Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 225: Lột mặt

Sự thật quá đỗi phũ phàng kia khiến ai nấy đều ngỡ ngàng. Và với Phong Tiếu Thiên, một "nạn nhân" lại càng khó có thể tiếp nhận được.

"Ta không tin!"

Hắn nói gần như quát:

"Cổ Mị Sanh! Ngươi nhất định là đang bịa chuyện! Hừ! Ngươi chẳng qua là muốn hắt nước bẩn lên người chúng ta mà thôi. Bọn tà ma ngoại đạo các ngươi muốn dùng thủ đoạn hèn hạ này để làm ô uế thanh danh Đại Nhật Cung chúng ta sao? Đừng hòng!"

Cổ Mị Nhi nghe xong thì khì mũi coi thường. Nàng nhìn hắn, ánh mắt đầy sự khinh bỉ:

"Quả nhiên ngươi đúng không phải là nam nhân."

Nàng tiếp tục:

"Nhân tiện nói tới hèn hạ, ta nghĩ ở đây có một người phù hợp với mỹ danh này hơn ta đấy. Có phải không... Bạch trưởng lão?"

Nghe đề cập đến mình, thần sắc Bạch Vô Cực hơi đổi, nhưng trong nháy mắt đã được che giấu đi. Hắn làm ra vẻ ngoài ý muốn, hỏi lại:

"Cổ tông chủ, ta thật chẳng hiểu ngươi muốn ám chỉ gì. Ta thấy rõ ràng là ngươi đang cố tình bôi nhọ thanh danh Đại Nhật Cung chúng ta. Lẽ nào đó là lời tuyên chiến của Âm Dương Tông các ngươi?"

"Tuyên chiến?"

Cổ Mị Nhi vội lắc đầu:

"Không, không! Bạch trưởng lão đã nói quá lời rồi. Thôi được, nếu Bạch trưởng lão "đáng kính" của chúng ta đây đã không hiểu thì ta đành tự mình trình bày mọi chuyện vậy. Chắc hẳn Bạch trưởng lão vẫn còn nhớ cái tên "Lưu Mạn" chứ?"

Vừa nghe hai chữ "Lưu Mạn", đáy lòng Bạch Vô Cực bất giác run lên. Tuy vậy, bề ngoài hắn vẫn làm ra bộ dáng bình thản đáp:

"Lưu Mạn? Đó chẳng phải là thê tử của Bạch Lân sao?"

"Đúng vậy. Là thê tử của Bạch Lân, đồng thời cũng là con dâu của Bạch trưởng lão đây. Theo những gì ta biết, nữ nhân Lưu Mạn này chẳng những tài sắc vẹn toàn mà tính tình cũng rất thiện lương, có thể nói là vạn người chưa chắc tìm ra được một. Đáng tiếc... kết cục của nàng lại quá bi thảm."

Cổ Mị Nhi chợt cao giọng:

"Chính là bị người thái bổ cho đến chết!"


Bạch Vô Cực nghe xong liền biến sắc. Hắn không hiểu tại sao Cổ Mị Nhi lại biết được rõ ràng nguyên nhân cái chết của Lưu Mạn đến thế, điều mà đáng lý ra là không thể. Hắn đang định phủ nhận thì có người đã lên tiếng trước:

"Cổ Mị Sanh! Ngươi thật ghê tởm! Lưu Mạn đã bị các ngươi hại thê thảm như vậy còn chưa đủ? Giờ các ngươi lại còn..."

Bạch Thiên Thù nói đến đấy thì dừng lại, không sao nói tiếp được nữa. Nàng đang rất kích động, gương mặt nàng đã chỉ rõ điều đó. Ngay lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai nàng. Là tay của lão Phong tử. Ông nhìn thẳng Cổ Mị Nhi, bình tĩnh nói:

"Ta không quan tâm ngươi là Cổ Mị Sanh hay là Cổ Mị Nhi. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Cái chết của Mạn nhi có phải do Âm Dương Tông ngươi gây ra không?"

"Phong lão quái! Sự thật rành rành như thế cần gì phải hỏi nữa! Trong tu tiên giới Thiên Vũ đại lục, ngoài bọn chúng ra thì còn ai có được tu vi và loại tà thuật ở trình độ đó!"

Cổ Mị Nhi còn chưa trả lời thì Bạch Vô Cực đã lớn tiếng chen vào. Sự sốt sắng của hắn đã vượt quá mức bình thường. Và tệ hơn, kết quả hắn nhận được là tiếng quát của lão Phong tử:

"Bạch mũi trâu ngươi im miệng cho ta!"

Quát xong, ông quay sang Cổ Mị Nhi, hạ giọng xuống:

"Mong ngươi hãy trả lời thành thật."

"Tất nhiên."

Nhẹ gật đầu, Cổ Mị Nhi nói ra đáp án:

"Cổ Mị Nhi ta có thể dùng tâm ma phát thệ, cái chết của Lưu Mạn hoàn toàn không hề liên quan đến Âm Dương Tông..."

