Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 51: Thái độ

Có nha hoàn tiến đến, ánh mắt trốn tránh nói với Lưu Trưng ngoài cửa viện có người tìm nàng. Lưu Trưng cảm thấy sinh nghi, hỏi thêm một câu: “Người nào?”, Nha hoàn do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không dám nói ra miệng, chỉ nói là: “Diệp công tử ra xem sẽ biết.”

Sân của Nam Cung Nhã có vị trí rất sâu, nếu nói là canh giờ này có người đến đây tìm nàng, lại cho nha hoàn có thần tình khó xử...

Lưu Trưng trong lòng ít nhiều có thể đoán được.

Chờ đi ra ngoài cửa viện, quả thực thấy hai người ở bên trong.

Nam Cung Phong cùng Nam Cung Tụng.

Sắc mắt của Nam Cung Phong đối với Lưu Trưng cho tới bây giờ vẫn chưa dễ chịu đi đâu, chính là... Lúc này kém tới cực điểm. Về phần Nam Cung Tụng vừa thấy Lưu Trưng xuất hiện, một câu cũng không kịp nói, lấy ra binh khí trước tiên.

Lần này cũng không phải cây sáo bằng trúc giống như khi ở Cẩm Quỳ sơn trang, mà là một cây đao.

Nam Cung thế gia nổi tiếng về đao pháp, một bộ phá Nguyệt đao làm kinh sợ võ lâm. Nam Cung Tụng là người có huyết mạch trực hệ, công phu tự nhiên không kém đi đâu, huống chi cây đao trong tay hắn vừa nhìn đã biết là một thân binh lơi khí.

Lưu Trưng phản ứng nhanh chóng, liên tiếp lui lại mấy bước, tránh né.

Nam Cung Tụng là không thể kiềm chế được tính tình, thấy nàng như thế, liền quát lớn: “Lại không phải là nữ nhân, liền chỉ biết trốn tránh? Đem Lăng Vân kiếm lấy ra đi. Chúng ta hảo hảo so một hồi!”

Thái độ này hiển nhiên là tới tìm phiền toái.

Lưu Trưng tự nhận là không có đắc tối đến Nam Cung Tụng hay mặt than Nam Cung Phong. Mà bọn họ lớn tiếng đến đây không hề cố kỵ tìm tới cửa, Nam Cung Vô Nhai cùng Nam Cung phu nhân không có khả năng không biết.

Như vậy xem ra, thái độ của Nam Cung gia là cam chịu.

Lưu Trưng suy nghĩ một chút, rốt cuộc hiểu được, tựa hồ... Là việc đêm qua hơi quá đáng.

Lần trước Nam Cung Tụng nổi điên một hồi là vì vị “tiểu tỷ tỷ” Nam Cung Nhã của hắn.

Lần này... Lưu Trưng nguyên bản thật sự cũng biết chính mình có cái gì không đúng. Đơn giản là tâm tính của nàng đơn thuần, xem xét sự tình cũng đơn giản. Trong lòng nàng hiểu được chính mình sẽ cả đời bất ly bất khí Nam Cung Nhã, cũng biết Nam Cung Nhã đối nàng một mảnh chân thành thiệt tình. Như vậy, nàng suy nghĩ giống như câu nói nàng trước kia từng nói với Công Nghi Ngưng------------


“Ta cùng với nàng...... là chuyện của ta cùng nàng.”Hơn nữa Lưu Trưng cùng với cha mình tình cam rđạm mạc, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc của nữ nhi cũng liên lụy đến việc của phụ mẫu, gia tộc. Lúc này suy nghĩ, Nam Cung thế gia dầu gì cũng là tứ đại thế gia, nhà cao cửa rộng....

Tuyệt đối không thể có chuyện của Nam Cung Nhã chính là chuyện của nàng.

Chính mình tựa hồ cũng làm không được ổn.

Nhưng Lưu Trưng cũng không hối hận.

Nàng xoay người về sân, lấy ra Lăng Vân kiếm.

“Hảo.” Nam Cung Tụng cười nhếch miệng, mặc dù có vài phần tà mị, nhưng khí thế cũng không nhỏ: “Để cho ta, nam Cung Tụng lãnh giáo một chút Lăng Vân kiếm pháp của ngươi!” Tiếng nói vừa dứt, Nam Cung Tụng giơ đao mà đến, mang theo một trận đao phong, tư thế kia quả thực là muốn cùng Lưu Trưng liều mạng. Nhưng Lưu Trưng chính là thản nhiên nhìn liếc một cái, thế nhưng vẫn không ra chiêu ngược lại vẫn đang trấn định đứng ở chỗ cũ, Bộ dáng coi sinh tử không là gì.

