Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 216: Âm dương kính

Trúng phải Toái Cốt Chưởng, bất đắc dĩ, Cực Lạc đành cấp tốc rời khỏi trận chiến. Sau khi an toàn đáp xuống đất, hắn liền gắt gỏng với Cổ Liệt đang đứng gần đó:

"Cổ Liệt! Ngươi còn định bàng quan tới khi nào? Hôm nay nếu không giết Thiên Ma thì ngày sau tất thành đại họa!"

Cổ Liệt không đáp lại. Lúc này, trong lòng ông đang vô cùng khó xử. Nói thế nào thì ông cũng từng là tông chủ một tà tông, những chuyện minh tranh ám đấu có thứ nào mà chưa thấy qua. Giữa Bách Liên và Thiên Ma, lựa chọn bên nào là một vấn đề khá khó khăn. Theo một khía cạnh khác thì bọn họ chính là đại diện của hai nhi nữ ông: Cổ Lan và Cổ Mị Nhi. Bởi thế, lựa chọn Thiên Ma hay Bách Liên cũng tức đồng nghĩa với việc ủng hộ Cổ Mị Nhi hay Cổ Lan. Nhưng mọi chuyện nào có đơn giản như vậy, trừ bỏ tình cảm cá nhân thì đây là quyết định sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Âm Dương Tông sau này. Huống hồ, tương lai ấy thuộc về ai lại càng chẳng thể nói trước được. Sau một hồi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng Cổ Liệt quyết định không tham dự vào cuộc chiến này.

Và hiển nhiên, quyết định đó khiến cho Cực Lạc tức giận ra mặt. Riêng Bách Liên, tuy không thoải mái nhưng bà chẳng có phản ứng gì. Đơn giản là bà hiểu rõ dù có sự tham chiến của Cổ Liệt thì cùng lắm cũng chỉ làm Thiên Ma bị thương mà không tài nào giết được hắn. Muốn giết Thiên Ma, cần phải có một thứ sức mạnh hoàn toàn áp đảo. Đương nhiên, tại Thiên Vũ đại lục này, thứ sức mạnh ấy là vô cùng hiếm hoi. Thế nhưng, thứ sức mạnh ấy, Bách Liên có. Chẳng biết từ khi nào trên tay Bách Liên đã xuất hiện một chiếc kính với hai màu đen trắng xen lẫn. Nó có đường kính khoảng một gang tay, toàn thân phát ra linh quang rực rỡ.

"Âm Dương Kính!"

Vừa nhìn thấy chiếc kính kia, Cổ Liệt hô lên, giọng đầy kinh ngạc. Đúng vậy. Ông rất kinh ngạc, cực kỳ kinh ngạc và bất ngờ. Âm Dương Kính là một thứ rất quan trọng. Nó cùng với Thánh Hỏa Lệnh được xem là hai kiện linh khí trấn môn của Âm Dương Tông. Đáng tiếc, vào trăm năm trước, Âm Dương Kính đã bị người lấy đi một cách bí ẩn. Về sau, mặc dù Âm Dương Tông đã ráo riết truy tìm trong suốt hơn mười năm ròng cũng chẳng thu được kết quả gì. Ấy thế mà hôm nay, một lần nữa, Âm Dương Kính lại xuất hiện, hơn nữa lại còn đang trong tay một thành viên của Âm Dương Tông, thử hỏi làm sao Cổ Liệt không kinh ngạc cho được. Mà đâu riêng gì Cổ Liệt, trong số những trưởng lão đang có mặt, phàm là người biết chuyện năm đó đều có phản ứng tương tự, kể cả Cực Lạc cũng không ngoại lệ.

Thiết nghĩ hiện giờ, người biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn chẳng chút bất ngờ chỉ có mỗi mình Bách Liên tôn giả. Mặc kệ đám người Cổ Liệt, Cực Lạc đang tràn đầy thắc mắc kia, bà ta đánh lên Âm Dương Kính một đạo pháp quyết. Tức thì, mặt kính bắn ra một luồng sáng mãnh liệt về phía Thiên Ma.

Thần sắc Thiên Ma đã trầm xuống hẳn. Hắn không nghênh tiếp mà lựa chọn né tránh luồng sáng nọ.

"O... à... n... h"

Xuyên qua vị trí Thiên Ma vừa đứng, luồng sáng bắn thẳng xuống dưới, phàm những nơi nó đi qua đều tan thành tro bụi trong nháy mắt. Sức hủy diệt quả là đáng sợ.


"Ta xem ngươi có thể tránh được tới khi nào! Thiên Ma! Hôm nay ngươi nhất định phải chết!"

"Oành... Oành..."

...

