Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 228: Ân giao lâm bệnh

...

"Chủ nhân, người cảm thấy chuyện này thế nào?"

Trong căn phòng riêng, Cổ Mị Nhi hướng thuộc hạ của mình hỏi. Người thuộc hạ kia không đáp ngay. Hắn đưa tay cởi bỏ chiếc áo choàng trùm kín người, để lộ diện mạo của mình. Dĩ nhiên là Thiên Ma. Trầm ngâm một đỗi hắn mới nói:

"Rất không đơn giản. Đầu tiên là về Bạch Vô Cực. Ngay khi hắn sắp nói ra những kẻ nội gián trong các đại tông phái thì liền chết bất đắc kỳ tử, hẳn là trước đó đã bị người thi triển một ít thủ đoạn nào đấy trên cơ thể. Nếu ta đoán không lầm thì kẻ áo đen chúng ta thấy hôm nay là người đã gián tiếp giết chết Bạch Vô Cực. Thứ hai là về thân phận của kẻ áo đen nọ. Mặc dù chỉ mới giao thủ sơ qua nhưng ta phát hiện thuật pháp của hắn hết sức quỷ dị, không giống với bất kỳ loại nào ta từng biết. Thật ra, ta còn chẳng thể khẳng định được công pháp hắn tu luyện là nên xếp vào tà đạo hay chính đạo nữa. Tuy nhiên, có một điều ta dám chắc chắn. Đó là tu vi của kẻ áo đen nọ tuyệt đối không thấp hơn ngươi, thậm chí chiến lực còn trên ngươi một bậc."

"Nếu quả như lời chủ nhân thì kẻ này thật là đáng sợ."

"Không. Ngươi sai rồi. Kẻ thật sự đáng sợ không phải hắn mà là người đứng đằng sau hắn."

Giọng Thiên Ma bỗng trở nên xa xăm:

"Có vẻ ông trời không muốn ta được sống những ngày bình yên rồi."

Câu nói của hắn như mang theo chút gì đó buồn bã. Cổ Mị Nhi cảm thấy thế. Nàng vừa định lên tiếng an ủi thì hắn đã bảo:

"Được rồi. Chuyện sau này cứ để sau này tính. Muộn rồi, ngươi nghỉ đi."

Nói xong, cũng chẳng đợi Cổ Mị Nhi hồi âm thì Thiên Ma đã bước ra ngoài.

"Ngươi không thể nhìn ta một chút sao?"

Trông theo thân ảnh đơn bạc đang khuất dần trong đêm tối, Cổ Mị Nhi thì thào. Những lời thì thào mà có lẽ Thiên Ma cũng nghe được. Hoặc không.

...

Vì phòng vốn rất gần nơi ở của Cổ Mị Nhi nên chẳng mấy chốc Thiên Ma đã về tới. Gương mặt lộ vẻ ngoài ý muốn, hắn đưa tay đẩy cửa. Ngay khi vừa bước vào, một thiếu phụ đã đứng cúi đầu cung kính chờ sẵn. Nàng cất tiếng:

"Nô tỳ tham kiến Điện chủ."

"Tại sao ngươi lại ở đây?"


"Bẩm Điện chủ, nô tỳ... nô tỳ có chút lo lắng cho Ân Giao nên đã tự ý rời khỏi Diêm La Điện. Xin Điện chủ trách phạt."

Thấy thiếu phụ quỳ xuống đất, Thiên Ma lập tức cau mày. Hắn bước tới nâng nàng dậy, bảo:

"Được rồi. Giờ ta vẫn chưa có ý định sẽ trách tội ngươi."

Hắn nói tiếp:

"Còn nữa, sau này đừng hễ ra lại quỳ như thế."

"Vâng. Nô tỳ biết rồi."

Thiếu phụ, cũng tức Lý Thiên Kiều đáp lại, giọng điệu đầy sự cảm kích. Thật lòng mà nói, nàng lặn lội từ tổng đàn Diêm La Điện đến Âm Dương Tông này không phải hoàn toàn vì lo lắng cho Ân Giao mà còn... vì hắn. Nàng nhớ hắn. Nhớ một kẻ đã từng dày vò nàng đến chết đi sống lại? Nhớ một kẻ đã phá hủy sự trong sạch và biến nàng thành công cụ thỏa mãn nhục dục? Có vẻ khó tin nhưng đó là sự thực. Nàng không rõ từ lúc nào, từ bao giờ nàng chẳng còn căm hận hắn nữa. Từng có lúc, trong mắt nàng, hắn là một kẻ lạnh lùng, bí ẩn, độc ác và tàn nhẫn với những hình phạt thảm khốc dành cho ai dám làm trái lệnh. Hệt như một bạo chúa. Nhưng, đó là trước kia. Bây giờ, nàng không nghĩ như thế nữa. Vậy cảm xúc nàng dành cho hắn là gì? Nếu không phải căm ghét, oán hận và sợ hãi?

