Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 55: Châm ngòi

Từ khi xuất hiện Thượng Quan hâm, Nam Cung Nhã trở nêm phá lệ khẩn trương, vô luận Lưu Trưng đi đến nơi nào nàng đều nhìn theo chằm chằm, giống như sợ trong nháy mắt sẽ không thấy Lưu Trưng.

Lưu Trưng cảm thấy, cứ như vậy có chút không ổn.

Tương lai các nàng sống cùng nhau, bên người chung quy sẽ có đủ loại người xuất hiện. Đến lúc đó, Nam Cung Nhã cũng muốn dán lấy coi chừng sao. Tâm lý Lưu Trưng vẫn là hy vọng cuộc sống sau này của Nam Cung Nhã có thể trải qua thư thái khoái hoạt, mà không phải lại giống như ở Nam Cung thế gia, trải qua không yên ổn, cần thận như vậy.

Nhưng những lời này, mặc dù nói cho Nam Cung Nhã nghe, nàng nghe xong cũng chưa chắc đã có thể an tâm.

Từ trước, có thúc ba ở Nam Cung thế gia khiến nàng căng thẳng, lại có Thượng Quan Sách Vân khiên chi nội tâm nàng sinh sợ hãi. Đợi đến khi nàng cùng Lưu Trưng ở cùng một chỗ, nàng lại trở nên dễ dàng lo được lo mất.

Đó cũng không phải thói quen nhất thời có thể thay đổi.

Lưu Trưng có thể làm được cũng chỉ là đối với nàng càng thêm ôn nhu, săn sóc. Hy vọng lấy điều này hóa giải bất an của nàng.

Lăng Hà trấn vào ban đêm rất xinh đẹp, mở cửa sổ ra liền có thể thấy bầu trời đêm mênh mông, không khí tươi mát yên tĩnh. Nam Cung Nhã sau khi tắm xong, dựa bên cửa sổ, một bên vừa thưởng thức bóng đêm, một bên lười biếng nói chuyện với Lưu Trưng.

Tóc nàng còn có chút ướt, chỉ khoác một chiếc áo mỏng, hai tròng mắt tỏa sáng, gương mặt ửng đỏ, nói cựa kỳ hưng phấn.

Lưu Trưng nhìn trong chốc lát, cảm thấy bức họa trước mặt thật sự rất đẹp, thế nhưng không dám đưa tay nhiễu loạn phần im lặng xinh đẹp này.

“... Chúng ta phải đi Kim Ô thành?”

Đây là trước lúc rời nhà Lưu Trưng nói ra.

“Ân.”

“Vậy... Đi Kim Ô thành làm cái gì?”


Lưu Trưng nghĩ nghĩ, mới nói: “Gặp cha mẹ ta.”

“A!”

Nam Cung Nhã nguyên bản đang im lặng dựa bên cửa sổ lập tức nhảy dựng lên, đem “Bức họa” yên tĩnh xinh đẹp lập tức đánh vỡ. Lưu Trưng hơi hơi nhíu mi, hơi có bất mãn, sớm biết đã không nói cho nàng.

“Lưu... Lưu... Trưng.... Sao ngươi lại không nói sớm!”

“Nói sớm? Lại làm thế nào?”

“Ta.. Chính là ta... Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu...”

Nam Cung Nhã đột nhiên biết được chuyến đi này là gặp cha mẹ Lưu Trưng. đầu tiên là hoảng sợ, tiếp theo liền nảy sinh cảm giác phức tạp hơn. Vừa cảm thấy vui sướng vì Lưu Trưng nguyện ý dẫn nàng đi gặp cha mẹ, lại càng nhiều là khẩn trương cùng sợ hãi, cond pha lo lắng cùng sốt ruột.

Nam Cung Nhã dù sao cùng xuất thân thế gia, từ nhỏ được thụ nhân hiếu chi đạo.

Ở trong mắt nàng, cha mẹ trưởng bối là cực kỳ quan trọng. Lúc trước nàng một lòng tính toán gả cho Thượng Quan Sách Vân, cũng có hơn nữa là bởi vì việc chung thân này là cha nàng quyết định. Lúc sau nàng cùng Lưu Trưng ở cùng một chỗ, khi rảnh rỗi sẽ lại áy náy, cảm thấy chính mình làm trái nguyện vọng của cha mẹ.