"Oành"

Sau những tiếng bạo liệt, Thiên Ma lăng không đứng, dáng vẻ âm trầm. Hắn không thể không công nhận rằng chiếc kính trong tay Bách Liên đủ sức để uy hiếp đến mình. Dĩ nhiên là với tình trạng cơ thể hiện tại. Từ sau thời điểm chữa trị cho Lý Thiên Kiều, tu vi của hắn đã suy giảm đáng kể và điều đó khiến hắn chẳng thể phát huy ra được thực lực chân chính của mình, nhất là khi hắn còn không thể để bại lộ thân phận "ma đầu" Niệm Từ từng làm rung chuyển cả tu tiên giới năm xưa. Dẫu vậy, hắn vẫn có cách để chống lại Âm Dương Kính và thậm chí là giết chết Bách Liên tôn giả. Nhưng muốn thực hiện điều đó thì buộc hắn phải sử dụng đến chiêu thứ hai của Tang Tương Kiếm Quyết: Kiếm Trảm Tình Ti.

Thiên Ma hắn đến đây không phải vì mục đích giết người, nhưng nếu đối phương đã muốn dồn hắn vào chỗ chết thì hắn cũng sẽ chẳng thiện lương đến mức mặc cho người xử trí. Nắm chặt Tang Tương kiếm trong tay, Thiên Ma cấp tốc vận chuyển linh lực. Ngay thời khắc hắn chuẩn bị thi triển "Kiếm Trảm Tình Ti" thì bỗng có tiếng nổ vang lên từ phía xa.

"Oành"

"Ầm... Ầm... Ầm..."

Thiên Ma đình chỉ linh lực, ánh mắt khẽ động, hắn thu lại Tang Tương rồi kẹp theo Ân Giao bay về nơi vừa phát ra âm thanh.


Tất nhiên mọi người ở đây đều nghe được những tiếng nổ nọ, chỉ là tâm tình thì không phải ai cũng giống ai. Tiếp sau Thiên Ma, Bách Liên, Cực Lạc, Cổ Liệt lần lượt nối gót...

Giữa không trung lúc này, một cô gái đang ngồi bất động, vẻ mặt hiện rõ những nét thống khổ. Điều khiến người chú ý nhất là phía sau nàng, nơi ấy, một họa đồ âm dương đang không ngừng lưu chuyển qua lại. Cô gái cũng không phải ai xa lạ, nàng chính là tông chủ đương nhiệm của Âm Dương Tông hiện giờ - Cổ Mị Nhi.

"Không nghĩ nhanh như vậy nha đầu này đã sắp đột phá vào Chân Đan Cảnh hậu kỳ rồi."

Cổ Liệt nhìn nhi nữ mình, nhỏ giọng lẩm bẩm. Nếu là người tinh ý thì chẳng khó để nhận ra rằng trong lòng ông đang vui vẻ. Có người vui tất có kẻ buồn. Bách Liên thì không buồn, thay vào đó, bà ta lo lắng. Dựa vào tình huống hiện tại, nếu không có gì ngoài ý muốn thì rất nhanh Cổ Mị Nhi chắc chắn sẽ đột phá vào Chân Đan Cảnh hậu kỳ, đó là việc mà Bách Liên tuyệt không mong đợi. Trước mắt, Bách Liên có hai lựa chọn, nhưng dù là chọn thế nào thì bà vẫn sẽ chẳng có được lợi lộc gì. Trừ phi...

Bách Liên nắm chặt quải trượng, khẽ liếc sang Cực Lạc tôn giả đang đứng gần đấy. Với linh giác của tu sĩ Chân Đan Cảnh trung kỳ, Cực Lạc hiển nhiên biết được, chỉ là... hắn lơ đi. Đó là câu trả lời mà hắn đáp lại và Bách Liên hiểu rõ ý nghĩa của nó. Trong mắt Bách Liên đầy vẻ không cam. Bà ta lần lượt nhìn qua Cổ Liệt, Cổ Mị Nhi, Thiên Ma... Sau cùng, bà ta buông lỏng quải trượng.

"Roẹt... Roẹt..."

"Roẹt"

Trên bầu trời, mây đen đang bắt đầu tụ lại. Ẩn trong cuồng phong là những tia lôi điện lập lòe, cứ chốc chốc lại bổ xuống người Cổ Mị Nhi. Đây không phải là thiên phạt hay lôi kiếp gì, đơn giản chỉ là lôi điện bình thường mà thôi. Dẫu vậy thì uy lực của nó cũng đủ khiến người e ngại.

"Quả nhiên ta không nhìn lầm. Thiên tư của nó thật sự rất cao."

Cổ Liệt tự nói. Có điều, chẳng ai biết trong lòng ông còn nói thầm thêm một câu nữa:

"Màn kịch năm xưa kể ra cũng là một quyết định đúng đắn."

Màn kịch mà Cổ Liệt ám chỉ là gì, tại sao lại cho là đúng đắn? Có lẽ ngoài bản thân ông ra thì không ai biết được. Với người trong cuộc là Cổ Mị Nhi thì lại càng không. Thời khắc này, nàng đang cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, đủ để gọi là thống khổ. Tiên đạo vốn dĩ gian nan, càng lên cao càng ngập tràn hung hiểm. Đạo lý ấy phàm là tu tiên giả thì ai cũng hiểu. Và Cổ Mị Nhi, một người đã sắp bước vào cảnh giới đỉnh tiêm giữa vô số tu sĩ Thiên Vũ đại lục, sự gian nan kia nàng rõ ràng hơn rất nhiều.