Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 208: Thiên ma tới

Trước thái độ xem thường của Cổ Lan, bên dưới, mấy vị trưởng lão của Diêm La Điện đưa mắt nhìn nhau, thần sắc ai nấy cũng đều lộ vẻ lưỡng lự. Rốt cuộc, một người bước ra nói:

"Huyết Tu La. Diêm La Điện chúng ta trước giờ chưa từng xâm phạm một tấc đất nào của Âm Dương Tông các người, thế mà các người lại liên tục đánh chiếm địa bàn của chúng ta như vậy. Chẳng lẽ các người thật sự muốn khơi mào chiến tranh giữa hai tông môn sao?"

"Ha ha ha! Thật buồn cười!"

Cổ Lan chưa trả lời thì Trương Vũ đã cười dài. Hắn khinh thường bảo:

"Địa bàn của các ngươi? Hừ! Chẳng phải cũng cướp đoạt từ Lam Nguyệt Cung đấy thôi. Diêm La Điện các ngươi cướp được thì tại sao Âm Dương Tông ta thì không? Thế giới này, ai mạnh kẻ ấy định... Ta nghĩ sau trận đại chiến với Lam Nguyệt Cung thì Diêm La Điện các ngươi cũng chẳng còn được bao nhiêu lực lượng đâu. Muốn trách thì hãy trách tên Thiên Ma ngu ngốc kia đã tạo cơ hội cho Âm Dương Tông ta làm ngư ông đắc lợi."

Thấy vẫn chưa đủ, Trương Vũ nói thêm:

"Huống chi... Cả tu tiên giới Thiên Vũ đại lục này có ai không biết Thiên Ma vốn dĩ là một thành viên của Âm Dương Tông. Nếu không có Âm Dương Tông chúng ta trợ giúp thì hắn có được như ngày hôm nay sao? Đừng nói là địa bàn của Lam Nguyệt Cung, cho dù là toàn bộ Diêm La Điện các ngươi cũng chỉ là một thế lực phụ thuộc của Âm Dương Tông mà thôi!"

"Ha ha ha... Ha ha ha ha... Thật thú vị! Thật thú vị!"

Bất thình lình, một tràng cười vang lên sau câu nói của Trương Vũ. Tiếp đó là một đạo lam quang phá không bay tới. Người vừa đến hiển nhiên là Thiên Ma.

Sự xuất hiện quá đỗi đột ngột của Thiên Ma khiến cho Trương Vũ cả kinh. Theo thám báo mà Âm Dương Tông hắn nhận được thì cuộc đại chiến với Lam Nguyệt Cung đã làm cho Thiên Ma bị trọng thương, cũng vì lẽ đó nên Âm Dương Tông mới nhân cơ hội mà chiếm đoạt "chiến lợi phẩm" của Diêm La Điện. Thế nhưng một kẻ lẽ ra phải bế quan dưỡng thương như Thiên Ma tại sao lại xuất hiện ở đây? Trong lòng Trương Vũ cực kỳ e ngại.

Tuy không quá lo sợ như Trương Vũ nhưng nét mặt Cổ Lan cũng đang hết sức ngưng trọng. Hung danh Thiên Ma nàng đã nghe quá nhiều. Đối với nhân vật thần bí này, nàng vừa kính lại vừa hận. Nàng kính vì hắn có thể dựa vào thực lực bản thân để lập nên Diêm La Điện và làm nó lớn mạnh ngang hàng với lục đại phái chỉ sau vài năm, kính vì sự quyết đoán và táo bạo khi dám tiêu diệt cả một đại tông môn như Lam Nguyệt Cung, từ đó đưa Diêm La Điện trở thành một đại thế lực đủ sức uy hiếp khiến cho bất cứ một thế lực nào cũng phải e dè. Còn về hận, lý do chỉ có một: hắn là kẻ đã cướp đi ngôi vị tông chủ của nàng.

Giữa lúc Cổ Lan đang nghĩ cách đối phó thì giọng Thiên Ma lại truyền đến, nhưng không phải cho nàng mà là Trương Vũ:

"Có phải ngươi vừa mới nói rằng những thứ Thiên Ma ta có được hôm nay đều là nhờ vào sự trợ giúp của Âm Dương Tông các ngươi không? Hơn nữa, hình như ngươi còn lớn tiếng nói toàn bộ Diêm La Điện cũng chỉ là một thế lực phụ thuộc của Âm Dương Tông?"