Lý Thiên Kiều chẳng rõ. Nàng chỉ biết mình đã thay đổi. Phải. Một thứ gì đó đã bén rễ nảy mầm bên trong nàng. Về phần thứ kia là gì, có lẽ bản thân nàng cũng thừa kiến thức để hiểu. Hẳn là vậy. Nàng ngước lên nhìn hắn, cái nhìn đầy sự quan tâm và nhiều hơn thế.

Đối diện với cái nhìn ấy, nét mặt Thiên Ma thoáng mất tự nhiên. Hắn buông tay nàng ra, lái sang chuyện khác:

"Ân Giao đâu?"

"Bẩm Điện chủ, lúc nãy Ân Giao vừa mới ngủ."

"Ừ, ta biết rồi... Ừm... Nếu không còn chuyện gì nữa thì ngươi về nghỉ đi."

"Vâng."

"Ngươi có việc gì sao?"

"K-Không có."

"Vậy ngươi mau về đi."


"Điện chủ... Nô tỳ..."

Ấp úng mãi Lý Thiên Kiều vẫn chẳng nói được hết câu. Cuối cùng, nàng đành bỏ lửng rồi ngập ngừng rời đi trước ánh mắt nghi hoặc của Thiên Ma.

Ngày hôm sau.

Thiên Ma thức dậy rất sớm, mặt trời còn chưa lên thì hắn đã rời khỏi phòng. Cũng không phải hắn có chuyện gấp hay gì, chỉ đơn giản là đến hậu sơn để nhìn xem tình hình của Lưu Thanh mà thôi. Hắn có chút bận tâm. Dẫu sao thì nàng cũng vừa mới trải qua một biến cố lớn. Chẳng ai biết hắn và Lưu Thanh đã nói với nhau những gì. Mà thiết nghĩ với tính cách của hai người thì chắc không có nhiều chuyện để nói lắm. Một hai câu chuyện trò rồi im lặng cả ngày cũng có khi.

Mặc dù chưa đến mức cả ngày nhưng đúng là Thiên Ma đã ở đấy khá lâu. Và sẽ lâu hơn nữa nếu Lý Thiên Kiều không tới tìm hắn.

Có chuyện đã xảy ra!

Từ chỗ Lưu Thanh, Thiên Ma tức tốc chạy về phòng mình. Vừa thấy hắn, Cổ Mị Nhi liền bước ra nghênh đón.

"Thế nào rồi?"

Thiên Ma hỏi.

Đáp lại hắn là cái lắc đầu của Cổ Mị Nhi:

"Ta không rõ ràng lắm. Ta nghĩ chủ nhân nên tự mình xem thử."

Câu trả lời này không khỏi khiến Thiên Ma cau mày. Phải biết Cổ Mị Nhi hiện giờ chính là một cường giả Chân Đan Cảnh hậu kỳ hàng thật giá thật. Nếu ngay cả nàng cũng không rõ ràng thì có bao nhiêu người rõ ràng đây?

Gạt Cổ Mị Nhi sang một bên, Thiên Ma bước tới giường, nơi Ân Giao đang nằm. Qua một hồi kiểm tra tình trạng cô bé, sắc mặt hắn đã trầm xuống hẳn, ngay cả ánh mắt cũng không giấu được vẻ lo lắng. Bởi vì... hắn hoàn toàn chẳng nhìn ra được chút gì!

"Là ai phát hiện ra?"

Hắn hỏi.

"Là nô tỳ."

Lý Thiên Kiều kể:

"Sáng nay, nô tỳ vào thì thấy Ân Giao còn nằm trên giường, nghĩ con bé mệt mỏi nên nô tỳ đã để nó ngủ thêm một chút. Nhưng mãi hồi lâu vẫn không thấy con bé tỉnh dậy, nô tỳ đành tự mình đánh thức nó thì... thì phát hiện con bé... Điện chủ, rốt cuộc Ân Giao đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta không biết."

Thiên Ma quay sang bảo Cổ Mị Nhi:

"Ngươi lập tức cho gọi tất cả những đan sư tốt nhất của Âm Dương Tông đến đây. Còn nữa, hãy truyền tin tức ra ngoài, chỉ cần kẻ nào có thể chữa được cho con bé, Thiên Ma sẽ trả thù lao xứng đáng cho hắn. Dù là bất cứ giá nào!"