Nhưng Lưu Trưng cũng không giống như vậy, nàng từ nhỏ đối với quan niệm đấy xem rất đạm mạc. Lúc này nghe xong chính là ngạc nhiên nói: “Có cái gì cần chuẩn bị?”

“Đương nhiên phải chuẩn bị!” Nam Cung Nhã có chút sốt ruột, thấy thần sắc Lưu Trưng lạnh nhạt, liền có chút không chắc chắn, thật cẩn thận hỏi lại: “Đi gặp cha mẹ ngươi là vì.... Có phải hay không vì...”

“Ân.” Lưu Trưng hiểu được nàng muốn nói cái gì, rất nhanh liền gật đầu nói: “Một nửa là vì việc chung thân.”

“Vậy một nữa còn lại đâu?”

“Một nửa còn lại.. Là ước định.”

Lúc trước mẹ của Lưu Trưng từng đến Cầm Quỳ sơn trang, ngầm dùng ly hoa châu giúp nàng đã bại Thượng Quan Sách Vân, Lúc sau lại đánh vào ngực nàng một kích dẫn đến chân khí kỳ quái ở trong cơ thể nàng. Biết nàng tính toán đi Nam Cung thế gia, lúc sau liền nói muốn Lưu Trưng sau một tháng tới dưới chân Thiên Tiêu Phong ở Kim Ô thành,về phần đi chỗ đó làm gì, mẹ nàng cũng không nói, nàng cũng không có hỏi..

Nhưng là ngẫm lại, Lưu Trưng cảm thấy không đúng.

Thái độ làm người của cha mẹ nàng, nàng rõ nhất. Bất quá hai người đều là loại thối tính tình, thà rằng “Đánh rớt răng nanh cùng phải nuốt máu” cũng tuyệt không lên tiếng cầu người. Từ trước khi bọn họ xuất môn, mặc kệ gặp chuyệ gì nguy hiểm cũng không có đề cập đến trước mặt Lưu Trưng, liền đơn giản là vì Lưu Trưng khi còn bé nói qua một câu “Thích được giống người bình thường“. Bọn họ liền thật sự cho nàng làm một “Người bình thường“.

Nhưng lúc này đây...


Biết nàng ngộ nhập giang hồ, ngược lại muốn nàng trợ lực một phen, còn muốn nàng luyện tốt Lăng Vân kiếm pháp đi đến chân núi Thiên Tiêu Phong gặp mặt.

Nếu nói là một khảo nghiệm, vậy Lăng Vân kiếm đột nhiên hiện ra trước cửa nhà nàng giả thích như thế nào? Chẳng lẽ là vì lừa nàng đi vào giang hồ?

Lưu Trưng không quá tin tưởng.

Khả năng lớn hơn nữa có thể thể xảy ra là bọn họ gặp phiên toái.

Hơn nữa, cond là một phiền toái không nhỏ.

Làm phiền khiến bọn hắn ngay cả mặt mũi cũng từ bỏ, thậm chí ngay cả nàng, gà mờ chỉ hiểu chút da lông cũng muốn giúp đỡ.

Nghĩ đến đây, Lưu Trưng đột nhiên có chút hối hận đã đem Lăng Vân kiếm gửi lại Nam Cung thế gia.

“... Mẹ ngươi hẹn ngươi gặp mặt ở dưới chân núi, nhưng... Khi đó còn không biết ta sẽ cùng với ngươi đi gặp nàng, lại không cùng nàng nói qua... Ngươi liên mang ta đi như vậy, có thể hay không.. Có thể hay không không tốt lắm đâu?” Nam Cung Nhã còn đang lo lắng chuyện gặp “Công công bà bà” (cha mẹ chồng) tương lai: “Vạn nhất cha mẹ ngươi không thích ta, không đồng ý chúng ta cùng một chỗ...”

Lưu Trưng nhìn Nam Cung Nhã liếc mắt một cái, há mồm lại nói ra đề nghị lúc trước: “Vậy bỏ trốn.”

“Bỏ trốn?” Mặt Nam Cung Nhã hiện vẻ bất mãn: “Ai... Ai muốn bỏ trốn a...” Nàng lời này nói ra rất là vô lực, bởi vì chính nàng chính xác đã có tiền lệ “Bỏ trốn” ở phía trước.

Nhưng xem bộ dáng này của nàng Lưu Trưng bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận một vấn đề khó.

