Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 90: Giết diệu vương

Không đợi hắn nói hết câu thì một đạo thanh quang đã xé gió bay tới.

Hòa thượng lập tức uốn cong người lên để tránh né.

"Oành"

"Rắc rắc... Rầm"

Một cây cổ thụ gần đó ngã xuống.

Trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi, hòa thượng cũng im bặt không nói thêm gì nữa.

Diệu vương thấy thế thì hướng hắc y nữ tử hỏi:

"Đạo hữu có quen biết tên hòa thượng kia sao?"

"Đã từng gặp."

Hồng Cơ nhàn nhạt đáp. Đạo thanh quang vừa rồi dĩ nhiên là do nàng đánh ra.

"Hai vị đạo hữu, không biết ta có thể giúp gì được chăng?... Nếu như hai vị muốn thì ta sẽ lập tức giao tên hòa thượng này cho hai vị."

Diệu vương dò hỏi. Nàng nghĩ đối phương đột nhiên xuất hiện ở đây có thể là vì gã hòa thượng lắm lời kia, đã vậy chi bằng cứ giao cho bọn họ để tránh phát sinh thêm chuyện phiền phức. Dù sao tính mạng của gã hòa thượng đó cũng chẳng có bao nhiêu giá trị đối với nàng cả.

Bên kia, Giang Lưu Nhi khẽ gật đầu, nói:

"Như vậy thì chúng ta phải đa tạ đạo hữu rồi."

Lời vừa dứt, thân ảnh của hắn đã tiến sát tới trước mặt Diệu vương.

"Keng keng"

Sau khi ngăn đường kiếm, Diệu vương nhanh chóng lùi lại phía sau, đổi hướng tẩu thoát.

Trực giác mách bảo nàng tử vong đang cận kề!

Nhưng nàng có thể chạy thoát được sao?

Đáp án là không, bởi vì Hồng Cơ đã chặn ngay trước mặt nàng.

"Hừ! Còn muốn chạy!"

Một quả lôi cầu phóng về phía Diệu vương.

Trông thấy quả cầu kia, Diệu vương trợn tròn mắt, thất thanh kêu lên:

"Điah Ngục Ma Lôi! Hồng vương, là ngươi... Á!..."

Diệu vương bị lôi điện đánh bay đi, thân thể bị thương không nhẹ.

Khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì mấy đạo kiếm ảnh đã quét qua.

"Phốc phốc phốc"

Ngay sau đó, linh lực của nàng cũng lập tức bị phong bế.


Làm xong hết thảy, Giang Lưu Nhi thu hồi kiếm. Nhìn nữ nhân bất động trước mặt, trong lòng hắn có chút cảm khái.

Công pháp của tiên nhân tu luyện quả nhiên không thể dùng lẽ thường để đánh giá.

Bình thường, nếu muốn phong bế linh lực của tu sĩ cũng không phải là việc đơn giản mà ai làm cũng được. Để phong bế thành công thì ít nhất tu vi của ngươi phải ngang bằng đối phương, tuy vậy thì xác suất thành công cũng rất thấp.

Tu sĩ mỗi lần tăng lên một cảnh giới thì chân khí bên trong đan điền cũng tăng lên, cả về số lượng lẫn chất lượng. Tu sĩ có tu vi càng cao thì số lượng chân khí càng nhiều, chất lượng chân khí càng tinh thuần, từ đó mà linh lực sau khi chuyển hóa thành cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cũng chính vì phẩm chất chân khí khác nhau ấy mà tu sĩ có tu vi thấp hầu như không thể phong bế được linh lực của tu sĩ có tu vi cao hơn mình, trừ phi ngươi có bí pháp lợi hại nào đó hỗ trợ cho điều này. Nhưng những bí pháp như thế cực kỳ hiếm.

Trường hợp của Giang Lưu Nhi thì khác. Công pháp hắn tu luyện có cấp bậc rất cao, nếu không muốn nói là quá cao. Do đó, chân khí trong cơ thể hắn nếu xét về phẩm chất thì e là cường giả Chân Đan Cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc bằng được. Vì vậy, việc hắn dễ dàng phong bế linh lực của người có tu vi cao hơn mình chỉ là chuyện đơn giản, đương nhiên là nếu đối phương không có năng lực phản kháng.