Trước những lời chất vấn của Thiên Ma, Trương Vũ một mực giữ im lặng. Tình cảnh của hắn hiện giờ đang vô cùng khó xử. Cứng? Hắn còn chưa ngông cuồng tới mức nghĩ rằng mình đánh lại được Thiên Ma. Mềm? Hắn càng không muốn tự hạ mình; với hắn, một lần khuất nhục vì để tuột mất Cổ Mị Sanh là quá đủ rồi. Phải. Hắn cho đó là một nỗi nhục của người có "thân phận tôn quý" tại Âm Dương Tông như mình. Trong khi còn chưa biết phải đối đáp ra sao thì Thiên Ma đã "giúp" hắn trả lời:

"Âm Dương Tông các ngươi hãy nghe cho rõ đây. Diêm La Điện chỉ có một chủ nhân là Thiên Ma. Và Thiên Ma ta cũng chẳng cần phải chia sẻ lợi ích mà Diêm La Điện chiếm được cho bất cứ kẻ nào."


"Thiên Ma."

Cổ Lan chợt lên tiếng:

"Nói thế nào thì ngươi cũng là người của Âm Dương Tông. Mặc dù chúng ta không trực tiếp giúp ngươi đông chinh tây phạt khi Diêm La Điện ngươi khuếch trương thế lực nhưng đã gián tiếp hỗ trợ bằng cách ra sức kìm hãm Lam Nguyệt Cung cho ngươi. Kể cả thời điểm ngươi tấn công Lam Nguyệt Cung cũng là Âm Dương Tông ta dốc hơn phân nửa lực lượng thay ngươi ngăn cản tiếp viện của Đại Nhật Cung, Đà La Tự và Tinh Cung. Chẳng lẽ qua cầu rút ván là phong cách hành sự của Thiên Ma đỉnh đỉnh đại danh ư?"

"Miệng lưỡi không tệ."

Thiên Ma nhìn Cổ Lan, bộ dáng ra chiều hứng thú:

"Tên ngươi là gì?"

"Huyết Tu La."

"Đó hẳn chỉ là biệt hiệu của ngươi."

Thiên Ma nói tiếp:

"Nhưng chẳng sao cả. Ta nghĩ danh tánh thật sự của ngươi cũng không phải là thứ cần thiết đối với ta... Huyết Tu La, tạm thời ta sẽ gọi ngươi như thế. Những lời ngươi nói lúc nãy quả thật không hề sai. Ta thừa nhận sự hỗ trợ của Âm Dương Tông các ngươi là không nhỏ. Nhưng mà, nếu người nghĩ rằng Âm Dương Tông đang ban ơn cho ta thì ngươi đã lầm rồi. Dẫu không có sự trợ giúp của Âm Dương Tông thì ta vẫn có thể đưa Diêm La Điện trở thành một đại thế lực, vẫn có thể đủ sức xóa sổ Lam Nguyệt Cung. Tất nhiên, thời gian sẽ lâu hơn bây giờ một chút. Nhờ cậy đến Âm Dương Tông là vì ta muốn tiết kiệm thời gian mà thôi. Biết đâu sau này các ngươi lại thấy biết ơn vì điều đó cũng nên."

"Nói như vậy thì quả thật là ngươi muốn qua cầu rút ván?"

Cổ Lan mỉm cười, chẳng khó để nhận ra đó là một nụ cười mỉa. Nàng nói với giọng nhạt nhẽo:

"Thiên Ma, ngươi đúng là khiến người thất vọng."

Nhẹ lắc đầu, Thiên Ma đáp lại:


"Huyết Tu La, ngươi không cần dùng mấy lời ấy để châm chọc ta. Ngươi nói ta qua cầu rút ván? Vậy sao không nói rằng Âm Dương Tông mình quá tham lam. Sau khi tiêu diệt Lam Nguyệt Cung, ta nhớ là đã chia một phần địa bàn của những tông môn chính phái ở phía tây cho các ngươi. Vậy mà các ngươi chẳng những đã chiếm đoạt phần lớn địa bàn mà còn giết chết một vị trưởng lão Chân Đan Cảnh của Diêm La Điện ta."