Phải hoàn toàn giải quyết bất an trong lòng Nam Cung Nhã, trừ bỏ bên ngoài đối xử rất tốt với nàng, còn phải có biện pháp lâu dài thì là phải làm cho quan hệ của các nàng trở thành quan hệ được mọi người thừa nhận. Lúc trước nàng muốn cùng Nam Cung Nhã thành thân, một phần là vì “trách nhiệm”, hiện tại nàng lại nghĩ muốn thành thân là muốn cho toàn bộ người trong thiên hạ cũng biết các nàng muốn dắt tay làm bạn cả đời.

Như vậy, Nam Cung Nhã nhất định sẽ hiểu được.

Nàng Diệp Lưu Trưng là người thuộc về một mình Nam Cung Nhã, bất luận kẻ nào cũng không cướp đoạt đi được.

Lưu Trưng suy nghĩ hồi lâu, thấy Nam Cung Nhã còn đang dùng sức cau mày tự hỏi, giống như không nghĩ ra cái gì hay ho để thuyết phục cha mẹ Lưu Trưng. Trong lòng Lưu ấm áp, duỗi tay đem nàng kéo vào trong lòng, cúi người hôn xuống.

Các nàng sau một lần kia, liền không có thân mật nữa.

Thứ nhất là do Lưu Trưng thương tiếc Nam Cung Nhã, nghĩ nàng mới kinh nhân sự, cần hảo hảo nghỉ ngơi một phen. Thứ hai là... Lo lắng Nam Cung Nhã bị chính mình dọa...

Kỳ thật về tâm lý nàng là rất muốn cùng Nam Cung Nhã triền miên thân mật.


Ý tưởng của Lưu Trưng rất đơn giản: Nếu không dùng một loại phương thức như vậy để gần gũi, vậy làm sao có thể chứng minh các nàng là thuộc về lẫn nhau đâu? Nói thêm, nàng thích xen bộ dáng của Nam Cung Nhã lúc ở dưới thân nàng uyển chuyển hầu hạ.

------- giống như hoa nở trong đêm, làm cho người ta trầm luân ở trong, không thể tự kiềm chế.

Nam Cung Nhã bị hôn đến ý loạn tình mê, lại cảm thấy tay Lưu Trưng đã muốn sờ đến vạt áo của nàng. Trong lòng ẩn ẩn hiểu được ý tứ của Lưu trưng. Trong lòng nàng do dự, nghĩ muốn cự tuyệt, lại lo lắng Lưu Trưng mất hứng. Đang do dự lại có cảm giác một bàn tay đã thâm nhập vào trong áo của nàng.

“Lưu Trưng...”

“Ân?”

Nam Cung Nhã đưa tay đẩy một phen.

Lưu Trưng nhíu mày lại, đang muốn nói chuyện lại nghe thấy có tiếng đập cửa.

Trong lúc ngẩn người, Nam Cung Nhã đã muốn giãy ra, hoang mang rối loạn bắt đầu sửa sang lại quần áo.

Trong lòng Lưu Trưng không thoải mái, trầm giọng hỏi một câu: “Ai?”

Ngoài cửa truyền đến thanh ân của Thượng Quan Hâm.

“Lưu Trưng, ngươi đã ngủ rồi sao?”

Không biết bắt đầu từ khi nào, Thương Quan Hâm thế nhưng cũng học bộ dáng Nam Cung Nhã, thoải mái gọi “Lưu Trưng”, điều này làm cho Nam Cung Nhã đang chỉnh y phục rất là khó chịu, có thể thấy được Lưu Trưng không có gì dị nghị, nàng cũng không tiện mở miệng nói cái gì, bằng không sẽ tỏ ra là mình keo kiệt.

Lưu Trưng liếc nhìn Nam Cung Nhã một cái, thản nhiên trả lời: “Ngủ.”

“Nha, vậy phải làm sao bây giờ?” Ngữ khí của Thượng Quan Hâm ở bên ngoài có vẻ lo lắng cùng bất an: “Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, ta rõ ràng không đưa tin cho những người ta đi theo, nhưng vừa rồi ở ngoài cửa khách điếm lại thấy...”

Trong lòng Lưu Trưng cả kinh, không hề nghĩ nhiều, liền đi qua mở cửa.

“Bao nhiêu người đến đây?”

Thượng Quan Hâm ở ngoài cửa nở nụ cười.

Nàng cười rộ lên rất ngọt, mặt mày cong cong, hai má lúm nhàn nhạt, không hề kém so với những nữ tử xinh đẹp trước đây Lưu Trưng gặp qua. Nhưng Lưu Trưng vẫn không bị đả động, ngược lại sau khi thấy nụ cười này liền hiểu được chính mình bị lừa.