Mắt thấy đao phong sẽ dừng lại trên đỉnh đầu của Lưu Trưng, Nam Cung Tụng cắn răng một cái, chỉ đành phải dùng mãnh lực đem trường đao trong tay triệt lui lại về phía sau. Lần này lực đẩy khiến cho hắn phải lùi lại vài bước nhanh mới dừng lại được.

“DIệp Lưu Trưng! Ngươi rốt cuộc có ý gì!”

Nam Cung Tụng thở hổn hển.

Mặt Nam Cung Phong vẫn âm trầm, cũng không ra tiếng.

Lưu Trưng cũng không nói, chỉ mang theo kiếm nhìn Nam Cung Tụng. Nàng nghĩ rất đơn giản, nếu biết Nam Cung gia nghẹn không nói được, vậy để cho bọn họ xả giận cũng không có gì.

Nam Cung Tụng bị tức, nghĩ nếu Lưu Trưng không phản kháng cũng lười khách khí, lấy sống đao hướng về Lưu Trưng ra một kích. Lần này mười thành lực đạo đều đánh lên lưng Lưu Trưng. Nam Chỉ cảm thấy trong cơ thể khí huyết quay cuồng, tiếp theo chân khí trong cơ thể dâng lên, vì bảo vệ cơ thể mà nhanh chóng ở trong cơ thể lưu chuyển.

Lưu Trưng lấy khí hộ thể, cưỡng chế khí huyết bị dàng len do nội phủ bị thương, không tự giác đã đem chân khí tiết ra ngoài, thế nhưng đem hàn khí cất chứa ở trong chân khí cũng tiết ra theo. Kỳ thật hàn khí tròn cơ thể Lưu Trưng không cói là gì, nhưng bởi vì bị chân khí của nàng luyện hóa vào trong, vì thế theo nội công càng tiến bộ thì hàn khí cũng liền cường đại hơn.

Lần này đột nhiên phát tác, nhưng lại rất nhanh ngưng kết một tâng băng lên sống đao của Nam Cung Tụng. Nam Cung Tụng quá sợ hãi, giật mình ngẩn người nhìn nàng một cái. Lưu Trưng không phát hiện ra dị thường, chính là thở mạnh một hơi: “Còn tiếp tục sao?”

Nam Cung Tụng chỉ cho là lúc trước Lưu Trưng muốn trêu trọc hắn, lần này đột nhiên giận dữ, nhảy vút một cái tung trường đao trong tay, đem băng tuyết đóng trên đao văng ra dập nát, lại bị mang theo một trận đao phong sắc bén xông thẳng hướng của Lưu Trưng.

“Nam Cung Tụng! Ngươi điên rồi a!”

Giữa không trung đột nhiên bay ra một tiếng quát nhẹ, sau đó một mảnh “Hồng vân” bay ra cực nhanh, trực tiếp chặn trước người Lưu Trưng. Nam Cung Tụng đối với “Hồng vân” quá quen thuộc, sợ tới mức vội vàng triệt lực, lại một lần nữa ngừng lại.

“Ngươi... Ngươi...”

“Hồng vân” tự nhiên là Công Nghi Ngưng, người thích mặc đồ đỏ nhất.

Công Nghi Ngưng xa xa nhìn thấy Nam Cung Tụng một bộ muốn liều mạng xông về hướng Lưu Trưng, khinh hách, trọng giây lát nghĩ đến Nam Cung Tụng không giám thương tổn nàng, vì thế Công Nghi Ngưng liền lớn gan trực tiếp nhảy ra chắn trước mặt Lưu Trưng.


“Ta cái gì a, sao ngươi lại thế này?” Công Nghi Ngưng không chút khách khí trừng mắt nình hướng Nam Cung Tụng: “Ngươi nếu dám thương Lưu Trưng, ta với ngươi hai bên đối lập!”

“Ngươi... Ngươi che chở hắn làm gì...” Nam Cung Tụng thấy Công Nghi Ngưng, khí thế không tự giác liền nhỏ đi rất nhiều.