"Nói dối!"

Cổ Mị Nhi còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Bạch Thiên Thù cắt ngang:

"Năm đó ta đã tận mắt chứng kiến thi thể của Lưu Mạn, rõ ràng là bị người... bị người..."

"Thái bổ?"

Cổ Mị Nhi ra vẻ xem thường:


"Bạch Thiên Thù, ngươi thật quá ngây thơ. Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng loại tà thuật thái bổ cấp cao chỉ Âm Dương Tông mới có? Hay ngươi cảm thấy vì Âm Dương Tông là một tà phái nên việc giết người thái bổ là chuyện hiển nhiên?... Hừ! Người trong tà đạo không phải ai cũng xấu, kẻ chính phái chưa chắc gì tất cả đều tốt. Ngươi đã sống hàng trăm năm rồi, đạo lý đơn giản như vậy ngươi còn không nhìn ra?"

"Ta..."

Bạch Thiên Thù rất muốn phản bác, nhưng rốt cuộc lại không biết phản bác thế nào. Trông thấy nàng như vậy, lão Phong tử thầm lắc đầu. Đứa đệ tử này của ông cái gì cũng tốt, duy chỉ có tính tình là dở. Quá cứng nhắc. Ông bảo với nàng:

"Được rồi nha đầu, hãy để nàng ta nói hết rồi kết luận cũng chưa muộn."

Ông hướng Cổ Mị Nhi, nghi hoặc hỏi:

"Cổ tông chủ, theo lời tông chủ thì cái chết của Mạn nhi không hề dính líu gì đến Âm Dương Tông, vậy xin thứ cho ta mạo muội hỏi một câu nữa. Nguyên nhân thật sự về cái chết của Mạn nhi chỉ có vài người biết được, tại sao Cổ tông chủ lại tường tận như thế? Lẽ nào do Bạch Lân đã kể?"

"Bạch Lân?"

Cổ Mị Nhi lắc đầu:

"Phong trưởng lão đã đánh giá quá cao con người đó rồi. Đúng là có người kể cho ta biết, nhưng không phải Bạch Lân mà là một nữ đệ tử của Đại Nhật Cung."

"Bịa đặt!"

Bạch Vô Cực một lần nữa chen vào:

"Chuyện này đến đại đa số trưởng lão còn không biết thì làm sao một nữ đệ tử có thể biết được. Ngươi rõ ràng là đang bịa đặt."

"Bạch mũi trâu, người ta còn chưa nói hết ngươi kết luận cái gì? Hôm nay ngươi uống nhầm thuốc hay sao mà trở nên sốt sắng vậy hả?"

Lão Phong tử vốn chỉ là bực bội nên mới nói ra những lời đó, hoàn toàn chẳng có ý gì khác. Thế nhưng, khi lọt vào tai Bạch Vô Cực thì lại khiến nét mặt hắn thoáng mất tự nhiên. Đáng tiếc chẳng ai chú ý tới điều ấy, ngoại trừ Cổ Mị Nhi. Nàng nói ra tin tức kinh người:

"Ta thấy Phong trưởng lão đã hiểu lầm rồi. Bạch trưởng lão không phải uống nhầm thuốc mà là đang lo sợ bị người biết được bộ mặt thật của mình. Rằng chính hắn mới là hung thủ giết chết Lưu Mạn!"

Lời Cổ Mị Nhi vừa nói khiến không ít người phải cau mày. Dĩ nhiên, chẳng ai tin tưởng vào nó, kể cả lão Phong tử. Bởi vì... chuyện này quá vô lý. Nhìn thấy thái độ mọi người như thế, Bạch Vô Cực bỗng cười to:

"Ha ha ha ha... Cổ tông chủ quả là biết kể chuyện cười!... Có ai không biết Lưu Mạn là thê tử của Bạch Lân, là con dâu của Bạch Vô Cực. Thử hỏi có lý do gì để Bạch Vô Cực ta phải giết chết thê tử của con trai mình, giết chết con dâu của mình? Lẽ nào hôm nay Cổ tông chủ đến Đại Nhật Cung là muốn kiếm chuyện giải khuây?"

Cổ Mị Nhi không để ý tới hắn. Nàng nhìn lão Phong tử, nói:

"Xem ra Phong trưởng lão cũng không tin tưởng lời của ta rồi. Nhưng ta nghĩ rất nhanh trưởng lão sẽ phải tin thôi..."

Bỏ lửng câu nói, Cổ Mị Nhi ngoảnh đầu ra sau, nơi có hai thuộc hạ trong bộ y phục màu đen trùm kín người đang đứng, bảo:

"Đến lúc ngươi hiện thân rồi."

Một trong hai người thuộc hạ kia gật đầu rồi bước tới phía trước. Y mở miệng, một giọng nữ nhân:

"Bạch Vô Cực, cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày hôm nay rồi."