Thượng Quan Hâm nhíu mày, không khách khí chut nào đi vào trong phòng.

Nàng liếc mắt một cái liền thấy Nam Cung Nhã ngẩn ngơ đứng ở bên cạnh.

Chính là...

Nam Cung Nhã đáy mắt hàm xuân, trên mặt còn có chút ửng đỏ chủa lui, bộ dáng vừa kiều lại mị, rất khó không cho người ta đi đoán vừa rồi ở trong trong này vừa phát sinh chuyện gì.

Thượng Quan Hâm ngồi xuống.

“Lưu Trưng, ngươi bên ngoài không biết, ta cũng là biết. Ngươi rõ ràng là một nữ tử lại muốn cùng Nam Cung Nhã làm ra chuyện trái luân thường, tang đức bại hành sao? Ngươi sẽ không sợ ta đem thân phẫn nữ tử của ngươi cho báo cho thiên hạ biết sao?”

Nam Cung Nhã nhìn thấy Thượng Quan Hâm vốn là có chút tức giận, nhưng lúc này nghe một câu như thế lại có chút ngây ngẩn cả người.

Thượng Quan Hâm thế nhưng... Thế nhưng cũng biết Lưu Trưng là nữ tử?

Lưu Trưng cẩn thận nhớ lại một chút tựa hồ lúc trước ở Linh Tà thôn, khi Thượng Quan Hâm từng cố ý ở trước mặt nàng xiêm y, muốn gả cho nàng. Khi đó nàng từng trực tiếp thông báo cho Thượng Quan Hâm biết chính mình cũng là nữ tử.

Không nghĩ tới, lúc này sẽ bị Thượng Quan Hâm lấy ra áp chế.

Bất quá Lưu Trưng đối với chuyện này cũng không rất để ý, chỉ nói: “Báo cho thiên hạ lại làm sao?”

Thượng Quan Hâm hơi sửng sốt.

Nàng gặp Lưu Trưng luôn một thân nam tử giả dạng, còn tưởng rằng nàng sẽ đối thân phận rất là để ý.

“Ngươi sẽ không sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng?”

“Bọn họ nhạo báng là việc của bọn họ, cùng ta không quan hệ.”

Thượng Quan Hâm nở nụ cười: “Vậy vị Nam Cung đại tiểu thư đây thì sao? Cũng không quan hệ sao?” Ánh mắt nàng liếc về phía Nam Cung Nhã, lại nói: “Lúc này, ta lại nghĩ đến mọt chuyện khác, chỉ sợ ngươi còn chưa nói với vị Nam Cung đại tiểu thư đi.”

Lưu Trưng trong phút chốc cả kinh,lập tức có chút đoán được.

Thượng Quan Hâm thấy thần sắc nàng khẽ động,,lại có chút đắc ý.


“Ngươi thân đã là nữ tử cũng có thể lấy nữ tử, vậy cũng mang ta cưới đi. Xuất thân của Nam Cung đại tiểu thư ta đương nhiên so ra kém, cũng không cầu làm chính thê, làm thiếp thất của ngươi cũng có thể đi?” Thượng Quan Hâm tựa tiếu phi tiếu nhìn Nam Cung Nhã liếc mắt một cái: “Xuất thân của ta tuy rằng không tốt, nhưng cũng là thân mình trong sạch, chẳng lẽ... Bị xem qua cói như hết sao?”

Đầu của Nam Cung Nhã ong một tiếng, cả người có điểm không yên.

Nàng khẩn cầu nhìn về phía Lưu Trưng, muốn biết Thượng Quan Hâm có nói hươu nói vượn không, muốn nghe Lưu Trưng lập tức xông ra phản bác. Nhưng cố tình Lưu Trưng chính là lại nhìn nàng, một chữ cũng không có nói.

Thượng Quan Hâm lại còn dường như không đủ ngại ngùng, tiếp tục châm ngòi.

“Ngươi đừng tìm cớ gì để qua loa tắc trách ta. Lúc ấy chỉ có ta và ngươi ở trong phòng, trên người ta chỉ buộc một cái yếm, hạ thân chỉ có một cái tiết khố mỏng manh. Ngươi nếu muốn nói ngươi cái gì cũng không thấy ai có thể tin đâu?”