Công Nghi Ngưng lạnh lùng nhìn thoáng qua Nam Cung Phong vẫn đang ở một bên xem cuộc vui, lại lớn tiếng nói: “Ngươi đây không phải là vô nghĩa sao! Nàng chính là tương lai muội phu của ta, lại là tỷ phu tương lại của ngươi! Ngươi đây quả thực chính là... Chính là... kẻ phạm thượng tác loạn, đại nghịch bất đạo!” Nam Cung Tụng biết rõ nàng đang nói hươu nói vượn chụp mũ lung tung, nhưng cố tình nghuyên nhân hắn ra tay giáo huấn Lưu Trưng vô luận như thế nào cũng không nói nên lời, hắn đành phải cười khổ nói: “Ta cùng hăn chỉ là bàn luận mọt chút...”

Cách biện minh này không hề có sức nặng, trong lòng Nam Cung Tụng cũng biết, hắn giận ở trong lòng mà không dám nói gì, đành phải trừng mắt Lưu Trưng đang đứng ở sau lưng nữ nhân.

Lưu Trưng thật ra lại tự giác đi ra từ sau lưng Công Nghi Ngưng.

Bất quá, nàng lại trực tiếp đi tới trước mặt Nam Cung Phong.

Sau đó...

Đem Lăng Vân kiếm trong tay đưa qua.

“Hai ngày sau ta phải rời khỏi Hoài Diệp thành, kiếm này...” Lưu Trưng dừng một chút mới nói: “Cùng Nam Cung Nhã, đều giao cho Nam Cung gia các ngươi bảo vệ. Đợi mọi chuyện xong sẽ tới lấy.” Lưu Trưng suy nghĩ thật lâu, Nam Cung thế gia bày ra thái độ như vậy đích xác tình có thể hiểu. Nàng mới chiếm Nam Cung Nhã tiện nghi, còn nói muốn đi, Nam Cung thế gia như thế nào có thể yên tâm? Ngẫm lại chính mình từ trên xuống dưới chỉ có thanh kiếm này coi như có phân lượng.

Công Nghi Ngưng mở to hai mắt nhìn, đây... Đang là xảy ra chuyện gì?

Nam Cung Phong giật mí mắt, không nói chuyện, lại đem Lăng Vân kiếm nhận lấy.

Lần chuyển giao này, tuy không khí có chút lãnh đạm, nhưng tổng thể mà nói coi như hài hòa.

Nam Cung Tụng lại coi như còn bất mãn, nhíu mày còn muốn phát tác. Nhưng Công Nghi Ngưng mắc tật lanh mồm lanh miệng, ngay lúc hắn há mồm đã vọt lên, thân thiết nhiệt tình kéo cánh tay Lưu Trưng, cười hì hid nói: “Tốt lắm không có việc gì đi. Đi chúng ta vào trong đi thôi. Ta chạy tới chính là tìm ngươi có việc rất trọng yếu.

Nam Cung Tụng trừng mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay của Công Nghi Ngưng đang nắm cánh tay cảu Lưu Trưng.

Lưu Trưng nhíu mày muốn kéo cánh tay lại.

Nhưng Công Nghi Ngưng khí lực lai rất lớn, không khỏi phân trần kéo Lưu Trưng vào sân, sau đó rầm một tiếng đem cánh cửa viện đóng sầm lại. Một ánh mắt cũng không lưu lại cho Nam Cung Tụng.

Nam Cung Tụng phẫn hận cực điểm, ngay cả tâm đánh nát cánh cửa cũng có.

Nam Cung Phong thản nhiên buông một câu: “Đi thôi.”

....

Vào trong cửa viên, Lưu Trưng đã đem Công Nghi Ngưng bỏ qua.


“Nói đi, chuyện gì?”

“Ta tìm ngươi có thể có chuyện gì? Đó chẳng qua là lấy cớ để đuổi hai bọn họ đi thôi.” Vẻ mặt Công Nghi Ngưng khinh thường: “Ta là tới tìm tiểu Nhã.” Nói xong liền hướng bên trong mà đi, nhưng Lưu Trưng lại bước lên trước nàng, đúng chắn ở cửa.

“Ngươi... Làm cái gì vây?” Công Nghi Ngưng nhíu mày.

“Nàng vẫn chưa thức dậy.” Lưu Trưng lạnh nhạt nói.

“Vẫn... Chưa thức dậy?! Đã giờ nào rồi!” Công Nghi Ngưng vừa nói xong câu này, rồi lại đột nhiên rất nhanh nghĩ đến một trường hợp khác, trừng to mắt nhìn thoáng qua Lưu Trưng: “Sẽ không phải là bị ngươi... A... Ngươi rốt cuộc... A! Khó trách hai huynh đệ bọn hắn mặt đen như đáy nồi! Diệp Lưu Trưng ngươi quá lợi hại! Thế nhưng ở dưới mắt Nam Cung gia... Ở trong khuê phòng của tiểu Nhã nhi đem nàng làm...” Nói tới đây, Công Nghi Ngưng thế nhưng cảm thấy vô cùng thú vị, chính mình cười phá lên.