"Hồng Cơ, tra xem mục đích mà nàng ta đến chỗ của Hắc Tâm Quỷ vương là gì?"

"Vâng, công tử."

Hồng Cơ bước tới trước mặt Diệu vương.

"Hồng vương, không ngờ ngươi lại dám cấu kết với tu sĩ nhân loại để giết ta, ngươi không sợ bị mấy vị bên trong trừng phạt sao?"

"Ừ, không sợ."

Hồng Cơ thản nhiên như không đáp lại.

"Hồng vương, ngươi... Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thoát tội sao? Ngươi nên biết là mấy vị đại nhân kia đáng sợ cỡ nào. Ngươi cho là mình che giấu được chuyện này? Hồng vương, nếu ngươi thả ta ra, cùng ta liên thủ giết chết tên nhân loại kia thì chuyện này ta tuyệt đối sẽ không bao giờ kể cho kẻ thứ ba biết... Hồng vương! Ngươi!... Không thể!... Không!... Á!..."

Khuôn mặt của Diệu vương bắt đầu hiện lên những nét thống khổ. Nàng đang bị sưu hồn...

Lát sau...

Sau khi thu thi thể Diệu vương vào không gian giới chỉ, Giang Lưu Nhi hướng Hồng Cơ hỏi:

"Có biết là chuyện gì không?"

Hồng Cơ nhẹ gật đầu, đáp:

"Đã biết được, nhưng cũng không rõ ràng lắm. Nguyên nhân mà Diệu vương phải rời khỏi động phủ để đi đến chỗ của Hắc Tâm Quỷ vương là vì việc có liên quan đến mấy vị đại Quỷ vương bên trong."

Sắc mặt Giang Lưu Nhi trở nên nghiêm túc.

"Có biết cụ thể không?"

"Ta cũng không rõ, ký ức của Diệu vương chỉ có bấy nhiêu."

"Xem ra chúng ta phải tới chỗ của Hắc Tâm Quỷ vương một chuyến rồi."

Giang Lưu Nhi cũng chẳng phải hứng thú gì với việc của đám Quỷ vương kia mà lưu tâm tìm hiểu, sở dĩ hắn muốn biết rõ là vì để kịp phòng ngừa những nguy hiểm bất chợt trong kế hoạch săn giết Quỷ vương của hắn. Tính mạng dù sao cũng chỉ có một, không thể hành động cẩu thả được.

"Công tử, chúng ta đi bây giờ luôn sao?"

Hồng Cơ dò hỏi.

"Từ đây đến chỗ của Hắc Tâm Quỷ vương phải đi qua địa bàn của Sát Lâu vương, dù sao cũng tiện đường, trước cứ giết thêm một tên nữa đã."

Trao đổi thêm một lúc, Giang Lưu Nhi và Hồng Cơ đang định rời đi thì một giọng nói điềm đạm cất lên:


"A di đà phật! Hai vị thí chủ có phải đã quên gì đó rồi không?"

Giang Lưu Nhi ra vẻ thản nhiên, nói:

"Không có. Chúng ta không quên gì cả."

"A di đà phật! Phật dạy, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp phật. Ở đây có một người đang bị trói trên cây, thí chủ có phải là nên cứu hắn hay không?"

"Tiểu sư phụ, có phải là ngươi bị hoa mắt hay không? Ở đây ngoài ngươi ra thì làm gì còn có người nào bị trói trên cây?"

Giang Lưu Nhi nửa đùa nửa thật nói. Hắn cũng không muốn dính líu tới hòa thượng này quá nhiều. Theo hắn thấy thì người này rất thần bí. Vừa rồi, mặc dù hắn và Hồng Cơ đã ngụy trang nhưng vẫn không qua mắt được hòa thượng kia. Phải biết là trình độ dị dung thuật và liễm tức thuật của hắn rất cao minh, cho dù là Chân Đan Cảnh trung kỳ như Cổ Mị Sanh cũng không phát giác được chút sơ hở gì, vậy mà lại bị hòa thượng kia dễ dàng nhận ra.