Thiên Ma đột nhiên cao giọng:

"Âm Dương Tông các ngươi thật sự cho rằng Diêm La Điện ta đã tiêu hao lực lượng thì dễ bị người ức hiếp sao?"

Trông thấy khí tức âm lãnh của Thiên Ma ngày một dâng cao, bất giác, trong lòng Cổ Lan và Trương Vũ bỗng sinh ra thoái chí. Tuy có tin tức báo lại rằng thương tích của Thiên Ma vẫn chưa bình phục, nhưng cho dù là vậy đi chăng nữa thì hai người bọn họ cũng chẳng có đủ dũng khí để quyết chiến với hắn. Từ thời khắc một mình giết chết ba vị cường giả Chân Đan Cảnh của Lam Nguyệt Cung thì hai chữ Thiên Ma đã trở thành cái bóng quá lớn ở tu tiên giới Thiên Vũ đại lục rồi. Bọn họ rất muốn rút lui, thế nhưng nếu làm vậy thì thật sự trong lòng họ lại thấy không cam. Nhất là đối với Cổ Lan.

Chiếm lĩnh địa bàn Lam Nguyệt Cung là mục tiêu trọng yếu trong kế hoạch của nàng. Bởi lẽ chỉ cần hoàn thành mục tiêu này thì uy vọng của nàng tại Âm Dương Tông sẽ được nâng lên một bậc, từ đó càng có thể lôi kéo thêm sự ủng hộ từ các vị trưởng lão cao tầng trong môn phái.

Giữa lúc Cổ Lan còn đang lưỡng lự và tìm cách thì một luồng sát khí thình lình nổi lên, kèm theo đó là âm thanh lạnh lùng phát ra từ miệng Thiên Ma:

"Ta đếm đến ba mà người của Âm Dương Tông các ngươi còn chưa rút đi thì đừng trách Thiên Ma ta đại khai sát giới!"

"Một."

"Thiên Ma! Ngươi thật sự muốn đối đầu với Âm Dương Tông sao? Ngươi nên nhớ..."

Trương Vũ còn chưa nói hết câu thì một đạo kiếm khí đã bay thẳng đến. Hắn nào dám có chút chần chừ, liền gọi ra một tấm thuẫn bạc che chắn trước người đồng thời vội vã điều động mười thành linh lực để hộ thể. Khi hắn làm xong hết thảy thì đạo kiếm khí của Thiên Ma cũng vừa tới.

"Keng... Rắc... Rắc..."

Tấm thuẫn bạc mà Trương Vũ dùng để phòng hộ gần như bị đánh vỡ ngay tức khắc, kế đó, linh lực hộ thể cũng trở thành tờ giấy mỏng bị kiếm khí dễ dàng xuyên qua.

"Phốc."

Hoàn toàn không một chút lực hoàn thủ, Trương Vũ hộc liền một ngụm máu tươi, rơi thẳng xuống đất. Kết quả này khiến cho đáy lòng Cổ Lan phát lạnh. Nàng biết là Thiên Ma rất mạnh, nhưng trước kia chỉ là nghe, còn bây giờ, sau khi tận mắt chứng kiến thì nàng mới thật sự hiểu rõ là Thiên Ma đáng sợ đến mức nào. Nàng lập tức truyền lệnh cho người của Âm Dương Tông:

"Rút lui!"

Nhìn đám người đang nhanh chân tháo chạy, Thiên Ma khẽ nhếch môi, lẩm bẩm:

"Nữ nhân này cũng không tệ."

Sau hôm ấy, dưới sự chỉ đạo của Thiên Ma, Diêm La Điện đã phát động hàng loạt các đợt tấn công và nhanh chóng lấy lại số địa bàn từng bị Âm Dương Tông chiếm đoạt. Kể từ đây, sự căng thẳng cũng dần leo thang và có nguy cơ dẫn đến bùng phát một cuộc chiến tranh toàn diện giữa hai đại tông môn này.

...