Lưu Trưng bị trận cười lớn của nàng đã sớm không kiên nhẫn, cau mày hỏi một lần: “Ngươi rốt cuộc coc chuyện gì?”

Công Nghi Ngưng còn đáng đắm chìm ở trong vui sướng khi đột nhiên biết được “Bí mật”, cười hì hì trả lời nàng: Cũng không có đại sự gì, chính là nói cho nàng một tiếng, ta phải trở lại kinh thành.”

“Trở lại kinh thành?”

Công Nghu Ngưng phát hiên mình nói lỡ miệng, vội vàng nghiêm mặt nói: “Không đúng là về nhà. Công Nghi gia ở Hàm Chương thành.”

Lưu Trưng một chút liền đã hiểu: “Quay về hang ổ của ngươi?”

“Uy, cái gì mà hang ổ! Nói khó nghe như vậy!” Mặt Công Nghi Ngưng mang bất mãn: “Ngươi đừng quên, nếu không phải ta, ngươi hiện tại sao có thể ôm được tiểu Nhã nhi mỹ nhân đây!”

Mới nhắc đến chuyện này, Công Nghi Ngưng liền hối hận.

Sắc mặt Lưu Trưng quả nhiên trở nên khó nhìn, chỉ nói: “Đúng vậy, nàng còn không biết ngươi làm “chuện tốt” này.”

Công Nghi Ngưng không thanh minh được đành phải làm xấu: “Ai nha, Diệp công tử, Diệp tiểu mỹ nhân, Diệp đại hiệp, ngươi hãy bỏ qua cho ta một lần được không? Về sau ta cũng không dám... nữa rồi..... Ngươi không cẫn nói cho tiểu Nhã nhi nha. Nàng đơn thuần, ngây thơ như vậy, vạn nhất đã biết không thể không thương tâm khổ sở đến chết. Ngươi cũng không muốn nàng không vui đi? Đúng hay không?”

Lưu Trưng hừ lạnh một tiếng không đáp lời.

“Đúng rồi đúng rồi, ngươi là như thế nào qua được cửa a? Nam Cung gia cũng chỉ cho ngươi đã bại thủ vệ là đã được rồi sao? Dù sao nhàn rỗi không có việc gì, không bằng nói cho ta nghe. Vừa nghe vừa đi.” Công Nghi Ngưng ở trong sân đánh giá một vòng: Chúng ta đi qua bên kia đình nói chuyện đi.”

“Ngươi không phải muốn trở về kinh thành sao?”

Công Nghi Ngưng cau mày: “Không không đúng,là về nhà! Bất quá ta cũng không vội, nghe ngươi nói chuyện xong đã.”

Kỳ thật nan đề Nam Cung thế gia đưa cho Lưu Trưng phải là hai cửa.

Đầu tiên là võ đấu, đả bại hơn hai mươi thủ vệ ở trong thành. Hai là thi khảo văn, hỏi nàng chuyện ở Cẩm Quỳ sơn trang, quan sát ngôn sắc, xem câu trả lời cùng phản ứng của nàng. Nói tóm lại, miễn cưỡng tính coi như qua cửa.

Lưu Trưng trước tiên nói về đấu võ, Công Nghi Ngưng hứng thú rất lớn, chỉ hỏi: “Xem võ công của ngươi bình thường không bàn, không nghĩ tới nhanh như vậy liền một lượt phá hết nhiều thủ vệ lợi hại như vậy.”


“Đấy coi như là tiểu xảo.”

“Tiểu xảo?” Công Nghi Ngưng không rõ.

“Những người đó phụng mệnh kiểm tra ta, cũng không phải là tính toán sinh tử, tự nhiên sẽ chừa đường sống.” Lưu Trưng cũng không giấu diếm, giả thích: “Ta vừa lên đã cùng với bọn họ liều mạng, bọn họ tự nhiên nguyện ý tha ta một mạng.”

Lời này nói ra thoải mái, Công Nghi Ngưng lại bị hoảng sợ.

Chiếu theo ý tứ của Lưu Trưng, nàng mỗi lần khiêu chiến đều bày ra thái độ liều mạng, cho nên những người đó liền thả nàng? Nói như vậy cũng đúng. Thủ vệ có trách nhiện thủ vệ Hoài Diệp thành, lần khảo nghiệm này chẳng qua là kiêm chức, làm không sai là được rồi, ai cũng không muốn bởi vì loại chuyện này mà bị thương bỏ mình. Nói sau, có thể được Nam Cung gia khảo nghiệm, tự nhiên không phải hạng người vô danh, cho dù thủ vệ không biết Lưu Trưng là vị hôn phu tương lại của Nam Cung Nhã, iots nhất cũng biết ngay sau nhất định không phải tiểu nhân vật, Như vậy...