Giang Lưu Nhi thật sự không nhìn thấu hắn.

Một kẻ như thế lại có thể bị một sợi dây làm khó sao? Có đánh chết Giang Lưu Nhi cũng không tin.

Hắn quay sang nói với Hồng Cơ:

"Chúng ta đi thôi."

"A di đà phật! Thí chủ! Người mà bần tăng nói cần phải cứu chính là bản thân bần tăng."

Ngó thấy Giang Lưu Nhi vẫn không có ý định giúp mình cởi trói thì hòa thượng thở dài một hơi, giọng có phần tang thương nói:

"Cứu một hòa thượng phúc đẳng hà sa, thấy chết không cứu khó sống đến già... A di đà phật!... A di đà phật!..."

Giang Lưu Nhi vừa mới bước đi thì đột ngột khựng người lại, trên trán hiện rõ mấy đạo hắc tuyến. Hắn xoay người nhìn hòa thượng, mặt tỏ ý cười, chợt nói:

"À, thì ra người đang cần được cứu là tiểu sư phụ."

Sau đó, hắn lại quay sang bảo Hồng Cơ:

"Hồng Cơ, ngươi giúp tiểu sư phụ này xuống đi!"

Dừng một chút, hắn bổ sung thêm:

"Dùng cách gì thì tùy ngươi, không chết người là được."

"Vâng, công tử."

Dưới tấm mạn che, Hồng Cơ khẽ nhếch môi cười.

Lần trước tên lừa trọc này đã dám mắng nàng là nữ nhân xấu xí, lại còn hô hào đòi đại khai sát giới với nàng, lần này nàng muốn dạy dỗ tên lừa trọc kia một phen.

Từ nãy giờ, nàng không dám động thủ thật sự là vì nể mặt mũi của Giang Lưu Nhi mà thôi, bây giờ hắn đã mở lời thì nàng cũng không cần phải nhẹ tay nữa.

Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Hồng Cơ, nét mặt hòa thượng rốt cục cũng trở nên khẩn trương. Hắn vội vàng nói:

"Nữ thí chủ, đã lâu không gặp. Phong thái của người vẫn như xưa. Khí chất cao quý, dung mạo khuynh thành, thế nhân khó bì, thế nhân khó bì..."

Hồng Cơ cười khuẩy, làm ra bộ ngạc nhiên:

"Ồ! Thật vậy chăng? Sao lúc trước bổn vương nghe ngươi nói là tướng mạo của bổn vương rất xấu xí?"

"A di đà phật! Chắc hẳn là nữ thí chủ người đã nghe lầm rồi."

"Nghe lầm sao? Hình như không phải. Trí nhớ của bổn vương xưa nay vẫn rất tốt."

"A di đà phật! Người xuất gia không biết nói dối."

Đang đứng gần đó, Giang Lưu Nhi cũng phải mở to mắt lên mà nhìn.

Người xuất gia không biết nói dối, nhưng mà ngươi vừa biến nó thành một câu nói dối kinh điển đấy!

Sau khi nghe xong lời biện minh "hiển nhiên" ấy của hòa thượng, Hồng Cơ chẳng những không chút nào đồng tình mà gương mặt càng khó coi hơn trước. Nàng cất giọng lạnh lùng:

"Người xuất gia không biết nói dối? Vậy ý ngươi là nói bổn vương đang bịa chuyện? Hay ý ngươi là bổn vương nhớ lầm? Bổn vương là một kẻ đần độn đến mức ngay cả một việc cỏn con cũng không thể nhớ nổi?"

"Nữ thí chủ, bần tăng không phải có ý đó... Ý bần tăng là... Ý bần tăng là..."

Hòa thượng luống cuống một hồi cũng không tìm được lý do nào để "minh oan".

Phía trước cái đầu bóng láng kia bắt đầu có mấy giọt mồ hôi lăn xuống. Cũng không biết là vì trời nóng hay là vì nguyên nhân nào khác nữa.