cũng chỉ nghĩ “Mình rốt cuộc vì cái gì kém như vậy”…

Lưu Trưng thế nhưng còn thật sự cân nhắc một chút. Cũng thật sự đánh gia một vòng Nam Cung Nhã.

Nam Cung Nhã ngày thường tươi đẹp động nhân, cười rộ lên mi nhã cong cong. Trong ánh mắt tựa hồ còn luôn mang theo ánh sang long lanh. Cả người từ trên xuống dưới đều mang theo sức sống bừng bừng, tựa hồ vĩnh viễ sẽ không suy yếu hay mệt mỏi.

Như vậy không tốt sao?

Cho nên Nam Cung Nhã nói hâm mộ thậm chí ghen tỵ mình. Lưu Trưng không qua tin tưởng. Nàng thở dài, bất đắc dĩ nói: “Cong không ngủ? Ngày mai sáng sớm đã phải đi.”


“A, Sáng sớm? Sớm là bao nhiêu?!”

Nam Cung Nhã sốt ruột, thực hiển nhiên đã quên mất vấn đề quan trọng

« Rất sớm »

Lưu Trưng đáp như thế.