Thả nàng, làm quan hệ tốt cũng là một lựa chọn sáng suốt.

“... Cũng có mấy người khó đối phó.” Lưu Trưng nói tiếp: “Ta liền ngày đêm đánh lấy, công khai không được liền đánh lén. Bọn họ không chịu nổi phiền nhiễu, đành phải thông qua.”

Đây là....

Quả thực là vô lại!

Công Nghi Ngưng thầm nghĩ trong lòng, về sau thật sự không thể đắc tội Lưu Trưng, bằng không không biết nàng sẽ làm ra được những chuyện gì.

Tiếp theo liền nói đến khảo văn.

Việc ở Cẩm Quỳ sơn trang Công Nghi Ngưng cũng biết không ít, tuy rằng Nam Cung Nhã từ chỗ Nam Cung Tụng nghe được một ít, nhưng nàng vẫn không có cơ hội nói cho Lưu Trưng, mà Thượng Quan gia đối với Lăng Vân kiếm chấp nhất cũng không có nói cho Lưu Trưng biết. Công Nghi Ngưng lắng nghe đến Cẩm Quỳ sơn trang liền đem chuyện mình biết dều nói một lần, chính là chuyện Thượng Quan Sách Vân từng truyền tin tức cho Thương Quan Minh. Nàng trời sinh tính liền tò mò, trong tay lại có Kin Ngọc đổ phường nơi hỏi thăm tin tức tốt nhất,liền cũng luôn luôn lén điều tra. Hai người đều đem ý tưởng trao đổi với nhau một phen, thế nhưng phát hiện không ít vấn đề.

Thương thảo với nhau đến tận lúc chiều tà.

Trong long Lưu Trưng đã mơ hồ có đáp án, Công Nghi Ngưng cũng hiểu được không ít điểm mấu chốt lúc trước chưa giải được.

Hàn huyên lâu như vậy, Công Nghi ngưng đột nhiên có loại cảm giác thân thiết, hào khí móc ra một khối kim bài nạm ngọc đưa cho Lưu Trưng: “Đây là lệnh bài của... Hang ổ Kim Ngọc đổ phường của ta, gặp lệnh bài như gặp ta. Mười ba đổ phường trong các hành tỉnh đều có thể điều động. Tạm thời cho ngươi mượn dùng.”

“Không cần.” Lưu Trưng không có hứng thú gì.

Công Nghi Ngưng thấy bảo bối của mình bị ghét bỏ, lập tức liền tạc mao (Nổi giận): “Này, ngươi rốt cuộc không biết nhìn hàng ư! Cầm lệnh bài này, mặc kệ là muốn tiền hay là muốn người, mặc kệ là hỏi thăm tin tức truyền lại, hay muốn truyền tin tức ra ngoài, đều thật sự phương tiên! Ta đây là nể mặt tiểu Nhã nhi mới...”

Lưu Trưng chuyển mắt suy nghĩ,lại đem Kim Ngọc lệnh bài cầm lấy, đút vào trong túi.

“Đa tạ.”

Như vậy còn tạm được.


Công Nghi Ngưng vừa lòng gật gật đầu: “Ta thật sự phải đi rồi, nếu sau khi ta quay về....Hang ổ có tin tức gì sẽ liên lạc với ngươi. Ngươi... Cũng phải như vậy. Ta cũng không tin, bằng hai người chúng ta còn không điều tra ra được chuyện gì.”

“Ân.”

Các nàng ở bên ngoài nói chuyện hồi lâu, lại không biết Nam Cung Nhã ở trong phòng đã dậy rồi.

Nàng là bị đói tỉnh.

Kỳ thật nàng làm nũng nằm ở trên giường nưa ngày, một phần là do thực sự mệt. Thứ hai là có chút ít làm nũng cùng e lệ ở trong đó, hy vọng Lưu Trưng có thể dỗ dành nàng nhiều hơn. Nàng còn nhớ rõ khi ở Vân Cẩm thành, Lưu Trưng đối với nàng có bao nhiêu ôn nhu. Chính là tới buổi chiều, nàng tỉnh lại nhiều lần, lại cố tình không phát hiện thấy bóng dáng của Lưu Trưng.